Chương 10: Gặp lại
“Cô cậu là người Trung Quốc à?” - Người tài xế lớn tuổi liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, quan sát hai hành khách đang ngồi ở hàng ghế sau, trước khi đưa ra câu hỏi bằng tiếng Anh.
Bách không đáp lại, lý do đơn giản là bởi anh không thể giao tiếp quá tốt tiếng Anh. Tất nhiên là anh vẫn có thể hiểu được đại khái nội dung câu hỏi mà người tài xế vừa đưa ra. Tuy nhiên, anh không đủ tự tin để đưa ra câu trả lời bằng tiếng bản địa, nhất là khi đang ngồi bên cạnh một người sở hữu chứng chỉ IELTS 8.0 như Mai Phương.
Mặt khác, người trợ lý của Bách tự tin đáp lại:
“Không phải! Chúng tôi đến từ Việt Nam.”
“Hai người đến từ Việt Nam? Vậy chẳng phải là giống với huấn luyện viên Nguyễn Hoàng Dũng của Coventry United sao? Đừng nói với tôi hai người là bạn của cậu ấy nhé.”
“Sao bác lại đoán như vậy?” - Mai Phương hỏi lại.
“Cô biết đấy. Coventry không phải là thành phố du lịch, vậy nên việc du khách châu Á có mặt ở đây thực sự là hiếm thấy. Người Trung Quốc hay Nhật Bản thì tôi còn thỉnh thoảng nhìn thấy, còn người Việt Nam như cô cậu đây thì gần như chẳng thấy bao giờ, tất nhiên là không tính đến trường hợp của huấn luyện viên Hoàng Dũng. Hai người Việt Nam tự nhiên có mặt ở thành phố này, ngay sau khi cậu ấy giúp Coventry United lên chơi ở giải Ngoại hạng. Nếu đây là một sự tình cờ thì quả thực rất khó tin.” - Người tài xế vừa cặn kẽ giải thích, vừa cười trừ rào trước - “Nếu như không phải thì cho tôi xin lỗi, cô cậu đừng quá bận tâm.”
“Không! Bác nói đúng rồi! Chúng tôi là bạn!” - Mai Phương mỉm cười đáp lại.
Mai Phương và người tài xế tiếp tục trò chuyện tíu tít với nhau, chủ đề của cuộc hội thoại hiển nhiên là về chức vô địch mà Coventry United đã giành được vào tối qua. Bầu không khí giữa hai người rất vui vẻ, tuy nhiên nó lại khiến cho Bách cảm thấy có chút không thoải mái.
Việc hai người họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh khiến cho Bách cảm thấy bản thân như một kẻ lạc loài trong không gian chật hẹp của chiếc taxi. Thật may là anh không cần phải chịu đựng cảm giác đó quá lâu, bởi hành mà hai người họ cần đi chỉ kéo dài gần 15 phút.
Chiếc xe từ từ chậm lại, trước khi dừng hẳn trước sân của một ngôi nhà lớn. Đó là một ngôi nhà hai tầng, được thiết kế theo phong cách Anh truyền thống. Diện tích của ngôi nhà có lẽ phải lên đến 150 mét vuông cho mỗi mặt sàn, đó là còn chưa kể đến mảnh sân rất rộng với thảm cỏ xanh mướt trước nhà. Một ngôi nhà tương tự ở Hải Phòng, có lẽ có giá không ít hơn 50 tỷ đồng, tương đương với gần hai triệu bảng Anh.
“Anh có chắc đây là nhà của anh Dũng?” - Mai Phương quay sang hỏi Bách, tất nhiên là bằng tiếng Việt.
“Có lẽ vậy. Chúng ta đi theo địa chỉ hắn cung cấp mà.”
“Cuộc sống của anh Dũng ở Anh tốt đến vậy sao? Vậy thì chúng ta có cơ hội nào để kéo anh ấy về Việt Nam cơ chứ? Đó là còn chưa kể đến việc có thể dẫn dắt một đội bóng ở giải Hạng nhất Anh. Đó là ước mơ của rất nhiều huấn luyện viên châu Á đấy.”
Bách thở dài thườn thượt. Anh không đáp lại những lời than thở của Mai Phương mà chỉ lững thững băng qua mảnh sân, tiến đến trước cửa nhà và đưa tay bấm chuông.
Một phút trôi qua.
Không nhận thấy bất cứ động tĩnh nào từ phía bên kia cánh cửa, Bách liền bấm chuông thêm lần nữa, chính xác hơn là thêm hai lần nữa. Nhưng kết quả vẫn tương tự khi không xảy ra bất cứ động tĩnh gì.
Sau khoảng năm phút chờ đợi, Mai Phương bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn:
“Có khi nào anh Dũng đã quên mất lịch hẹn với chúng ta không?”
“Không thể nào! Tối qua hắn mới nhắn tin cho anh. Hắn hẹn anh lúc 10 giờ sáng mà.”
Mai Phương kiểm tra đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại di động, lúc này đã là 10 giờ 5 phút. Cô tiếp tục giục:
“Hay là anh gọi cho anh ấy thử xem.”
“Được rồi.”
Bách miễn cưỡng đáp lại. Dù sao thì họ cũng mới chỉ chờ được khoảng bảy phút. Có thể lúc đó Hoàng Dũng đang bận việc gì đó trong nhà, ví dụ như đang ở trong nhà vệ sinh chẳng hạn. Vậy việc gọi điện thúc giục có thực sự cần thiết hay không? Bách không chắc, nhưng anh vẫn quyết định làm. Lý do là bởi anh không thể chịu đựng được những lời giục giã của cấp dưới thêm hơn.
Bách rút điện thoại ra, gọi cho Hoàng Dũng thông qua một ứng dụng mạng xã hội. Chuông đã đổ, nhưng người thì không bắt máy. “Hắn thực sự quên mất rồi sao?” - Bách thầm nghĩ.
Bách quyết định gọi thêm một lần nữa, và ở lần này thì anh dường như nhận ra một điểm bất thường. Đó là ngay sau khi anh bấm nút gọi điện, có đến hai đoạn đoạn nhạc chuông gần như cùng lúc vang lên. Một trong số đó, hiển nhiên, phát ra từ đầu dây bên kia điện thoại. Đoạn nhạc chuông còn lại phát ra từ mảnh sân mà họ vừa bỏ lại sau lưng vài phút trước.
Bách không tắt điện thoại, anh quay sang hỏi cấp dưới:
“Em có nghe thấy gì không?”
“Hình như có tiếng chuông điện thoại phát ra từ hướng đó.” - Mai Phương tập trung lắng nghe, trước khi chỉ về một góc khuất ở trong khu vườn.
“Chúng ta qua đó xem sao.” - Bách gật đầu đáp lại.
Sau đó, Bách chẳng hề do dự mà tiến thẳng về phía đám cây cỏ um tùm đó. Mai Phương thì tỏ ra lưỡng lự một chút, trước khi cũng lẽo đẽo đi theo người cấp trên. Đến nơi mà tiếng chuông phát ra, đập vào mắt họ là một thân ảnh người đàn ông đang nằm dưới đất trong một tư thế vô cùng khó coi. Đó, không ai khác chính là người mà họ đang tìm kiếm - Nguyễn Hoàng Dũng.
“Á...!” - Mai Phương cất lên một tiếng thét thất thanh, khiến cho Bách cũng phải giật mình.
Trái với người cấp dưới có phần hoảng loạn, Bách tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng này của người bạn thân. Ký ức về cái ngày mà câu lạc bộ Hải Phòng lên ngôi vô địch V-league nhiều năm về trước tự nhiên ùa về trong tâm trí Bách.
Sau trận đấu quyết định, cả đội đã quyết định ăn mừng bằng một bữa nhậu kéo dài từ đầu giờ tối cho đến tận đêm khuya. Hoàng Dũng chính là người đã uống nhiều nhất vào ngày hôm đó. Kết quả là hắn, mặc dù đã có thể tự mình lê lết về nhà, nhưng đã không thể mở cửa và nằm ngủ gục ở một bãi rác cách đó không xa.
Cảnh tượng đó thêm một lần nữa hiện ra trước mắt Bách, và đó là lý do mà anh chẳng tỏ ra hoảng hốt chút nào. Anh từ từ tiến lại gần thân thể đàn ông đang nằm phủ phục dưới đất, ngồi xuống kiểm tra trước khi đưa ra kết luận:
“Hắn ta không sao! Chỉ là đang ngủ mà thôi!”
Mai Phương liền thở phào nhẹ nhõm:
“Ngủ sao? Sao anh ấy lại ngủ ở đây.”
“Say rượu, không vào được nhà, vậy nên hắn quyết định nằm ngủ tại chỗ nào tiện nhất.” - Bách quả quyết khẳng định.
“Sao anh biết?”
“À! Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh chứng kiến cảnh tượng này.”
“Ra vậy! Vậy... chúng ta có nên đánh thức anh ấy dậy hay không?” - Mai Phương ngập ngừng hỏi - “Anh ấy thực sự ngủ ngon giấc quá.”
“Đương nhiên là phải gọi hắn dậy rồi!”
Nói rồi, Bách liền nở một nụ cười có vẻ gian xảo, trước khi tặng cho Hoàng Dũng một cái bạt tai đau điếng. Anh vừa cười ha hả, vừa giục:
“Dậy đi ông thần!”
Mai Phương tỏ ra vô cùng bất ngờ khi chứng kiến bộ dạng lưu manh đó. Trong mắt cô, Bách là một người luôn nghiêm túc, đôi khi là nghiêm túc đến phát chán. Cô đoán rằng cấp trên của mình sẽ chỉ để lộ ra bộ dạng lưu manh đó khi ở cạnh một người mà anh cảm thấy thực sự thoải mái. Hoàng Dũng dường như là một người như vậy, mối quan hệ của họ có vẻ rất tốt, và Mai Phương hy vọng rằng điều này có thể giúp ích trong quá trình đàm phán để đưa Hoàng Dũng trở về Việt Nam.