Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 22: Hoàn hảo




"Minh Anh, cô ăn nói cho nó cẩn thận." giọng nói Hà My đã thêm vài phần cảnh cáo

"Cuộc đời tôi nói chuyện với ai cũng cẩn thận cả. Nhưng với loại người không xứng thì bản thân cần gì miễn cưỡng!" Nói rõ ràng ra là loại người như cô tôi đây không cần phải nói năng cho cẩn thận, vì cô không xứng!

"Bảo sao anh Bảo không chịu nổi cô. Tính cách cô như này, chia tay đúng là lẽ đương nhiên. Đúng là tự làm tự chịu!"

Lông mày Minh Anh khẽ nhíu lại, trong lòng bội phục kẻ đối diện đến vạn phần: "Tôi tự làm tự chịu đấy là việc của tôi. Hà My cô có vẻ hơi quan tâm tôi quá rồi không, cô quan tâm tôi như vậy làm tôi thật thấy ngại đó. Mà với cả, cô nên chỉnh sửa lại câu từ một chút, không phải Gia Bảo đá tôi, mà tôi đá anh ta nhé. OK"

"Tính vớt vát lấy bản thân mình một chút mặt mũi sao. Nhưng thật đánh tiếc, sự thật vẫn là sự thật, bị bỏ rơi vẫn là bị bỏ rơi thôi!"

Càng nói lại làm Minh Anh thấy buồn cười. Buồn cười dã man.

"Hà My, cô bảo tôi đang cố vớt vát lại chút mặt mũi mà không thấy buồn cười sao. Trong chuyện này, ai mới là kẻ đang cố gắng kéo lại chút mặt mũi. Ai mới là kẻ thẹn quá hóa giận, không biết trả thù tôi như nào mới cho tôi vào danh sách đen!"

Hoàng Anh đứng trong góc liền thấy bất ngờ, không ngờ ẩn tình đằng sau lại như vậy. Cô ta ấy thế mà là người yêu cũ của Gia Bảo?

Hà My không những không thấy hổ thẹn với những lời nói đúng tim đen của Minh Anh, mà vẫn còn kiên cố phản bác: "Cô phỉ báng người khác, vu cáo người khác, đấy là cái giá cô phải trả!"

"Ồ, cái giá sao? Nếu phải trả giá thật thì tôi phải ra tòa để mà trả giá chứ không phải là cần cô và anh ta lập thủ đoạn như vậy đâu. Điều đó chứng tỏ là gì đây, tôi hành động hoàn toàn đúng, không sai chút nào!"

Tay Hà My siết chặt lấy túi xách, bản thân bắt đầu có dấu hiệu của mất kiểm soát, lên giọng: "Minh Anh, tôi cảnh cáo cô. Cẩn thận từng câu nói của cô. Không hậu quả không chỉ như kia đâu, mà còn thảm hại hơn đấy!"

Minh Anh lại mỉm cười, khẽ vén mái tóc ngắn, lập tức đổi chủ đề sang một vấn đề khác: "Cô biết không, tôi thực sự rất tò mò, tôi và anh ta bên nhau năm năm, vậy mà anh ta còn sẵn sàng tuyệt tình, vô liêm sỉ bỏ tôi theo cô. Vậy chẳng lẽ cô không nghĩ đến tình cảnh sau này, anh ta sẽ làm điều tương tự với cô à!"

"Anh ấy sẽ không bao giờ làm thế!" Hà My khẳng định một cách chắc nịch.

Minh Anh: "Giọng điệu của cô trông có vẻ hiểu anh ta quá nhỉ!"

Hà My: "Đương nhiên, tôi hiểu anh ấy nhiều hơn cô. Anh ấy cần gì, muốn gì, tôi đều có thể giúp anh ấy được!"

Từ vừa nãy đến giờ, Minh Anh cố gắng để bản thân không cười ra tiếng, nhưng bây giờ cô thật kiềm không nổi: "Hiểu anh ta nhiều hơn tôi? Ha ha... Buồn cười thật đó. Tôi bên anh ta bao nhiêu năm nay còn chưa hiểu nổi anh ta, thế mà cô nói cô hiểu hơn tôi. Tôi thực sự phục, rất lấy làm tâm phục khẩu phục đó! Vả lại, một loài động vật suy nghĩ bằng thân dưới như anh ta á. Chơi chán cô rồi sau này cũng sớm đá cô đi thôi!"

Trong lòng Hà My rất tức giận, thiếu chút nữa là muốn vung nắm tay lên. Nhưng dường như trong một khắc như nghĩ ra gì đó, bản thân liền bình tĩnh lại, liếc xéo người đối diện: "Hoàng Minh Anh, cô nghĩ tôi dễ bị cô lừa cái trò ly gián này của cô lắm à. Cô nghĩ tôi và cô giống nhau sao? Chỉ nguyên cái gia thế của cô thôi cũng đủ để phá hủy tương lai của cô rồi!"

"Hình như tương lai sau này ra sao cũng không có liên quan tới cô thì phải. Với cả, kẻ chỉ biết cậy gia đình như cô thì vẻ vang hơn ai mà mạnh miệng như vậy."

"Còn hơn kẻ con hoang không cha không mẹ như cô!"

Ánh mắt của Minh Anh bất chợt lạnh đi, bàn tay khẽ siết lại.

Cha mẹ, cô ta là cái thá gì mà dám nhắc đến hai từ đó trước mắt cô?

Minh Anh thực sự không muốn nhiều chuyện. Nhưng mà ai đó cố tình gây sự, đừng trách cô. Ánh mắt thay đổi, biểu cảm trên gương mặt thanh tú cũng thay đổi, mắt đối mắt, Minh Anh lạnh lùng nói: "Không cha không mẹ còn hơn kẻ có cha mẹ dạy dỗ, chăm non nhưng hành động thì vô văn hóa y như chưa từng được dạy bảo vậy."

"Cô..." Một thoáng kia, nhìn ánh mắt đó, Hà My không hiểu sao bản thân có chút giật mình, muốn nói tiếp nhưng không được.

Thấy Hà My không nói tiếp được nữa, Minh Anh lập tức tiếp lời: "Sao... Tôi làm sao hả? Hà My, chắc cô cũng hiểu rõ từ trước đến giờ tôi là một người không dễ bị người khác bắt nạt nhỉ. Ai đối xử với tôi như nào, tôi sẽ đối xử với tôi lại. Cô với Gia Bảo tằng tịu với nhau, làm anh ta phản bội tôi thì thôi, tôi còn chưa làm gì hai người đã là may cho hai người rồi. Còn hai người thì làm sao, vừa ăn cướp lại la làng, còn đổ oan cho tôi, cố tình gây khó dễ cho tôi với bạn tôi. Trời cao có mắt, mấy người hành động như vậy sớm muộn cũng bị trừng phạt thôi!"

"Ha, đúng như lời Bảo nói, hóa ra đúng là thật, hai từ bố mẹ này đúng là một cái mụn nhọt trong lòng cô. Vừa nói tới vài câu, đã phản ứng mảnh liệt như vậy. Nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật, chẳng có gì có thể thay đổi, con hoang vẫn là con hoang thôi. Đúng thật là tội nghiệp!"

Nhìn cái thái độ khinh miệt một cách rõ ràng không chút ý tứ của Hà My. Minh Anh cười lạnh trong lòng.

Cô muốn làm tôi phải tức điên lên phải không? Đáng tiếc, cô đã lầm rồi!

"Cô biết không? Đến bây giờ tôi thật sự hối hận, tại sao năm xưa cứ luôn tranh giành mọi thứ với cô, giành mọi thứ từ tay cô, để rồi cô thua trong cay đắng, tôi thắng trong oang liệt. Giờ nghĩ lại, tôi thật sự rất hối hận, không hiểu tại sao năm xưa mình hành động lại thiếu suy nghĩ như vậy..."

Hà My đứng đó trong lòng cười lạnh, cuối cùng cũng biết hối sao? Hừ, giờ con khốn kia cũng chỉ là kẻ thua cuộc thôi.

Minh Anh ngừng một chút, điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt của bản thân, muốn bao nhiêu đau lòng liền có bấy nhiêu đau lòng, gương mặt xót xa vô cùng: "Tôi đúng là con người ích kỷ quá mà. Rõ ràng cô là một người số phận đầy hẩm hiu thiếu thốn trăm bề vậy mà lúc đó tôi không tinh ý phát hiện ra. Đáng lẽ ra lúc đấy tôi nên nhường nhịn cô một chút, để cô ít ra cũng được cảm giác được chiến thắng, cảm giác được người ta bố thí như nào. Nhưng mà thời gian qua đi nào có quay trở lại được. Nhưng không sao, người mang trong mình tội lỗi rất đáng trách nhưng biết sửa chữa sai lầm là một điều rất tốt. Cho nên tôi tặng Gia Bảo cho cô nên vô cũng không cần cảm ơn tôi đâu. Tôi đây biết rút kinh nghiệm rồi, nên có tấm lòng từ bi nhân ái, biết nhường nhịn bù đắp cho tâm hồn đầy thiếu thốn của cô."

"Hoàng Minh Anh!!!" lần này Hà My đã không kiềm chế nổi nữa rồi.

Minh Anh bày ra bộ dạng vô tội, chỉ tay về phía mình: "Tôi đây, tôi vẫn ở ngay trước mặt cô đã rời đi chút nào đâu! Mà đừng có gọi cả tên cả họ người ta như thế, mất hết cả hòa khí ra."

"À mà đúng rồi, lúc nào hai người cưới nhớ báo tôi một tiếng nhé. Để tôi gửi phong bì chúc mừng. Nói ra có lẽ cô không tin nhưng thực ra tôi đây cũng rất mong muốn cô với anh ta kết hôn lắm đấy. Hai người về bên nhau tôi cũng mới yên tâm quen biết ban trai mới được, không nhỡ lúc tôi có người mới cô bỏ Gia Bảo chạy sang phá đám tôi thì thật tội nghiệp cho anh ta mà cũng rắc rối sang cả tôi nữa. Mặc dù biết cô rất thích đồ được bố thí nhưng mà được nhận nhiều quá cũng không hay cho lắm. Mà tôi đang có việc gấp phải đi, có dịp khác thì chúng ta cùng nhau ngồi hàn huyên tâm sự nhé!"

Nói xong Minh Anh lập tức đội lấy mũ bảo hiểm đội vào, không thèm quan tâm vẻ mặt Hà My vì tức giận mà gương mặt méo mó trở nên cực kỳ khó coi. Khởi động xe, "Vèo" một cái liền phóng xe đi, nở một nụ cười đầy vui vẻ.

Hừ, cô vẫn còn non lắm nhá!

Hà My đứng đó tay siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt dữ tợn nhìn về bóng người vừa rời đi.

Tao không tha cho mày đâu, Minh Anh!!!

Hoàng Anh cả người dựa vào tường, khẽ nhướng mày, khóe miệng tạo thành một đường cong hoàn mỹ, gương mặt yêu nghiệt càng trở nên quyến rũ đến vạn phần.

Một lá bài... Hoàn hảo!