Tập Uyên rũ mắt xuống, thở chậm lại: "Thế sao?"
Nguyễn Thu gật đầu, buông hắn ra lùi về sau nửa bước, ngắm nhìn tỉ mỉ.
Đây có lẽ là quân phục của chiến sĩ bình thường, trên vai không có huy chương tượng trưng chức vụ, hoa văn trên eo cũng tương đối đơn giản.
Nhưng dù đơn giản thì bộ quân phục chính thống này không chỉ phù hợp với Tập Uyên mà còn đẹp đến kinh ngạc.
Sắc mặt Tập Uyên vẫn không đổi, nắm tay Nguyễn Thu cùng ngồi trên sô pha.
Vốn dĩ hắn không muốn thay bộ quân phục này, nhưng đây là yêu cầu của Tư Tuân.
Tư Tuân nói nếu hắn không đổi, vì bảo vệ sự an toàn của Nguyễn Thu, y sẽ không giữ hắn ở lại đây nữa.
Nguyễn Thu vừa xuất hiện cùng Bạch Điểu tại lễ hội, nếu cậu bị phát hiện qua lại với một kẻ bị nghi là tinh tặc, thì tin đồn sẽ còn tồi tệ hơn.
Để Tập Uyên giả làm người hầu đương nhiên là điều không thể, cái dáng dấp này của hắn cũng không giống người hầu. Thế nên giả làm quân Liên Minh là phù hợp nhất.
Tư Tuân còn chuẩn bị sẵn cả lớp mặt nạ giả mỏng, Tập Uyên phải che mặt thật ngay khi bước chân ra khỏi căn nhà riêng này, bảo đảm không sơ hở.
Tập Uyên đã bao giờ bị đối xử thế này đâu, nhưng khi hắn quyết định đưa Nguyễn Thu về, hắn đã bị động rồi.
Hắn muốn ở bên Nguyễn Thu, cố gắng hết sức để bảo vệ cậu nên đành phải tạm thời nghe theo lệnh của Tư Tuân thôi.
Thế nên trước khi đến đây, tâm trạng Tập Uyên không tốt lắm, Nguyễn Thu nói hắn mặc bộ này rất đẹp mới khiến sự bực bội và khó chịu trong lòng hắn tiêu tan hết.
"Anh, sao anh cứ trèo cửa sổ thế," Nguyễn Thu sờ cúc áo trên tay Tập Uyên, "Ban ngày anh đến thăm em cậu sẽ không nói gì đâu."
Hôm ấy Tư Tuân biết hai người luôn ngủ chung nhưng không có chuyện gì xảy ra, trông y có vẻ an tâm hơn.
Trước đây y không thích Tập Uyên, nhưng sau này tán thưởng thực lực của hắn, giờ thì miễn cưỡng đồng ý cho hắn chăm sóc Nguyễn Thu.
Chỉ là Tư Tuân vẫn không đồng ý họ "ở chung", bèn sai người chuyển phòng của Tập Uyên sang phía bên kia khu vườn của Nguyễn Thu.
Nhưng Tập Uyên vẫn có cách đối phó, đêm đến hắn sẽ lặng lẽ tới, sáng sớm lặng lẽ rời đi.
Cách này cứ như đang yêu đương vụng trộm vậy, Nguyễn Thu luôn ngượng ngùng vô cùng. Thấy cậu đỏ mặt nhưng không nỡ đuổi hắn đi, Tập Uyên rất khoái, lúc này mới không chống đối Tư Tuân nữa.
"Ngoài cửa có giám sát." Hắn trả lời, chê cổ áo quá chật nên mở một cúc áo ra.
Nguyễn Thu vẫn mải miết nhìn hắn, dừng lại một chốc rồi đưa tay ra giúp hắn cài lại cúc áo.
Tập Uyên nắm lấy tay cậu: "Em đang làm gì thế?"
Nguyễn Thu đỏ mặt dựa vào người hắn: "Cài lại trông đẹp hơn."
Cậu hiếm khi khen ngợi Tập Uyên một cách thẳng thắn như thế, ánh mắt cậu sáng ngời và chuyên tâm như nhìn thấy thứ gì đó quý lắm.
Từ lúc vào phòng đến giờ, Tập Uyên luôn bị Nguyễn Thu nhìn khá lâu, yết hầu của hắn khẽ lên xuống, vành tai dần dần đỏ lên.
Nguyễn Thu thấy rõ sự thay đổi của hắn, khẽ hé môi, ngây người thoáng chốc.
Tập Uyên hơn cậu mười tuổi, nhưng hắn gần như không có kinh nghiệm yêu đương hệt như Nguyễn Thu vậy.
Mỗi khi hắn gọi "Nguyễn Nguyễn", hắn sẽ thấy ngượng ngùng bởi cách gọi thân mật này, giờ được cậu khen đẹp cũng vậy.
Nguyễn Thu chưa kịp phản ứng gì thì trước mắt nhoáng lên, cằm bị nắm rồi Tập Uyên hôn lên môi cậu.
Cậu rất ngoan, bị hôn mãnh liệt cũng không đẩy ra mà còn vòng tay qua cổ Tập Uyên.
Ở bên nhau lâu rồi, cả hai dần dần làm quen với sở thích của nhau.
Nụ hôn cuối cùng cũng kết thúc, Nguyễn Thu co chân lại, vừa mắc cỡ vừa bối rối, ánh mắt mơ màng.
Tập Uyên nhận ra cậu là lạ, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cậu, áp sát cậu rồi tiếp tục hôn lên má cậu, thấp giọng nói: "Để anh giúp em."
Hai má Nguyễn Thu lập tức đỏ bừng, đẩy Tập Uyên ra: "... Không cần đâu."
Cậu vẫn chưa đến mức đó...
Nguyễn Thu đứng dậy đi vào phòng tắm, rửa mặt rồi lại đi ra.
Tập Uyên dựa vào cạnh cửa chờ cậu, sờ giọt nước chảy xuống cằm cậu.
Lúc này, Đường Khiêm gõ cửa bên ngoài: "Cậu chủ nhỏ ơi?"
Nguyễn Thu phản xạ có điều kiện giấu Tập Uyên đi, ra mở cửa.
Đường Khiêm đến đưa trái cây và chất bổ sung dinh dưỡng cho cậu, cố ý nhìn vào trong cửa mấy lần.
Vừa hay Nguyễn Thu vừa rửa mặt xong, bớt đi nét đỏ ửng, trông rất bình thường.
Đường Khiêm đưa đồ đến rồi nói: "Mấy ngày nay ông chủ đang chọn học viện, cậu chủ nhỏ cũng có thể tự xem đó."
Vào học viện để học khác với tìm một gia sư, Nguyễn Thu vẫn cần phải đến trường.
Định hướng nghề nghiệp của Nguyễn Thu cũng do chính cậu quyết định. Sau khi cậu rời khỏi hành tinh Harlem, Tư Tuân không còn yêu cầu cậu gì nữa.
Nguyễn Thu gật đầu thưa vâng, tiễn Đường Khiêm ra cửa.
Sau đó Tập Uyên bước ra, cầm lấy lọ dinh dưỡng trên bàn mà nhìn.
Ăn, mặc, ở, đi lại của Nguyễn Thu đều là những thứ tốt nhất trong khả năng của Tư Tuân, chất dinh dưỡng đương nhiên khác với thứ Lê La tự làm, nhìn là biết rất đắt.
Đường Khiêm tặng hai lọ dinh dưỡng, Nguyễn Thu không muốn uống nhiều bèn cho Tập Uyên một lọ.
Tập Uyên không từ chối, mở ra uống hết.
Một nửa trái cây cũng bị Tập Uyên ăn luôn, một mình Nguyễn Thu không ăn hết.
Vì thế, khi Đường Khiêm tự đến lấy dĩa đi, thấy trên dĩa không còn miếng trái cây nào thì lập tức đoán ra trong phòng Nguyễn Thu có người.
Sắc mặt của ông không được đẹp lắm, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại, uyển chuyển nói với Nguyễn Thu: "Cậu chủ nhỏ, buổi tối con không thể làm vậy nữa, ông chủ sẽ không vui."
Nguyễn Thu chột dạ, ấp úng đáp: "Anh ấy đi rồi ạ."
Tập Uyên đã rời đi trước khi Đường Khiêm đến, đi vào bên kia sảnh.
Tư Tuân vừa mới về, ngồi trong sảnh chờ hắn.
"Tôi đã tạm thời nhận những người cậu dẫn theo rồi. Cô Lê có thể ở lại đây làm bác sĩ." Tư Tuân nói, giọng điệu hơi nghiêm túc, "Bất kể quá khứ hay tương lai ra sao, bây giờ các cậu là quân đội Liên Minh, không được hành động lỗ mãng."
Những người Tập Uyên dẫn theo đều có thực lực trên mức trung bình trong tổ chức, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nếu không xét thân phận thì đều là những hạt giống tốt.
Tiếc rằng họ đều là tinh tặc, dù cho bằng lòng tạm thời gia nhập Liên Minh thì vẫn chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tập Uyên.
Việc nhận những người này vào quân đội Liên Minh là một hành động cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng vì sự an toàn của Nguyễn Thu, Tư Tuân bằng lòng thỏa hiệp, nhưng cũng cần Tập Uyên thỏa hiệp.
Tập Uyên khẽ hếch cằm: "Được."
Hắn đang ngồi trên một chiếc ghế khác ở bên cạnh, bộ quân phục vẫn tỉ mỉ gọn gàng, Tư Tuân miễn cưỡng yên tâm.
"Một thời gian nữa Tiểu Thu sẽ nhập học," Y nói tiếp, "Đến lúc đó nó không cần ở ký túc xá nữa, cậu sẽ lo việc đưa đón."
Cặp song sinh vẫn còn quá trẻ, hoàn cảnh lại đặc biệt, các học viện bình thường chưa chắc sẽ chịu nhận họ.
Nếu Tập Uyên thận trọng vững vàng hơn, Tư Tuân sẽ cho hắn vào học viện cùng Nguyễn Thu để làm vệ sĩ cho cậu.
Tập Uyên vẫn phun ra một chữ: "Được."
"Đây là những lúc bên ngoài, còn những lúc riêng tư," Tư Tuân không quên cảnh cáo, "Tốt nhất cậu nên thành thật cho tôi."
Đến nay, cả hai trông như đã chấp nhận đối phương, nhưng vẫn chưa chấp nhận hẳn.
Họ vẫn đang trong giai đoạn thử thách lẫn nhau, một khi đối phương làm điều gì đó vượt quá giới hạn, họ sẽ chấm dứt hợp tác mà chẳng do dự.
Cuối cùng Tập Uyên cũng có chút phản ứng, giơ tay chống trán, lười nhác mở miệng: "Em ấy quen ngủ với tôi hàng đêm rồi, không đổi được đâu."
Lời nói cứ như Nguyễn Thu dựa dẫm hắn lắm ấy, hơn nữa Tư Tuân đúng là đành chịu với hắn, dù gì thì Nguyễn Thu ở lại hành tinh Griffin lâu vậy mà.
Tư Tuân hừ mũi, lúc này càng thấy Tập Uyên chướng mắt, ra lệnh đuổi khách: "Không còn việc gì nữa thì mau cút đi."
Công là công và tư là tư, y còn từng nói nếu gặp Tập Uyên lần nữa, y sẽ bắt hắn rồi tống vào tù ngay.
Song thế sự khó lường, nếu là trước đây, Tư Tuân không sao ngờ rằng mình sẽ đồng ý cho Nguyễn Thu ở bên một tên tinh tặc.
Tập Uyên chẳng thèm để ý lời Tư Tuân, đứng dậy, đi tới trước mặt Tư Tuân.
Tư Tuân khẽ cau mày, theo bản năng đề phòng.
Trong sảnh chỉ có hai người lính Liên Minh đang đợi, những người còn lại đều ở ngoài hành lang.
Với sức mạnh của Tập Uyên, muốn bắt cóc Nguyễn Thu là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tập Uyên đứng trước mặt y nhìn từ trên cao xuống, đáy mắt không rõ có ý gì.
Một chốc sau, hắn mới nói: "Nguyễn Thu bảo tôi nhận lỗi với ông."
Nhận lỗi? Nhận lỗi gì cơ?
Tư Tuân nhanh chóng nhận ra là vì Tập Uyên lợi dụng sự bất cẩn của y để nhân cơ hội đưa Nguyễn Thu rời khỏi hành tinh Harlem.
Vẻ mặt căng thẳng của y khẽ thả lỏng, dựa lưng vào ghế chờ Tập Uyên "xin lỗi" mình.
Ấy thế mà Tập Uyên nói xong rồi quay đầu đi luôn.
... Thế, câu vừa rồi của hắn nghĩa là lời xin lỗi đấy ư?
Tư Tuân gần như tức phát cười, nhìn bóng lưng Tập Uyên rồi khẽ lắc đầu, không muốn tranh cãi với hắn.
Vào bữa chiều, vì Tư Tuân có ở nhà nên mọi người cùng ăn ở nhà ăn.
Tập Uyên và Lê La cũng ở đó, Lê La không khách sáo chút nào, thậm chí còn yêu cầu người hầu cho tương ớt để trộn cơm.
Nguyễn Thu ngồi đối diện Tập Uyên, thỉnh thoảng Tập Uyên sẽ gắp những món cậu thích cho cậu.
Ngược lại, Nguyễn Thu lại là người căng thẳng nhất, cậu luôn cảm thấy mọi người ngồi ăn cơm với nhau mà bầu không khí cứ là lạ.
Mãi cho đến khi Tư Tuân rời đi trước, Đường Khiêm cũng theo sau.
Không có "phụ huynh" trong nhà ăn, Nguyễn Thu thả lỏng hơn, theo thói quen đưa Tập Uyên nước trái cây mà cậu uống không hết.
Tập Uyên nhận cái ly, uống một hơi hết nước trái cây còn lại, động tác vô cùng tự nhiên.
Lê La hiếm khi có cơ hội ngồi ăn cùng hai người, vô cùng sốc trước màn cơm chó này.
Cô nhìn qua nhìn lại cả hai, lấy ra màn hình ghi chép rồi nhanh chóng ghi lại.
Sau khi ăn xong, Tập Uyên muốn theo Nguyễn Thu về phòng thì bị một người lính Liên Minh cản lại.
"Thủ lĩnh Tập," Quân Liên Minh cung kính nói với hắn, "Ông chủ dặn rằng ngài ấy có vài chuyện muốn nói với ngài, mời ngài đi cùng tôi."
Nguyễn Thu lặng lẽ ôm lấy hắn từ phía sau, nhỏ giọng nói: "Đi đi anh."
Vẻ mặt Tập Uyên luôn lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn: "Được."
Nguyễn Thu về với cặp song sinh, mãi đến tối mà Tập Uyên vẫn chưa thấy về.
Cậu muốn gửi tin nhắn cho Tập Uyên, lại cảm thấy chủ động bảo hắn đến đây có vẻ không ổn lắm.
Nguyễn Thu ngồi trên sô pha, lơ đãng đổi kênh tivi.
Cậu đã làm xong hết bài tập của hôm nay rồi, hồi nãy còn đọc sách một lát.
Rốt cuộc, một âm thanh quen thuộc vang lên trong phòng sách.
Nguyễn Thu vui mừng khôn xiết, đứng dậy ra mở cửa.
Tập Uyên vẫn mặc quân phục, nhưng lại không thấy áo khoác đâu cả, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo mở hai nút.
Phần tóc gần mang tai của hắn ươn ướt, trên cổ áo và tay áo cũng có vết nước, trông như hắn vừa rửa mặt trước khi đến đây.
Nguyễn Thu tò mò: "Anh ơi, anh đi đâu thế?"
"Anh tới ký túc xá của quân đội Liên Minh." Tập Uyên vừa nói vừa cúi đầu cởi cúc tay áo, "Trên đường đến đây thì gặp đôi chị em kia."
Bắc Tuyết rõ là bị Nam Nhứ kéo tới, không hứng thú gì. Nam Nhứ thì vô cùng hứng thú với hắn, muốn đánh nhau với hắn.
Tập Uyên từ chối hai lần, nhưng không chịu nổi cái tên phiền phức này bèn đánh với Nam Nhứ luôn.
Nguyễn Thu vội xem hắn có bị thương không, sau đó bắt đầu lo lắng cho Nam Nhứ: "Hai người... Không đánh nhau thật nhỉ?"
Tập Uyên đưa tay nhéo nhẹ bầu má của cậu: "Anh có chừng mực mà."
Huống chi, tuy Nam Nhứ còn trẻ nhưng rất mạnh, có bị đánh thật thì cũng không có vấn đề gì lớn.
Tập Uyên đi thẳng vào phòng ngủ, tìm thấy bộ quần áo Nguyễn Thu giấu giúp hắn trong tủ.
Hắn cởi thắt lưng ném lên mép giường, đi về phía Nguyễn Thu, ôm eo cậu rồi cúi đầu hôn cậu: "Anh đi tắm trước đây."
Nguyễn Thu đo đỏ mặt, gật đầu.
Hai người lại lặng lẽ ngủ chung, hôm nay Nguyễn Thu dính người đến lạ, trước khi ngủ còn ôm chặt Tập Uyên: "Anh ơi, anh muốn gia nhập quân đội Liên Minh sao?"
Thật ra cậu cũng từng nghĩ tới điều này, nhưng ngỡ là Tư Tuân sẽ không đồng ý.
"Tạm thời thôi," Tập Uyên thấp giọng đáp, "Anh sẽ đi học với em."
"Thật ạ?" Nguyễn Thu vừa kinh ngạc vừa mừng húm, hôn hắn thật kêu, úp mở hỏi: "Cậu cũng đồng ý ạ?"
Tập Uyên "ừ" một tiếng, hôn đáp lại Nguyễn Thu, lòng bàn tay đặt trên eo cậu dần trở nên ái muội.
Từ sau cái lần Tập Uyên mất kiểm soát đó, hai người lại quay về lúc trước, cùng lắm là ôm ấp hôn hít nhau thôi.
Tập Uyên sợ Nguyễn Thu bị dọa chưa kịp hồi phục nên luôn kiềm chế hơn.
Nguyễn Thu quay đầu trốn đi một lát, cảm thấy mắc cỡ nhưng lại dùng dằng, không muốn đẩy hắn ra.
Trong thời kỳ yêu nhau say đắm, việc muốn thân mật với người thương là điều hết sức bình thường.
Tập Uyên nhận ra cậu hơi thả lỏng, chậm rãi hôn dần xuống cổ của cậu.
Nguyễn Thu tình trong như đã mặt ngoài còn e, khi Tập Uyên chạm vào cậu, cậu bèn vùi mặt vào gối không chịu ngẩng mặt lên, vành tai đỏ bừng.
Sau đó Tập Uyên lau tay, lật người cậu đưa lưng về phía hắn.
Tập Uyên hôn lên vành tai Nguyễn Thu, dỗ dành cậu: "Em đừng sợ."
Hắn không nhờ Nguyễn Thu giúp mình, cọ xát vào cậu để tự giải quyết.
Nguyễn Thu mắc cỡ đến cắn tay áo, hồi lâu không dám quay đầu lại nhìn Tập Uyên.
Cậu không có sức, Tập Uyên bế cậu vào phòng tắm, lại tắm lần nữa.
Tập Uyên cũng tắm lại, khi hắn bước ra thì thấy Nguyễn Thu vẫn chưa ngủ, ngồi một mình trên sô pha.
Hắn đến ôm cậu vào lòng: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu?"
Nguyễn Thu lắc đầu, giọng vừa nhỏ vừa nhẹ: "Em muốn thay ga giường..."
Dù không có vẻ gì là bẩn nhưng nhưng cậu luôn cảm thấy xấu hổ.
Cậu vẫn dựa dẫm vào Tập Uyên, muốn đợi hắn tắm ra rồi nói với hắn.
Từ lúc tắm xong đến bây giờ, Nguyễn Thu dường như vẫn chưa hoàn hồn từ trong hoảng hốt, hai má hơi ửng hồng, ánh mắt mơ màng và ngượng ngùng.
Tập Uyên không nhịn được hôn cậu cái nữa, dỗ cậu rằng: "Để anh thay, rồi giặt quần áo luôn ha?"
Trong phòng tắm có máy sấy, tối nay quần áo giặt xong có thể phơi khô, chuyện họ làm sẽ không bị phát hiện.
Ánh mắt Nguyễn Thu sáng lên, gật đầu lia lịa: "Dạ."
Trong tủ có có ga trải giường sạch sẽ, thường là người hầu hoặc lính máy thay hộ, Nguyễn Thu sợ bị phát hiện nên không dám nhờ ai cả.
Vì thế Tập Uyên đã làm tất, Nguyễn Thu muốn giúp nhưng hắn không cho.
Không chỉ ga trải giường, mà cả vỏ chăn và vỏ gối cũng được thay mới. Tuy Tập Uyên làm chưa quen nhưng cũng không khó.
Sau đó hắn đi giặt quần, Nguyễn Thu đứng ở cửa, nắm cánh cửa lộ nửa khuôn mặt, vừa nhìn vừa ngáp dài.
Tập Uyên giục cậu đi ngủ nhưng cậu không chịu, muốn đợi Tập Uyên ngủ cùng.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Nguyễn Thu buồn ngủ không chịu nổi, vừa nằm lên giường là ngủ ngay tắp lự.
Trong lúc mơ màng ngủ thiếp đi, cậu nghe thấy Tập Uyên đang thì thầm bên tai mình, giọng điệu lừa bịp: "Lần sau làm trong phòng tắm thì không cần lo nữa."
Nguyễn Thu được hơi thở quen thuộc bao bọc, nửa mơ nửa tỉnh không hề đề phòng, giọng mũi "ừm" một tiếng.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tập Uyên đã đi rồi, Đường Khiêm nhìn bộ ga trải giường thay mới mà chuông cảnh báo trong đầu vang lên.
Song ông lặng lẽ kiểm tra tỉ mỉ ga trải giường, không phát hiện có gì lạ.
Mà dù có mùi cũng đã bay đi từ lâu rồi.
Đường Khiêm vẫn thấy nghi nghi, nhưng cũng yên tâm hơn, bảo người hầu mang khăn trải giường đi giặt.
Sau khi ông rời đi, Nguyễn Thu thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ xoa xoa trái tai.
Không lâu sau, lại có người gõ cửa phòng - Là Tập Uyên.
Hắn mặc một bộ quân phục mới, lần này là trung tướng cao hơn binh lính thường một bậc, hơn nữa cuối cùng cũng xuất hiện từ cửa chính.
Nguyễn Thu vui mừng vùi vào lòng hắn.
Tập Uyên cúi người, thấp giọng hỏi: "Có bị phát hiện không em?"
Nguyễn Thu khẽ lắc đầu, thì thầm vào tai hắn: "Không ạ."
Đường Khiêm lại tới đưa bữa sáng, tình cờ thấy cảnh hai người ôm nhau ở cửa, bèn dừng bước e hèm một tiếng.
Nguyễn Thu cuống quít đẩy Tập Uyên ra, chắp tay sau lưng như chưa có gì xảy ra.
__o0o__
Nguyễn Thu dự kiến nhập học vào đầu tháng sau, còn nửa tháng nữa mới nhập học.
Cậu chọn một học viện cứng nhắc*, chương trình học khá phức tạp, liên quan đến rất nhiều thứ.
*中规中矩 (Trung quy trung củ): Ám chỉ cách làm việc cứng nhắc, quá coi trọng các quy củ, không hợp thời.
Đến bây giờ, Nguyễn Thu vẫn chưa biết mình thích cái gì hơn, cậu cũng thông minh, học hỏi khá nhanh, tích lũy thêm kiến thức cũng không có hại gì.
Ngay cả tài khoản online học viện Harlem vẫn giữ lại cho cậu, chỉ cần rảnh rỗi thì cậu vào khoang mô phỏng chân thực để rèn luyện tinh thần lực lúc nào cũng được.
Trước khi nhập học, Nguyễn Thu vẫn cần học bù.
Đơn xin nhập học của cặp song sinh quả đúng là không được học viện phê duyệt, nên không đi học gia sư với Nguyễn Thu nữa.
Người bên cạnh cậu đổi thành Tập Uyên. Bề ngoài thì trông như một chiến sĩ của quân đội Liên Minh, luôn đi theo Nguyễn Thu để bảo vệ cậu an toàn.
Mỗi buổi học, Tập Uyên đều đợi ở ngoài cửa.
Tư Tuân phái người quan sát hắn mấy lần, nhưng đều thấy hắn nghiêm túc, cho dù đọc sách với Nguyễn Thu cũng không quấy rầy cậu. Mà Nguyễn Thu hoàn thành bài vở rất tốt, không bị ảnh hưởng.
Cứ thế, Đường Khiêm không thể nói thêm gì nữa.
Sự an toàn và chất lượng học tập của Nguyễn Thu được đảm bảo, Tư Tuân yên lòng hơn, xử lý xong việc trước mắt rồi quay về phòng nghị sự.
Buổi chiều là thời gian họp định kỳ hàng tuần, các thống lĩnh hành tinh phụ lần lượt báo cáo công việc.
Tiến độ tổng xử lý vẫn rất thuận lợi, các nơi rất hiếm khi xảy ra chuyện cướp hàng, những tên lính đánh thuê đó cũng nề nếp hơn.
Chỉ có tổ chức tinh tặc mãi vẫn chưa xuất hiện, cứ như đã đổi nghề rồi vậy.
Giữa Tư Hạ Phổ và hành tinh Griffin từng có chuyện nội bộ, gần đây lại bất hòa với Tư Tuân, những người còn lại không muốn vướng vào rắc rối nên tránh nhắc đến hành tinh Griffin.
Sau cuộc họp, màn hình chiếu của Tư Hạ Phổ vẫn bật.
Tư Tuân đoán ra ông ta có chuyện muốn nói, ngồi trên ghế đợi.
"Chủ tịch, tôi có một phần tài liệu muốn gửi cho ngài." Tư Hạ Phổ trông khác với mọi ngày, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, "Có liên quan đến Nguyễn Thu."
Ông ta bật máy liên lạc lên, Tư Tuân nhanh chóng nhận được tiếng "bíp bíp".
Tư Tuân mở ra thì thấy đây rõ là một báo cáo khoa học và giới thiệu về nghiên cứu tinh thần lực, trong đó có một số hình ảnh trông vô cùng quen.
Trước đây người Incyte cũng gửi tài liệu này cho y, ngỡ y là thương nhân bình thường nên muốn hợp tác với y.
Tư Tuân tắt tài liệu, trực tiếp xóa.
Y nhìn Tư Hạ Phổ, lạnh lùng nói: "Thống lĩnh Tư có ý gì vậy?"
"Anh cũng xem tài liệu này rồi à?"
Tư Hạ Phổ thấy y không có vẻ gì là kinh ngạc, kiên nhẫn giải thích, "Tôi không biết người đứng sau nghiên cứu khoa học này là ai, nhưng chính họ nói với tôi rằng Nguyễn Thu đang ở hành tinh Griffin."
Nội dung trong tài liệu của đối phương bất hợp pháp, hình ảnh thí nghiệm lên cơ thể người trông đến là ghê người.
Tư Tuân im lặng, Tư Hạ Phổ lại nói: "Đúng là tôi có mâu thuẫn với anh, nhưng tôi cũng có giới hạn."
Nếu có cơ hội, ông ta vẫn muốn Tư Tuân mất đi cái chức chủ tịch Liên Minh, nhưng ông ta sẽ không bao giờ tiếp xúc với nghiên cứu về cơ thể người.
Ông ta cũng nghi ngờ liệu có liên quan đến Tư Tuân hay không. Dù sao trước đây y cũng từng làm những việc tương tự.
"Đúng là họ tiếp cận tôi, gửi cho tôi thứ tương tự, nhưng tôi đã từ chối rồi."
Một lúc lâu sau, Tư Tuân mới lên tiếng, "Tôi nghi ngờ họ có liên quan với người Incyte. Nhưng vẫn chưa tìm ra bằng chứng thiết thực."
Y không nói dối với Tư Hạ Phổ, nhưng cũng tạm thời không kể hết cho ông ta nghe.
"Người Incyte ư? Nhưng họ đã sớm mai danh ẩn tích rồi mà?" Tư Hạ Phổ nhíu mày, "Hơn nữa, tại sao chúng biết Nguyễn Thu đang ở đâu? Còn biết tinh thần lực của cậu ấy rất đặc biệt."
Ông ta nghĩ một hồi rồi gửi bản đồ tọa độ được đánh dấu bằng dấu chấm xanh lá cho Tư Tuân xem.
"Họ cũng gửi cái này, sau đó nói không dò ra được." Tư Hạ Phổ nói tiếp, "Lúc trước tôi không nói cho anh biết là vì vẫn chưa biết đối phương là ai."
Ông ta vẫn còn nghi ngờ Tư Tuân cấu kết với tinh tặc, ông ta sẽ không khoan nhượng một khi tìm thấy bằng chứng, nhưng hai việc này không xung đột.
Khi Tư Tuân nhìn thấy bản đồ tọa độ, ánh mắt y lập tức trở nên sắc bén.
Nguyễn Thu đang ở đâu ấy thế mà do người Incyte nói cho Tư Hạ Phổ biết.
Thậm chí Tư Hạ Phổ tấn công hành tinh Griffin có lẽ cũng là do họ chỉ dẫn.
Còn về Tư Hạ Phổ, sau đó không thăm dò được gì, Tư Tuân thấy nghi nghi.
Ông ta tắt bản đồ tọa độ rồi nói: "Năm đó chúng bị trọng thương, chắc chắn đã thù oán trong lòng, không biết đã ẩn nấp bao lâu rồi, muốn làm hại Tiểu Thu."
Một trong những chủ lực chống lại cuộc xâm lược lúc bấy giờ là Tư Huỳnh nên cách giải thích này cũng có lý.
Còn về tinh thần lực đặc biệt của Nguyễn Thu, Tư Tuân không giải thích, Tư Hạ Phổ cũng không hỏi tới cùng, bởi ông ta vốn không quan tâm.
"Tôi muốn lấy thêm tin tức của đối phương, nhưng chúng rất cẩn thận."
Tư Hạ Phổ kết luận rằng: "Họ sẽ liên lạc với tôi, đương nhiên cũng sẽ liên lạc với người khác. Tôi nói hết rồi đấy."
Những năm gần đây Tư Tuân gây thù chuốc oán rất nhiều. Nhưng vì y quyền cao chức trọng, ngay cả một con ruồi cũng không đến gần được, nếu không thì đã bị ám sát vô số lần rồi.
Nếu Nguyễn Thu có liên quan đến tinh tặc, có lẽ tình huống của bên kia cũng tương tự.
Tư Tuân trầm mặc một chốc thì nói: "Cảm ơn nhiều."
Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây, mối quan hệ giữa họ sẽ trở lại trạng thái trước đó.
Tư Hạ Phổ không nói nữa, tắt màn hình chiếu.
Ông ta ngồi trên ghế, máy liên lạc trước mặt vẫn chưa tắt.
Trên đó là vài lời mà người Incyte nói với ông ta khi gửi tài liệu.
[Chúng tôi biết quân đồn trú của ngài là quân đội mạnh nhất trong thiên hà.]
[Nhưng nếu nó trở nên mạnh mẽ hơn, tôi tin rằng chẳng mấy ai cự tuyệt nổi.]
[Chỉ cần có công nghệ của chúng tôi, ngài cần bao nhiêu người có thể điều khiển cơ giáp đều được hết.]
[Ngài không cần phải lo lắng về việc chiêu mộ và đào tạo chiến sĩ nữa, bỏ ra chi phí nhỏ nhất nhưng giành được lợi ích lớn nhất.]
Khi Tư Hạ Phổ thấy những dòng này, đúng là ông ta hơi lung lay.
Sức mạnh của cơ giáp rất mạnh, nhưng không có nhiều chiến sĩ có thể điều khiển được một bộ cơ giáp.
Quân đội của hành tinh Harlem rất mạnh, nhưng vẫn chưa đủ, nếu không thì đã thay thế hành tinh chính từ lâu rồi.
Nếu những lời trong đó là thật thì mọi trở ngại mà ông ta lo lắng sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nhưng vào giây phút cuối cùng, Tư Hạ Phổ vẫn kịp thời dừng lại suy nghĩ này.
Nghiên cứu về cơ thể người luôn là điều ông ta ghét nhất, trong lòng ông ta không thể vượt qua được ải này.
May mà ông ta không chấp nhận đề nghị của đối phương... Lỡ như họ thật sự là người Incyte.
Âm thầm hợp tác với kẻ thù từng xâm lược thiên hà, một khi bị phát hiện thì hậu quả không thể lường trước được.
Thiên hà của hiện tại đang phát triển lớn mạnh, tiếp nhận hàng trăm hành tinh, những chế độ cũ cũng dần được thay thế.
Nhưng có một tội danh luôn giữ lại đến tận bây giờ - Tội phản quốc.
Nếu ông ta hợp tác với người Incyte thật, ông ta sẽ phạm tội phản quốc.
Tư Hạ Phổ xóa hết tất cả tin nhắn, chợt nhận ra sau lưng toát ra chút mồ hôi lạnh.
Ông ta tựa lưng vào ghế như nản lòng, nhắm hai mắt ấn mi tâm.
Thật ra cho đến nay, ông ta luôn thấy mình cực kỳ may mắn. Hành tinh Harlem phát triển thuận lợi nhất, con cháu trong gia tộc cũng đều rất tài năng.
Nhưng sau khi Nguyễn Thu xuất hiện, mọi chuyện bắt đầu thay đổi.
Có lẽ việc ông ta làm hôm nay đã thoát tội phản quốc, nhưng đã tốn hết may mắn cuối cùng của ông ta rồi.
☼☼☼
Một tuần rưỡi trôi qua, chỉ còn vài ngày nữa Nguyễn Thu sẽ nhập học.
Cậu đã xem trước một số hình ảnh của học viện, tìm hiểu thầy cô và bạn bè trong lớp, nắm chắc trong lòng.
Học viện cách không xa nơi đây, mỗi ngày sẽ có phi thuyền đưa đón cậu.
Nguyễn Thu từng đề cập với Tư Tuân rằng cậu muốn ở ký túc xá của học viện, vậy sẽ càng thuận tiện hơn.
Nhưng Tư Tuân không cho, nhắc nhở súc tích: "Người cần về không chỉ mỗi con đâu."
Còn có Tập Uyên bên cạnh cậu, người này ở ngay dưới mí mắt y còn không chịu nghe lời, đến ký túc xá chẳng phải mỗi ngày đều ngủ chung một giường ư?
Mỗi ngày Nguyễn Thu đều về nhà, ít nhất y còn có thể chú ý, dõi theo chuyện học hành của cậu.
Cho dù không phòng ngừa được thì cũng phải cố gắng đề phòng, không thể lơ là được.
Tập Uyên thì không có ý kiến gì, mỗi ngày hắn mặc quân phục đi theo Nguyễn Thu, khi Nguyễn Thu về phòng nghỉ ngơi thì cũng chẳng biết hắn đã đi đâu.
Bài vở vẫn như thường lệ, chiều nay cậu được nghỉ nửa ngày, Nguyễn Thu ở phòng sách đọc sách một mình.
Tập Uyên lại bị quân đội Liên Minh gọi đi, có vẻ cần xử lý về chuyện cấp dưới của hắn.
Cậu đọc sách một chốc, thoáng nhìn khoang mô phỏng trong góc, đúng lúc cậu đang rảnh nên quyết định vào thử.
Học viện không xóa tài khoản của Nguyễn Thu, cậu vẫn có thể đăng nhập, các chức năng vẫn còn.
Nguyễn Thu hoàn thành hai vòng chiến đấu mô phỏng một người chơi trước, sau đó đi xem video người ta đăng lên để học hỏi.
Kỹ năng chiến đấu của cậu quá kém, mặc dù có tinh thần lực cấp SSS nhưng không thể phát huy hết tác dụng của Bạch Điểu.
Khi xem video, Nguyễn Thu phát hiện quá trình kiểm tra của mình cũng được học viện đăng lên, số lượt xem rất cao.
Cậu bấm vào thì thấy phần lớn bình luận phía dưới đều khen cậu giỏi, ấy thế mà kiên trì lâu ghê, tính chuẩn tinh thần lực còn lại để chọn tự nổ, một lần tiêu diệt tất cả kẻ địch.
Về chuyện tính chuẩn, bản thân Nguyễn Thu chẳng biết gì cả.
Cậu cảm thấy lần đó mình toàn dựa vào vận may, cứ ngỡ là mình sẽ trượt đánh giá, cũng không còn sức đâu mà tính tinh thần lực của mình có đủ hay không.
Nguyễn Thu lướt xuống tiếp, cũng có người kinh ngạc xuýt xoa trước thực lực của cả ba, một đội bình thường có năm người, nhưng ba người đều đậu bài kiểm tra khó nhất, còn giành được hạng nhất.
Cậu lướt xem, chụp một số lời khen rồi gửi chúng cho Bắc Tuyết nhờ máy liên lạc kết nối với khoang mô phỏng thật.
Bên ngoài khoang mô phỏng chân thực không có tiếng động gì, có lẽ Tập Uyên vẫn chưa về.
Một lát sau Nguyễn Thu không còn gì để làm, bèn chơi trò chơi nhỏ.
Cậu ở trong khoang rất lâu, tiêu hao nhiều tinh thần lực, nhưng cậu vẫn chơi được đến level tám mươi.
Với thành tích này, có vẻ tinh thần lực của cậu lại tăng hơn trước.
Sau khi chơi xong, Nguyễn Thu thấy mệt mỏi, định offline.
Một tin nhắn đột nhiên xuất hiện trong khung chat trên màn hình công cộng, có nhắc đến tên cậu.
[Bộ tác chiến] xx: Nguyễn Thu quay lại rồi hả?
[Bộ y tế] xxx: Thu đó đó hả? Cuối cùng cũng thấy xuất hiện trên bảng xếp hạng.
Mỗi khi có người vượt đến level sáu mươi sẽ nhảy ra một dòng chữ nhỏ, tổng xếp hạng của Nguyễn Thu không cập nhật, nhưng tiến độ trò chơi lại ghi lại.
Nguyễn Thu do dự, trả lời hai chữ lên đó: "Là tớ."
Màn hình yên tĩnh mấy giây, bỗng trở nên sôi động.
[Bộ tác chiến] xx: Là cậu thật kìa! Hồi nãy có người đoán vậy, ai ngờ là thật...
[Bộ kỹ thuật] xxx: Cậu đang ở hành tinh chỉnh hả? Không về Harlem nữa hả?
Mọi người mạnh ai nấy nói, lúc này Nguyễn Thu mới biết một vài chuyện sau khi cậu rời học viện.
Tài khoản trong hệ thống online có thể trùng tên, khi Nguyễn Thu nhập học tinh thần lực của cậu đã là cấp S, không dính dáng gì đến người trong bảng xếp hạng trò chơi.
Mãi cho đến khi kết quả đánh giá và video của cậu đăng lên mới có người dần nhận ra điều này.
Học sinh trong học viện quân sự hầu như đều mạnh, trước đó Nguyễn Thu không có tiếng tăm gì, nhắc tới cậu chỉ có một thân phận.
Bây giờ thì khác, cậu mạnh mẽ đến thế, còn đánh thức cả Bạch Điểu, các bạn học cũ kể lại chuyện đó cũng cảm thấy thơm lây.
Tiếc là cậu rời học viện, sau đó thì tin tức ít hẳn đi.
Nguyễn Thu chọn vài câu hỏi rồi trả lời, thấy càng ngày càng mệt bèn gửi câu "tạm biệt" rồi hớt hải đăng xuất.
Nắp khoang mở ra, một đôi tay quen thuộc đỡ lấy cậu.
Nguyễn Thu ngẩng đầu lên, là Tập Uyên.
Không biết Tập Uyên đã chờ bao lâu, Nguyễn Thu dang tay đòi ôm: "Anh ơi..."
"Sao em lại dùng nhiều tinh thần lực thế này," Tập Uyên bồng cậu ra khỏi phòng sách, mở một lọ dinh dưỡng đút cậu uống, "Lần sau không được vậy nữa."
Nguyễn Thu uống xong lọ dinh dưỡng, cảm thấy dần có sức, dựa vào vai Tập Uyên: "Em không sao mà."
Khi còn học ở học viện cậu luôn như vậy, khi không có việc gì làm trong khoang bèn chơi trò chơi nhỏ, trò chơi sẽ nhanh chóng tiêu hao tinh thần lực của cậu cho đến khi cạn kiệt.
Ngủ một giấc rồi thì sẽ quay lại bình thường thôi.
"Ăn chút gì nhé?" Tập Uyên mở máy liên lạc, liên lạc với ai đó bảo mang trái cây và sữa sang đây.
Khi hắn tắt máy, có tiếng gõ cửa ngay tức thì.
Tập Uyên hỏi: "Ai đấy?"
"Thủ lĩnh, là tôi đây."
Là Lê La, cô giải thích rằng: "Tôi thấy Nguyễn Thu sử dụng tinh thần lực quá mức nên đến đây xem sao."
Cửa không khóa, bên trong truyền đến giọng nói của Tập Uyên: "Vào đi."
Lê La mở cửa, thấy Tập Uyên ôm Nguyễn Thu trong lòng, ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Cô mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cầm màn hình ghi chép trong tay bước tới rồi nói: "Tốc độ hồi phục của Nguyễn Thu nhanh quá, tôi đến đây xem cậu ấy thế nào."
Theo số liệu, tinh thần lực của Nguyễn Thu đã gần như cạn kiệt lúc nãy.
Thật ra lúc cậu đang tiêu hao, tinh thần lực của cậu cũng không ngừng khôi phục cho đến khi không thể cung cấp kịp.
Lê La tình cờ thấy số liệu này, cô chưa bao giờ gặp tình huống đặc biệt đến thế nên tới đây ngay, không biết Nguyễn Thu có thấy khó chịu không.
Lê La vừa ghi vừa suy tư: "Tôi nhớ trong nghiên cứu lần trước của người Incyte có liên quan đến tốc độ hồi phục tinh thần lực..."
Đầu ngón tay của Nguyễn Thu vô thức cuộn tròn, níu chặt góc áo của Tập Uyên mà ngơ ngác hỏi: "Người Incyte nghiên cứu gì cơ?"
Lê La lập tức ngậm miệng, cất màn hình đi.
Cô phát hiện mình lỡ lời rồi, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, trí nhớ của tôi không tốt nên nhớ nhầm thôi."
Trực giác mách bảo Nguyễn Thu rằng không phải thế, nhìn Tập Uyên hỏi: "Anh, nghiên cứu gì?"
Có liên quan đến cậu ư? Nhắc đến người Incyte, Nguyễn Thu nhớ tới quyển nhật ký của Tư Huỳnh.
Trong nhật ký, cha của cậu bảo là bị chủng tộc ngoài thiên hà truy bắt. Và trong phần ghi chú của Tư Tuân nói rằng chủng tộc ngoài thiên hà rất có thể là người Incyte.
Nguyễn Thu luôn biết tinh thần lực của mình rất đặc biệt, nhưng giờ phút này cậu chợt nhận ra, có thể nó có liên quan đến cha của cậu.
Lại có tiếng gõ cửa, Lê La bèn ra mở cửa.
Đường Khiêm đứng trước cửa, bưng dĩa trái cây đã cắt sẵn và sữa.