Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 40: Sánh vai bước tiếp




Bảo Ngọc hai tay siết chặt, cố lấy can đảm để nói: "Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm nay. Sống xa gia đình những năm này, hai anh như những người thân trong gia đình với em vậy. Vậy nên lúc anh nói vậy, em... Em..."

Sơn bật cười, câu nói hiện tại với câu nói của hai tháng trước y hệt nhau, đến cuối cùng vẫn chỉ coi anh là người anh, người bạn. Trong lòng cô đã có bóng hình khác, đó là sự thật không thể thay đổi: "Anh hiểu mà! Tình cảm là một thứ không thể ép buộc đối phương phải làm theo ý mình được. Em với anh chúng ta có lẽ không có cái duyên đó, vẫn hợp làm anh em, làm bạn bè của nhau hơn."

Nếu không thể là một nửa còn lại để sánh vai bước tiếp, vậy chi bằng hãy âm thầm ở phía sau luôn dõi theo.

Nơi đáy lòng là tâm trạng não nề chưa từng có, nhưng anh vẫn cố gắng chôn vùi vào dĩ vãng, vươn tay đập bộp cái vào vai Hoàng Anh:"Mà anh với Hoàng Anh cùng nhau nghĩ thông rồi. Có lẽ cái thứ tình cảm đấy của anh trong một giây phút vụt lên, ranh giới giữa yêu với không yêu gần nhau làm anh lầm tưởng. Qua hai tháng qua anh mới ngộ ra, dường như đó không phải là thứ tình cảm nam nữ, mà như tình cảm giữa những người thân với nhau."

"Đáng lẽ ra anh nên nói sớm một chút chuyện này, làm thời gian qua em gặp khó khăn rồi."

Bảo Ngọc ngay lập tức phủ nhận: "Em thì có khó khăn gì chứ. Em chỉ sợ là gặp anh lại khơi dậy nỗi buồn trong lòng anh thôi."

"Trái với lời em nói đó. Anh không thấy buồn gì cả. Điều đó chứng minh gì nào? Cái tình cảm đó không sâu đậm để đau đớn như thất tình, có nghĩa không phải thứ tình yêu nam nữ. Thời gian qua không gặp em không phải vì buồn, mà là có chút ngại, chắc em cũng thế nhỉ?"

"Em..." Bảo Ngọc nghe vậy ấp úng không biết nói sao. Nói ngại, thật sự rất đúng.

Thấy cô bị câu hỏi của mình làm cho lúng túng như vậy, Sơn vội vàng chuyển chủ đề, giải tỏa bầu không khí: "Nếu anh mà buồn vì thất tình thì tâm trạng nó phải xuống dốc như tên này này. Hai tháng qua anh đã lập nhiều công lao cho phòng hình sự đó nhé!"

Hoàng Anh ngồi không đóng vai kẻ vô hình bỗng dưng bị lôi vào như vậy, hiển nhiên rất bức xúc: "Này cậu nói chuyện làm ơn đừng có lôi tôi vào được không?"

"Không! Không lôi cậu vào tôi không chịu được." Cái giọng điệu cợt nhả làm người ta không tức mới lạ qua năm tháng không thay đổi, làm bầu không khí thoáng chốc biến đổi, nóng hổi lên từng chút.

Hoàng Anh: "..."

Biết bản thân chọc đến sự cấm kỵ trong lòng anh bạn tốt, Sơn quyết không trêu chọc Hoàng Anh nữa, vỗ vai xoa dịu: "Được rồi, vẫn nên cảm ơn cậu vì chuyện hôm nay. Kêu tôi với Bảo Ngọc tới nói cho rõ ràng!"

"Cuối cùng cũng nhận được lời cảm ơn rồi đấy." Hoàng Anh lắc đầu ngao ngán, bao nhiêu công lao của mình cuối cùng cũng có thành quả.

"Bảo Ngọc, sau này chúng ta vẫn như trước được chứ. Ba người chúng ta, vẫn bạn bè thân thiết như cũ chứ?"

"Đương nhiên rồi, em mong còn không kịp nữa là!" Bảo Ngọc cười tươi đáp, cảm thấy sự nặng nề trong lòng suốt thời gian qua như được gỡ bỏ, muộn phiền trong lòng như được hóa giải.

Sơn khẽ thở phào một hơi, trong lòng là nửa mừng nửa buồn. May mắn vì còn có thể như trước kia, chút buồn vì tình cảm này sau này hãy chỉ dấu cho riêng mình thôi.

"Thế coi như là đã giải quyết xong rồi nhé."

"Anh Sơn, sớm muộn gì anh cũng sẽ gặp được cô gái tốt thôi!" Cô nhìn thẳng anh mà nói. Đó là điều mà cô thực sự mong muốn, mong anh có thể tìn được cô gái xứng đáng với anh, tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.

"Đương nhiên rồi, anh với Hoàng Anh sớm muộn gì cũng tìm được bạn gái, tìm chị dâu cho em đó!"

Bảo Ngọc nghe vậy, cả người có chút cứng nhắc, nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất.

Hoàng Anh liếc về phía anh bạn của mình, thấy được hình ảnh như trước kia trở lại, giọng điệu có chút trách mọc Bảo Ngọc: "Anh bảo cậu ta thông suốt rồi mà em không tin cơ!"

Bảo Ngọc: "Bây giờ em tin rồi."

Sự ngại ngùng của ban đầu phút chốc bay biến không chút tăm hơi, mọi người lại trở nên hết sức tự nhiên như cũ.

Sơn: "Haizz, người anh em, chuyên gia nhà đất, tôi đang định mua một căn hộ chung cư, cậu đi cùng tôi để tư vấn đi."

Hoàng Anh không chút nghĩ ngợi hỏi ngược lại: "Thế cậu mua căn hộ tôi đang quản lý à?" Tuy là bạn bè nhưng mà việc làm ăn cũng không thể bỏ qua nha.

Sơn: "Đương nhiên là không rồi, tôi mà mua cậu sẽ miễn phí cho tôi sao!"

Hoàng Anh: "..."

Sơn: "Đùa chút thôi, tôi muốn tìm căn hộ gần cơ quan, tiện cho đi lại, cái cậu quản lý thì chẳng phù hợp chút nào cả."

Thời gian trước sống cùng với bố mẹ, nhưng thời gian qua đi anh nhận thấy có chút không ổn. Thế nên vẫn nên mua nhà riêng thì hơn, riêng tư một chút vẫn thoải mái, nhưng đương nhiên yếu tố tiện lợi vẫn được đặt lên hàng đầu.

"Được rồi, sẽ đi, lúc nào thì cậu đi xem!"

"Tầm cuối tuần này."

"Để tôi sắp xếp thời gian."

Bảo Ngọc một bên không thấy có việc đến tay mình, cũng rất nhanh nhảu hỏi: "Có cần em trợ giúp gì không?"

Sơn khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ rất suy tư, ngẫm nghĩ: "Có thể sẽ thiếu một chân chuyên dọn nhà. Anh thấy em rất thích hợp với vị trí đó đấy!"

Biết anh trêu mình, cô có chút bực bội bĩu môi: "Anh thật là..."

"Được rồi, ăn thôi, ăn thôi. Đồ nguội hết bây giờ."

Sơn lúc này mới bắt đầu cầm đũa, bắt đầu ăn. Phía đối diện Bảo Ngọc cũng như vậy, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt xinh xắn. Sơn nhìn thoáng qua, đáy lòng như được an ủi.

Chủ cần nhìn cô vẫn vui vẻ như này, anh cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.