Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 18: Đùa nhau à




Hôm sau, đúng giờ hẹn, Minh Anh tới nhà hàng mà Quỳnh nói. Còn lý do mà cô tại sao lại ở đây, thì là do Quỳnh nhờ đi xem mắt hộ.

Quỳnh bận việc không tới được, mà với phong thái của mẹ Quỳnh thì, không chịu xem mắt thì cũng đừng về nhìn mặt bà. Chị cũng đã hai tư tuổi rồi, đến tuổi lấy chồng, lại là con một. Vậy là với tính cách một bà mẹ vừa muốn sớm "tống cổ" con gái đi vừa muốn sắp bế cháu. Bà đã làm N cuộc xem mắt. Mà Quỳnh với việc này không có hứng thú, đàn ông còn chả hứng thú thì nói gì đến yêu, mấy lần trước đều đi cho xong chuyện, nhưng lần này bận chút việc. Không còn cách nào khác, Quỳnh đành nhờ cô.

Thực ra với một người mất niềm tin vào tình yêu như cô, bị người khác nhờ vả mấy chuyện này cô có chút không thích lắm. Thế nên lúc đầu Minh Anh khéo léo từ chối với lý do "Xem mắt chắc hai bên cũng trao đổi anh cho nhau để biết trước, muốn đi thay kế hoạch chả phải đang vỡ lở hay sao?"

Minh Anh cứ nghĩ lý do này thật thuyết phục, dù cô không đi xem mắt lần nào cả nhưng trong lòng cũng hiểu chút, muốn mai mối cho hai bên, cũng phải cho xem ảnh đối phương. Đương nhiên cũng sẽ có nhiều trường hợp ảnh khác xa đời thực, nhưng nếu so với nhau chắc chắn cũng sẽ có sự trùng hợp, nhưng gương mặt cô với gương mặt Quỳnh khác biệt hoàn toàn. Đi hộ kế hoạch toang là cái chắc.

Nhưng ai dè đâu, Quỳnh lại nói với cô. Cuộc xem mắt lần này hơi khác một chút, bà mối hai bên chỉ trao đổi số điện thoại với nhau, bọn họ bảo xem mắt theo cách bình thường có chút nhàm chán quá, không gây được sự tò mò cho đối phương. Phải chăng trao đổi số điện thoại thôi, xong tới lúc gặp hai người tự liên hệ với nhau, ánh mắt đầu tiên gặp gỡ chắc chắn sẽ gây được sự hứng thú cho đối phương. Đương nhiên hai phụ huynh cũng xem ảnh của đối phương rồi. Đẹp trai, xinh gái, chắc chắn con cái họ không phải bị thiệt thòi.

Cái lý do này nghe cũng thật thuyết phục, các bậc bề trên có khác, còn nghĩ ra được cách tạo ấn tượng mạnh cho con cái khi đi xem mắt. Nhưng lỗ hổng ở chỗ, không biết mặt nhau nên có thể nhờ người khác đi được.

Thật sự Minh Anh không muốn, lại là người chị thân thiết, quan tâm cô rất nhiều ở công ty cũ, từ chối thẳng cũng chả sao, vậy là cô lại viện thêm lý do "Em không có kinh nghiệm trong mấy truyện này, sợ sai sót gì đấy."

Nhưng đến khi nói xong cô mới chột dạ một điều, chị ấy đã nhờ mình ắt hẳn không thích thú lắm rồi. Và sai sót, hay còn nói là ấn tượng xấu là rất cần. Cần gì phải là người có kinh nghiệm.

Và cũng như dự đoán, chị bảo cô gây ấn tượng thật xấu là được.

Rồi hết lý do chối cãi, thôi cô đành đi vậy, dù gì cũng đang rảnh rỗi không có gì làm. Coi như đi giải trí một bữa.

Minh Anh nhìn qua một lượt, vì cô cố tình đi sớm trước mười lăm phút, nên chắc người đàn ông kia chưa tới. Vậy là cô liền tìm một bàn trống, gọi một ly sinh tố rồi ngồi đợi.

Thời gian từng phút trôi qua, qua hơn ba mươi phút so với giờ hẹn. Minh Anh bắt đầu cảm thấy suốt ruột.

"Chẳng lẽ bị cho leo cây?"

Vị trí Minh Anh ngồi là ở tầng một, nên khách tới đều thu vào tầm mắt cô. Cô ngó ra phía cửa, không thấy ai vào, với cả cũng chưa thấy người con trai nào vừa đến ngồi một mình. Cô nhìn số điện thoại cho trước, có chút do dự, xong vẫn quyết định không gọi. Chắc là chưa đến, thế nên cô lại tiếp tục đợi.

Đợi thêm mười lăm phút nữa, ly sinh tố trên bàn Minh Anh cũng đã uống hơn nửa, mà người kia vẫn chưa chịu đến, trong lòng cô bừng lên cảm giác bực bội.

Chẳng lẽ bị cho leo cây thật!

Minh Anh nhìn số điện thoại đã lưu trong máy còn đang định gọi đi thì đối phương gọi tới.

Còn biết gọi tới rồi à. Biết bà đây đợi bao lâu rồi không?

Lần coi mắt này Hoàng Anh đã cố tình tới trễ, cho người ta leo cây thì cũng không hay lắm, mà về nhà cũng không yên với mẹ, chi bằng để lại ấn tượng thật xấu với người ta vậy.

Nhưng đến nơi không biết cô gái kia liệu ở bàn nào, vậy nên Hoàng Anh đành lấy điện thoại gọi số đã cho trước.

Bên kia vừa bắt máy, hóa ra liền hỏi: "Cô đang ở bàn nào vậy?"

"Tôi đang ở tầng một, anh đang ở đâu?" Minh Anh vừa đáp cũng vừa ngó nghiêng tìm người.

"Tôi cũng đang ở tầng một!" tầm mắt Hoàng Anh quét qua một lượt.

Anh thì đang đưa mắt xem xét, cô thì đang đảo mắt tìm kiếm. Khoảnh khắc kia hai ánh mắt chạm nhau. Trong đầu cả hai liền nổ "oành" một cái. Biểu cảm trên khuôn mặt biến hóa liên tục.

Một suy nghĩ ngay lập tức hiện lên trong đầu hai người. Đùa nhau à!

Hoàng Anh phản ứng lại trước, thử tắt máy đi để xác nhận. Điện thoại Minh Anh cũng nhanh chóng thông báo kết thúc cuộc gọi. Lúc này trong lòng cô mới phản ứng lại kịp nhìn kẻ đã tắt điện thoại đứng ở đằng kia.

Thật là đen đủi, phải ai không phải, sao lại là cái tên biến thái hôm qua. Tại sao lại có một sự trùng hợp đáng sợ như vậy chứ?

Hoàng Anh bước đi một cách máy móc về phía bàn của cô, kéo ghế ra ngồi đối diện, hiển nhiên trên gương mặt chả vui chút nào, mà còn vô cùng khó coi.

Minh Anh ngồi đối diện mặt cũng không dễ nhìn hơn là mấy, quạ đen bay đầy trên đầu.

Trong hai ngày mà phải gặp anh ta đến ba lần. Nếu Minh Anh mà biết trước người coi mắt của Quỳnh là anh ta thì cho dù chị có năn nỉ đến đâu cô cũng sẽ nhất quyết không đi.

Nhưng ai ngờ đâu trái đất lại nhỏ như vậy hu hu.