Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 202: Dự cảm chẳng có gì sai






Đứa con mà bà luôn tự hào cái gì cũng tốt, có đầu óc kinh doanh, có lòng hiếu thảo, có bản lĩnh, cẩn trọng trong từng lời ăn tiếng nói. Nhưng đối với sức khỏe của bản thân thì luôn phớt lờ, trước kia đã gặp biết bao nhiêu chuyện ảnh hưởng đến sức khỏe rồi. Nếu tương lai còn không cẩn thận thì sẽ gặp phải chuyện gì nữa?

Hoàng Anh hiểu sự lo lắng của bà, bình tĩnh nói: "Con rất cẩn thận mà, mẹ đừng lo, con phúc lớn mạng lớn, không có vấn đề gì đâu!"

Ông Quân đang ngồi ở ghế sô pha nghe vậy thì cơ thể khẽ khựng lại, nhướng mày liếc anh một cái rồi rất nhanh chóng quay đi.

Bà Mai nghe anh nói như thế thì không vui chút nào, lườm anh lần nữa: "Đừng có nói gởm, được rồi, vào trong nhà ngồi đi."

Bà Mai nói xong vội kéo anh đi đến ghế, Hoàng Anh ngồi xuống, liếc nhìn người đang ngồi an vị tại ghế sô pha kia, lạnh nhạt nói: "Lâu rồi không gặp!"

Câu nói đó như một lời chào hỏi.

Giọng điệu như thế, biết ngay là nói với ai, bà Mai nghe vậy thì khẽ đá chân Hoàng Anh một cái.

Hoàng Anh vẫn giữ thái độ dửng dưng như không, ông Quân liếc nhìn anh một cái rồi đứng dậy: "Hai mẹ con ngồi nói chuyện với nhau đi, anh còn có việc phải xử lý."

Nói xong ông liền đứng dậy rời đi. Khi ông Quân đã khuất tầm mắt, bà Mai thở dài, nhìn Hoàng Anh: "Hai bố con không thể có thái độ hòa hoãn với nhau được hay sao, lúc nào gặp nhau cũng căng thẳng như vậy."

Ánh mắt Hoàng Anh trầm ngâm, giọng nói trầm thấp: "Con đã cố gắng lắm rồi."

Bà Mai nhìn anh, ánh mắt có vài phần đau lòng, bà thở dài, vỗ vai anh: "Mẹ biết trong lòng con vẫn còn khúc mắc, nhưng chuyện đã qua bao năm rồi, đã đến lúc buông bỏ rồi."

Bao nhiêu năm đã qua đi, người cũng đã rời xa, người ở lại cũng nên buông bỏ để sống tiếp.

Hoàng Anh không muốn lại nhắc vấn dề đó lại làm bà buồn nên mỉm cười, để vẻ mặt mình trông có vẻ tốt hơn: "Con hiểu mà!"

"Nay ở lại ăn bữa cơm rồi về."

"Vâng!"

Ngập ngừng một chút, Hoàng Anh mở miệng: "Chuyện ở bữa tiệc lần trước, con xin lỗi, trước đó đã hứa với mẹ vậy mà..."

Bà Mai nghe anh nói vậy thì lập tức ngắt lời: "Cái thằng này... Không phải lỗi của con, là do bọn họ gây sự trước, sao mẹ lại có thể trách con được chứ! Mẹ là mẹ của con chẳng lẽ không hiểu tính con."

Hoàng Anh nghe vậy không hiểu sao càng thấy khó xử hơn: "Con..."

Bà Mai lại cắt lời anh lần nữa: "Mọi chuyện qua rồi thì cứ cho qua đi, bên ngoài bố con hành xử như vậy nhưng nội tâm không hề có ý đó. Con hãy hiểu cho bố con. Con đã muốn tự gây dựng A&A thì bố mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con, Nguyễn Thị vẫn luôn mở cửa chào đón, nếu con muốn về thì về lúc nào cũng được."

Hoàng Anh nhìn mẹ mình, ánh mắt anh kiên định, giọng nói kiên quyết: "Con đã nói rồi, một khi đã rời đi, con sẽ không bao giờ trở về Nguyễn Thị!"

"Được rồi, mẹ hiểu ý con!"

"Có vấn đề gì mẹ cứ nói thẳng với con, không cần phải thông qua người khác mà đánh tiếng sang con."

Bà Mai nghe xong ánh mắt khẽ trầm xuống, vừa nói vừa lườm cậu con trai quý tử: "Không phải do anh sao? Ngang ngược có chịu nghe lời đâu. Nhiều lúc tránh mẹ như tránh tà ấy! Mấy tháng mới chịu về nhà một lần, làm mẹ nhiều lần nhận thấy không tin rằng mình còn có một anh con trai đấy."

Có được đứa con mới mười sáu tuổi đã phải mất bốn năm xa cách vì du học nước ngoài, trong bốn năm ấy số lần gặp nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chủ yếu cũng chỉ nhìn nhau màn hình điện thoại. Năm đó nếu Nguyễn Thị mà không xảy ra vấn đề, buộc anh phải trở về khéo anh đã ở hẳn bên đấy mà làm việc cho mấy công ty lớn bên đó rồi. Về nước rồi còn tưởng được gặp nhau thường xuyên hơn, thỏa lòng nỗi nhớ con thì đứa con trời đánh này nhất quyết ra sống riêng lập nghiệp, mấy tháng mới chịu về một lần, nếu bà không thúc giục, khéo anh còn định không về nữa. Thêm nhiều thời điểm còn cố tình tránh bà. Bấy nhiêu điều đó bảo bà không tức giận có được không?

Lời bà Mai nói quả không có sai, nhưng công việc quả thật rất bận, nhiều lúc anh bù đầu quá cũng không nghĩ đến mấy vấn đề khác, lại còn vừa xảy ra vấn đề tại tiệc mừng thọ kia, quả thật là anh đang muốn tránh né.

Nếu không chịu giải quyết cặn kẽ, có thể bà sẽ nổi trận lôi đình với anh, vậy nên Hoàng Anh vội nói: "Con không có ý đó. Dạo này quả thật có nhiều việc, sau này con sẽ sắp xếp về nhà thường xuyên hơn. Con đâu có không nghe lời mẹ, nhiều cái vô lý thì con không thể nghe theo được."

Quả thật Hoàng Anh rất nghe lời, nhiều vấn đề không bao giờ khiến bà phiền lòng. Nhưng nhiều vấn đề anh rất kiên quyết, khó mà xê dịch, như vấn đề về A&A hoặc sự kiên quyết trước phản đối của bà khi anh có quan hệ yêu đương với Nhật Lệ.

Bắt được từ khóa trong lời nói của con trai, bà Mai hỏi với giọng điệu có phần phấn khích: "Chỉ cần không vô lý là được?"

Hoàng Anh gật đầu: "Đương nhiên là vậy rồi!"

Không quá vô lý thì anh sẽ nghe theo.

Tâm trạng bà Mai bỗng vui lên hơn hẳn, bà vừa đứng lên vừa nói: "Đúng lúc con đang ở đây, mẹ có cái này đưa cho con."

Hoàng Anh: "..."

Sao anh cảm thấy có điềm không lành thế nhỉ?

Đúng là dự cảm chẳng có gì sai. Bà Mai đi lấy điện thoại lại, mở ra ảnh một cô gái, đưa cho Hoàng Anh xem: "Con xem, đây là con gái của cô Trương, vừa mới đi du học từ Anh về, con bé ít hơn một tuổi, hai đứa có thể gặp nhau, quen biết..."

"Mẹ..." Khóe miệng Hoàng Anh giật liên hồi, vội vàng ngắt lời bà: 'Không phải con đã nói thời điểm hiện tại con chỉ muốn tập trung vào công việc hay sao? Sao mẹ vẫn chưa từ bỏ vậy?"

Bà Mai liếc anh: "Không phải con nói không phải điều vô lý thì sẽ nghe theo mẹ sao? Điều này có gì vô lý không? Mẹ cũng chỉ muốn con gặp người ta nói chuyện ăn bữa cơm thì cũng có gì sai không?"

Hoàng Anh cố gắng giải thích: "Ý con không phải là như vậy?"

Bà Mai vẫn hết sức kiên quyết, nhắc lại lời anh ban nãy: "Không phải vừa con nói không phải điều gì vô lý đều nghe mẹ sao?"

"Con..."