Chương 13: Về nhà
Nhờ có sự hậu thuẫn của chủ tịch James Radcliffe, thương vụ chuyển nhượng của Hoàng Dũng đã diễn ra vô cùng suôn sẻ. Hai ban chỉ mất ba ngày đàm phán để thống nhất mức giá cho huấn luyện viên trẻ người Việt Nam.
Theo đó, câu lạc bộ Hải Phòng sẽ phải trả cho Coventry United 4 triệu bảng Anh để có được chữ ký của Hoàng Dũng. Mặc dù ông Radcliffe trước đó đã khẳng định với Hoàng Dũng rằng Coventry sẽ không nhượng bộ về giá, tuy nhiên thực tế thì câu lạc bộ Hải Phòng đã không cần phải trả đủ mức phí giải phóng hợp đồng 5 triệu bảng Anh.
Ông Radcliffe coi 1 triệu bảng Anh chênh lệch đó như món quà chia tay dành cho Hoàng Dũng. Đó có thể là một số tiền không lớn đối với Coventry United, nhưng nó sẽ là đủ để câu lạc bộ Hải Phòng có được chữ ký của một hoặc hai cầu thủ quốc nội mới. Nhưng tân binh đó sẽ là món quà ý nghĩa nhất cho Hoàng Dũng ở đội bóng mới đang trong quá trình tái thiết của mình.
Ở phía ngược lại, Hoàng Dũng sẽ ký hợp đồng năm năm với câu lạc bộ Hải Phòng. Ở đây, hắn chỉ có thể nhận được mức lương 100 triệu đồng mỗi tuần, tương đương với chỉ khoảng 3000 bảng Anh. Hắn chấp nhận giảm lương đến gần 10 lần, thậm chí là hơn 20 lần nếu như so sánh với mức lương mới mà Coventry đã đề xuất cho hắn, để có thể trở về Việt Nam.
Tuy nhiên, chênh lệch thu nhập khủng kh·iếp đó chẳng khiến cho Hoàng Dũng cảm thấy phân vân dù chỉ một giây. Trong đầu hắn lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ: “Làm thế nào để vực dậy câu lạc bộ Hải Phòng từ đống tro tàn mà thôi.”
Sau khi nghe về thương vụ chuyển nhượng của huấn luyện viên, các cầu thủ Coventry không thể không bàn tán xôn xao. Rất nhiều người trong họ cảm thấy bất an, lý do là bởi lúc này Hoàng Dũng chính là ngôi sao duy nhất của đội bóng khan hiếm tài năng này. Hắn là người đưa họ đến giải Hạng nhất, và khi mà giải đấu này còn chưa diễn ra thì hắn đã quyết định dứt áo ra đi. Một số người thậm chí còn suy diễn rằng huấn luyện viên đáng kính của họ đã rời bỏ đội bóng vì lợi ích cá nhân, gán cho anh cái tên kẻ phản bội.
Tuy nhiên, sau khi chủ tịch Radcliffe tổ chức một buổi họp câu lạc bộ, kể lại câu chuyện của Hoàng Dũng thì thái độ của các cầu thủ đã thay đổi hoàn toàn. Họ thậm chí còn ngưỡng mộ huấn luyện viên của mình nhiều hơn. Có lẽ là chẳng ai trong số họ dám chấp nhận giảm lương 20 lần và từ bỏ cơ hội dẫn dắt một đội bóng ở giải Hạng nhất Anh để chuyển sang một đội bóng nhỏ bé ở vùng trũng của bóng đá thế giới.
Sau đó, ông Radcliffe cũng đã tổ chức một buổi lễ chia tay long trọng cho Hoàng Dũng ngay tại sân nhà của Coventry United là Coventry Society Arena. Trong ngày mà buổi lễ diễn ra, toàn bộ 60000 chỗ ngồi trên sân đã bị lấp kín hoàn toàn. Nói vậy để thấy tại câu lạc bộ này, ảnh hưởng của Hoàng Dũng lớn đến ra sao.
“Cảm ơn các bạn rất nhiều! Tôi nhất định sẽ quay trở lại câu lạc bộ này thêm một lần nữa. Chỉ cần các bạn còn cần đến, tôi nhất định sẽ trở về.” - Hoàng Dũng kết thúc buổi lễ với những giọt nước mắt xúc động trào dâng.
Ba ngày sau.
Giờ mới chỉ là 9 giờ sáng, nhưng bầu không khí ở trụ sở chính của câu lạc bộ Hải Phòng đã trở nên vô cùng nặng nề. Các nhân vật chủ chốt trong ban lãnh đạo của đội bóng đã có mặt từ sớm để tham dự cuộc họp đầu tuần. Nội dung của cuộc họp thảo luận để đưa ra giải pháp cho những vấn đề đang tồn tại của câu lạc bộ.
Chẳng cần phải là thành viên của câu lạc bộ Hải Phòng để biết đội bóng này đang gặp phải quá nhiều vấn đề. Những cuộc họp tương tự như này đã diễn ra trong nhiều tuần và thường thì nó chẳng đi đến một giải pháp hữu ích nào cả. Đó có lẽ là lý do tại sao mà tất cả các thành viên đang có mặt trong phòng hội đồng ngày hôm nay đang trưng ra một bộ mặt vô cùng chán nản. Hai ngoại lệ duy nhất, đó chính là giám đốc thể thao của đội bóng - Phan Đăng Bách và trợ lý của mình - Nguyễn Mai Phương.
Sau một vài thủ tục cơ bản, giám đốc điều hành là người mở đầu cuộc họp với một vài số liệu đáng buồn:
“Cùng với kết quả đi xuống của đội bóng, số lượng người hâm mộ của chúng ta đã chứng kiến một sự sụt giảm đáng báo động. Theo thống kê, trung bình mỗi trận đấu trên sân nhà của đội vào năm ngoái chỉ thu hút được không quá 5000 cổ động viên, tỷ lệ lấp đầy các khán đài chỉ là 16.67%. Các trận đấu trên sân khách thì thậm chí còn ít hơn như vậy rất nhiều.”
Chủ tịch Nguyễn Thành Chung trầm ngâm đáp lại:
“Được rồi! Đó là trách nhiệm của chúng ta. Chúng ta cần phải đưa mọi thứ trở về đúng với quỹ đạo của nó.”
Phó chủ tịch Nguyễn Thành Nhân - cũng là em trai của ông Chung gắt lên:
“Cần phải đưa mọi thứ trở về với quỹ đạo là cái quái gì chứ? Anh trai à, anh đã nói câu này suốt bảy năm rồi đấy. Rốt cuộc thì bao giờ Hải Phòng mới có thể trở lại đỉnh cao đây?”
“Anh cũng không biết, nhưng chúng ta nhất định sẽ làm được. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.” - Ông chung tiếp tục duy trì vẻ trầm ngâm đó.
“Sớm hay muộn? Anh thực sự đã trở nên lẩm cẩm rồi. Chúng ta làm gì còn thời gian chứ, mùa giải vừa rồi chúng ta đã gần như xuống hạng rồi đấy. Nếu cứ tiếp tục thành tích bết bát này, số lượng cổ động viên sẽ tiếp tục sụt giảm. Một khi số lượng cổ động viên sụt giảm, rồi sẽ đến lúc các nhà tài trợ sẽ quay lưng với chúng ta thôi. Đó là còn chưa kể đến việc doanh thu của đội bóng cũng sẽ đồng dạng giảm sút. Đó sẽ là dấu chấm hết cho đội bóng này.”
“Chú nói cái gì?” - Ông Chung dường như đã không thể giữ được bình tĩnh. Ông đập mạnh hay tay xuống bàn, trước khi đứng dậy và hét vào mặt người em trai.
Giám đốc điều hành không để cuộc cãi vã đi xa hơn thế, anh lập tức chen vào:
“Xin chủ tịch giữ bình tĩnh. Chuyện đâu còn có đó!”
Ông Chung hít một hơi thật sâu như để nuốt xuống lửa giận trào dâng trong lòng. Ông ngồi xuống trước khi cố gắng điềm tĩnh đáp lại:
“Tôi xin lỗi! Cậu cứ tiếp tục đi!”
Nhận được chỉ đạo của cấp trên, giám đốc điều hành chia sẻ:
“Tuy nhiên, không thể phủ nhận những gì mà phó chủ tịch vừa phát biểu. Đúng là với số lượng người hâm mộ sụt giảm, doanh thu bán áo đấu của chúng ta cũng theo đó mà giảm đi 30% so với cùng kỳ năm trước. Tổng doanh thu của các cửa hàng thuộc quyền sở hữu của đội bóng trong phạm vi sân vận động cũng giảm xuống gần 40%.”
Nghe đến đây, không khí trong phòng hội đồng tự nhiên trầm mặc hẳn xuống. Ai cũng biết tài chính là một trong một vài chức năng bản lề của mọi tổ chức. Nền tảng tài chính yếu kém chính là nguyên nhân tan rã của rất nhiều đội bóng. Ví dụ điển hình nhất chính là Xổ số kiến thiết Cần Thơ ở mùa giải trước. Giờ thì hình ảnh đó lại thêm một lần tái hiện ở câu lạc bộ Hải Phòng.
Chưa dừng lại ở đó, vị giám đốc điều hành tiếp tục:
“Các nhà tài trợ cũng đang bắt đầu quay lưng với chúng ta. Ngay cả nhà tài trợ chính, có quan hệ tốt đẹp lâu năm với chúng ta là Công ty cổ phần Quốc tế AMG Holdings cũng đã đưa ra yêu sách. Đó là nếu chúng ta muốn tiếp tục nhận được tài trợ trong mùa giải tới thì buộc phải đưa tên của nhà tại trợ vào tên đội bóng. Ví dụ như AMG Hải Phòng chẳng hạn.”
“Khốn kiếp! Lão già đó dám...” - Ông Chung thêm một lần nữa mất bình tình mà chửi thề ngay giữa cuộc họp. Lão già mà ông nhắc đến trong câu chửi thề của mình, chính là chủ tịch hội đồng quản trị của AMG Holdings. Người vừa là bạn, cũng vừa là một đối thủ cũ trên thương trường của ông.
Lúc này, Bách mới chậm rãi lên tiếng:
“Đúng là vào thời điểm này, chúng ta có cả núi vấn đề cần phải giải quyết. Tuy nhiên, chỉ cần hoàn thành một việc, tất cả sẽ được giải quyết mà thôi.”
“Đó là...” - Phó chủ tịch để lửng câu nói của mình với một thái độ khinh khỉnh. Ông Nhân, từ trước đến giờ, vẫn chưa từng tin vào năng lực của Bách. Ông hoàn toàn không hiểu lý do vì sao mà anh trai mình lại giao chức giám đốc thể thao của đội bóng vào tay của một thằng nhóc chỉ mới 30 tuổi như vậy.
“Đó là Hải Phòng cần phải thắng.” - Bách khẳng định.
“Ra là vậy! Đó là ý kiến của cậu sao?” - Ông Nhân lắc đầu, trước khi gần như hét lên - “Ai mà không biết chuyện đó chứ? Vấn đề là làm như nào kìa?”
Đột nhiên, một giọng nói vừa lạ vừa phát ra từ phía cửa chính:
“Không cần phải lo lắng. Hải Phòng sẽ thắng, đó là lý do tôi có mặt ở đây.”
Vẫn là cái dáng người cao thẳng, gương mặt điển trai và dáng vẻ luộm thuộm ấy. Không ai khác chính là Hoàng Dũng:
“Chào bố già! Chào tất cả mọi người! Tôi đã trở lại rồi đây.”
Ông Chung dường như không thể kìm nén được xúc động, ông đứng bật dậy, trước khi chạy tới ôm chầm lấy Hoàng Dũng. Đó là gương mặt rạng rỡ nhất của ông trong nhiều năm nay. Ông vừa cười sảng khoái vừa nói:
“Cuối cùng cũng về rồi! Tốt! Tốt lắm! Chào mừng thằng nhóc nhà ngươi trở về nhà.”