Cậu Tốt Nhất Là Thế

Chương 48: Quá rung động lòng người




Nhịp tim của Nhan Tử Mịch phút chốc đập nhanh hơn, cậu hơi mở môi nhưng lời còn chưa thốt ra thì đột nhiên một hồi chuông vang lên.

Là tiếng chuông điện thoại của Nhan Tử Mịch vang lên rất đột ngột.

Bùi Hoán buông cậu ra, thuận tiện kéo mũ cậu lên một chút.

Lấy điện thoại từ túi ra, Nhan Tử Mịch nhìn thấy bên trên hiển thị "Người mẹ xinh đẹp nhất thế giới".

Nhan Tử Mịch thở dài trong lòng.

Người mẹ xinh đẹp nhất thế giới này hôm nay không xinh đẹp chút nào cả.

Bọn họ chút nữa thì...

Biệt danh này cũng bị Bùi Hoán nhìn thấy, Nhan Tử Mịch thấy anh cười một cái.

Nhan Tử Mịch bất lực: "Mẹ em tự lấy điện thoại em đổi."

Nói xong, Nhan Tử Mịch liền nhận điện thoại: "Alo, mẹ."

Đầu bên kia mẹ hỏi: "Đang làm gì thế?"

Nhan Tử Mịch: "Không làm gì cả."

Mẹ ừ một tiếng rồi hỏi: "Anh họ con mượn vay tiền con là chuyện gì? Sao không nói cho mẹ?"

Nhan Tử Mịch mím môi: "Chính là anh ta mượn tiền con."

Mẹ cười: "Nói thừa thãi, mẹ hỏi là sao lại mượn tiền con, còn nữa tại sao con không nói?"

Nhan Tử Mịch: "Con không biết tại sao mượn tiền con, hơn nữa anh ta nói sẽ trả lại rất nhanh."

Mẹ: "Vì thế con không hỏi gì cả, cứ thế cho mượn?"

Nhan Tử Mịch: "Vâng."

"Không giống con" Mẹ nghi ngờ: "Quan hệ của con và anh họ không tốt tới vậy."

Nhan Tử Mịch không biết nói gì, chỉ: "Vâng."

Mẹ: "Hôm nay bác gọi điện cho mẹ, bảo anh họ mấy hôm trước đi tìm con, nói xin lỗi mẹ."

Nhan Tử Mịch ồ một tiếng: "Anh họ tại sao không nói xin lỗi với con?"

Mẹ: "Vậy nên giữa hai đứa có chuyện, bác hỏi không ra, con cũng không nói."

Nhan Tử Mịch ngoái đầu nhìn Bùi Hoán: "Con còn có việc mẹ ạ."

Mẹ thở dài: "Bỏ đi, nhưng mà lần sau nó tìm con thì con phải nói với mẹ, người anh họ này của con khá hung dữ, lần trước con còn nói trước mặt mọi người."

Nhan Tử Mịch theo bản năng sờ tay cầm: "Con sai rồi ạ?"

Mẹ đầu bên kia cười một cái: "Không nói con sai" Mẹ lại nói: "Bác con thì con biết rồi đấy, từ nhỏ đã so sánh con với anh họ."

Nhan Tử Mịch bĩu môi: "Vâng."

"Thôi bỏ đi" Mẹ nói: "Dẫu sao thì bác con đã cảnh cáo anh họ về sau không được tới tìm con nữa."

"Tìm con thì con cũng không sợ" Nhan Tử Mịch nói: "Con không chịu thiệt đâu."

Mẹ: "Đúng đúng, con giỏi nhất."

Gọi điện với mẹ xong, Bùi Hoán từ đầu tới cuối đều dựa vào bàn bên cạnh, bởi vì chiều cao, anh dựa như vậy trông giống như ngồi lên bàn.

Thuận tiện cầm cuốn đề thi của Nhan Tử Mịch lên lật xem.

Cúp điện thoại, Nhan Tử Mịch bước qua, cậu đang muốn nói vài câu trêu chọc thầy Bùi lại thấy thầy Bùi cười.

Bùi Hoán ngẩng đầu nhìn Nhan Tử Mịch, Nhan Tử Mịch ném ánh mắt tò mò cho Bùi Hoán: "Anh cười cái gì?"

Bùi Hoán lật cuốn đề trên tay.

Là chuyện của mấy tuần trước rồi, bên trên đầy nét bút đen bút đỏ.

Cái này không quan trọng, quan trọng là chỗ trống góc trên cuốn tập.

"Bùi Hoán

Bùi Hoán

Bùi Hoán

Bùi Hoán

Bùi Hoán

Nhan Tử Mịch, viết tên anh làm gì?"

"Anh nói xem?"

Mặt Nhan Tử Mịch lập tức đỏ lên.

Bùi Hoán còn nói: "Anh nói cái gì? Anh xem không hiểu."

Nhan Tử Mịch cướp cuốn tập lại, nghiêng người: "Xem không hiểu thì thôi."

Bùi Hoán bật cười: "Nếu như anh hiểu thì sao?"

Giọng Nhan Tử Mịch cao vút: "Thế thì anh giỏi."

Bùi Hoán nhỏ giọng thì thầm, còn vươn tay nhéo mặt Nhan Tử Mịch: "Sao lại đáng yêu thế hả."

Nhan Tử Mịch mới không thèm để ý Bùi Hoán, nhét cuốn tập vào trong giá sách, nhét chặt cứng.

Lúc xuống tầng, Bùi Hoán lại hỏi chuyện giữa Nhan Tử Mịch và anh họ cậu là thế nào, Nhan Tử Mịch vẫn không nói gì, Bùi Hoán liền không tiếp tục hỏi nữa.

Có điều anh nói: "Quan hệ giữa em và mẹ khá tốt."

Nhan Tử Mịch nghi hoặc: "Có hả?"

Bùi Hoán liền học theo dáng vẻ của Nhan Tử Mịch, hơi nâng cao cằm, một bộ dạng rất kiêu ngạo: "Con sai à?"

Nhan Tử Mịch lập tức bật cười: "Em đâu có như vậy."

Bùi Hoán ồ một tiếng, giương cao cằm hơn, nhắc lại: "Anh sai à?"

Nhan Tử Mịch càng cười, thuận tiện đánh cho cái: "Làm gì có!"

Bùi Hoán ôm lấy cánh tay mình: "Thầy Nhan không hổ đã từng luyện qua."

Nhan Tử Mịch bị Bùi Hoán chọc cười cong mắt.

Người này thật ấu trĩ.

Nhan Tử Mịch: "Với mẹ không phải như thế à?"

Bùi Hoán lắc đầu: "Anh với mẹ anh không phải vậy."

Nhan Tử Mịch: "Anh và mẹ anh như thế nào?"

Bùi Hoán: "Mẹ anh là người phụ nữ mạnh mẽ, bận lắm không quản anh được, xác nhận anh vẫn còn sống là được rồi."

Nhan Tử Mịch a một tiếng: "Bảo sao trông anh thế này, ít nhiều cũng là di truyền."

Bùi Hoán: "Đang khen anh à?"

Nhan Tử Mịch không nhìn Bùi Hoán: "Anh thấy vậy thì là vậy."

Đi lên lấy áo khoác xuống thì trời đã tối đen, thành phố đã lên đèn toàn bộ.

Hai người cùng đi tới kho, trong lúc đợi Bùi Hoán lấy xe máy ra, Nhan Tử Mịch lén lút lấy điện thoại gửi cho Bùi Hoán một tin nhắn,

Chỉ một chữ: [Vâng]

Điện thoại của Bùi Hoán lúc này đang ở trong túi, tất nhiên không nhìn thấy.

Nhan Tử Mịch gửi xong liền cất vào túi áo, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lấy xe ra, Bùi Hoán đầu tiên đội mũ cho Nhan Tử Mịch rồi lại đội mũ và đeo găng tay cho mình.

Lúc Bùi Hoán đang đội mũ, Nhan Tử Mịch vẫn ở bên cạnh ngơ ngác, cả người sững sờ.

Đợi Bùi Hoán đeo găng tay và cài nút xong thì xua tay ở trước mặt Nhan Tử Mịch.

Nhan Tử Mịch thu hồi mạch suy nghĩ, hì cười một tiếng.

Cười vô cùng ngốc nghếch, tự bản thân Nhan Tử Mịch cũng nhận ra, cậu lập tức thu hồi nụ cười, kiễng mũi chân, đập mũ bảo hiểm của mình vào mũ của Bùi Hoán.

Cộp một tiếng to.

Nhan Tử Mịch chỉ mũ bảo hiểm của mình hỏi: "Cái mũ này đã từng có người khác đội chưa?"

Bùi Hoán lắc đầu: "Không có, chỉ có em đội" Anh nói xong nhoẻn cười: "Vừa nãy là nghĩ cái này?"

Nhan Tử Mịch: "Không phải."

Bùi Hoán dùng ngón tay nhẹ gõ mũ: "Về sau sẽ không cho người khác đội."

Nhan Tử Mịch trong lòng đắc ý: "Của em."

Bùi Hoán ừ một tiếng, nhìn chỗ trống lớn trên mũ: "Đợi chút."

Nói xong anh lấy một cây bút highlight từ trong túi ra, xoay đầu Nhan Tử Mịch lại rồi vẽ lên phần mặt nghiêng.

Nhưng mà một bên vẽ, một bên nói: "Nhan, Tử, Mịch."

Vẽ xong thì nghe thấy Nhan Tử Mịch "ôi" một tiếng.

Bùi Hoán cười: "Làm sao?"

Nhan Tử Mịch bình thản nhìn Bùi Hoán, dùng ngón trỏ vẽ trên không trung: "Một vòng, hai vòng nhỏ, hai vòng cung, đừng tưởng rằng em không biết anh vẽ cái gì."

Bùi Hoán ý cười càng thêm sâu: "Anh vẽ cái gì?"

Nhan Tử Mịch: "Vẽ tranh chân dung anh" Cậu lèm bèm: "Cái gì mà Nhan Tử Mịch, tên của em dễ viết thế à?"

Bùi Hoán kéo phần kính trong suốt xuống: "Thầy Nhan thật thông minh."

Nhan Tử Mịch: "Thông minh cái đầu anh ý."

Bùi Hoán vẫn chưa phát huy đủ, mà Nhan Tử Mịch người này miệng thì ghét bỏ nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ mặc cho Bùi Hoán làm gì thì làm.

Sao lại có người sẽ ngoan tới vậy chứ.

Bùi Hoán lần này vẽ cái gì đây.

Anh đứng đối diện Nhan Tử Mịch, đầu tiên vẽ một hình bầu dục ở phần mũi Nhan Tử Mịch trên tấm kính trong suốt, tiếp đó là ba sợi râu bên trái, ba sợi bên phải, góc dưới bên phải viết "Họ Nhan".

Bùi Hoán nói: "Vừa nhìn liền biết là mũ bảo hiểm của em."

Nhan Tử Mịch: "Ha ha."

Bùi Hoán hình như rất thỏa mãn với tác phẩm của mình, vẽ xong nghiêm túc thưởng thức vài giây mới buông bút.

Tiếp đó đôi chân dài vừa leo lên xe vừa gọi Nhan Tử Mịch: "Lên đi."

Bùi Hoán lái con xe mô tô Nhan Tử Mịch thích nhất, lái xe vào giờ cao điểm buổi tối, vô cùng thoải mái, không ai bắt mắt bằng bọn họ.

Hai người tìm một cửa hàng chuẩn bị ăn cơm, mà bạn học Bùi Hoán cuối cùng cũng cam chịu lấy điện thoại ra.

Lúc này hai người đang ở bãi đỗ xe gần cửa hàng, lúc Bùi Hoán xem tin nhắn, Nhan Tử Mịch biết ý tránh né ánh mắt.

Nhưng tầm mắt cậu nhìn thấy Bùi Hoán đang cười.

Vì vậy rất nhanh sau đó Bùi Hoán liền vươn tay ra, lòng bàn tay to ngay lập tức nắm lấy gáy Nhan Tử Mịch.

"Vâng cái gì?" Bùi Hoán hỏi cậu.

Nhan Tử Mịch giả ngu: "Hả?"

Bùi Hoán cũng: "Hả?"

Nhan Tử Mịch nghiêng đầu: "Anh không phải rất thông minh à."

Ý cười của Bùi Hoán càng đậm, lúc nhẹ nhàng nhéo da Nhan Tử Mịch cũng đồng thời kéo cậu lại gần.

Hai người đều không nói gì thêm.

Nhưng hai người đều ngầm hiểu.

Trong lòng Nhan Tử Mịch ngứa ngáy.

Điều này hơi khiến người ta động lòng.

Lam thành không phải thành phố du lịch, chỗ có thể chơi rất ít, vì thế trừ phi đi qua thì sẽ không có người ngoại thành đặc biệt tới chơi.

Mà tiếp đó bọn họ cần đi núi Vân Long, cũng được coi là một điểm du lịch của Lam thành.

Nơi này có sự khác biệt với các thành phố du lịch khác, ngọn núi này là nơi mà chỉ cần là người bản địa đều sẽ đi.

Núi không cao cũng không xa, ăn cơm xong Bùi Hoán lái mô tô vòng vèo là tới.

Ven đường có rất nhiều chỗ nghỉ chân, chỗ ăn chỗ uống, có thể pha trà nói chuyện, cũng có thể tiêu khiển, còn có một nhà ma nằm cô độc trong hang động giả ven đường.

Lúc đi qua nhà ma, Bùi Hoán hiển nhiên giảm tốc độ.

Ngoái đầu nói: "Ai đó sợ tối."

Nhan Tử Mịch không đáp.

Bùi Hoán cười: "Từng tới chưa?"

Nhan Tử Mịch lần này trả lời: "Từng" Cậu đánh giá: "Rất nhàm chán, không có quỷ."

Bùi Hoán lại tăng tốc, truy hỏi: "Ai mang em tới đây?"

Trong lòng Nhan Tử Mịch nghĩ, này là anh muốn hỏi nhé.

"Đàn anh."

Tốc độ xe lại giảm.

Bùi Hoán cắn răng một cái: "Chỉ bọn em?"

Nhan Tử Mịch nói: "Còn có Tiểu Cương và một bạn học."

Nói xong Bùi Hoán yên tĩnh cả quãng đường, nhưng rất nhanh sau đó anh lại nói: "Anh ta ở bên cạnh em à?"

"Quên rồi, lúc đó tâm tư em đều ở trên người ma quỷ" Cậu nghĩ rồi nói: "Có lẽ không phải, em nhớ là bên cạnh em luôn là Tiểu Cương" Cậu cười: "Tiểu Cương còn nhát gan hơn cả em, cậu ta la hét suốt."

Không chút liên quan nào, Bùi Hoán đột nhiên hỏi: "Đàn anh đang theo đuổi em à?"

Nhan Tử Mịch ặc một tiếng: "Không có" Theo bản năng Nhan Tử Mịch giải thích: "Em và đàn anh thực ra không thân cho lắm."

Bùi Hoán: "Anh ta thích em nhỉ."

Nhan Tử Mịch mím môi, cả người dán lên lưng Bùi Hoán, nói với anh: "Anh yên tâm, anh ta không có cơ hội đâu."

Tốc độ xe cuối cùng cũng trở về bình thường.

Rất nhanh, hai người liền lên tới đỉnh núi.

Bên này lại là một phong cảnh khác, Bùi Hoán nói không sai, ở đây chỉ cần hơi ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy bầu trời sao dày đặc không bị che chắn, vô cùng đẹp.

Đỉnh núi lúc này cũng rất náo nhiệt, rất nhiều người trẻ tuổi tụ họp, còn có một vài đôi tình nhân bắn pháo hoa.

Bùi Hoán tìm được quầy bán pháo hoa, mua một ít.

Tiện đó cũng hỏi luôn chị gái bán hàng những vật phát sáng không rõ này: "Đây là cái gì?"

Chị gái ồ một tiếng: "Đây là vòng tay phát sáng, bây giờ còn chưa phải là hình dáng hoàn chỉnh của nó, bẻ gãy sẽ càng sáng hơn, có thể phát sáng cả đêm."

Bùi Hoán ôm eo Nhan Tử Mịch kéo lại gần: "Cho bạn nhỏ này một cái."

Nhan Tử Mịch: "......Anh mới là bạn nhỏ."

Chị gái cười nói: "Cả hai em đều có thể đeo, rất nhiều người mua, cái này đeo lên tay rất đẹp, vô cùng thích hợp chụp ảnh, cực ăn ảnh" Cô nhiệt tình giới thiệu: "Bình thường hai cô gái thì đều đeo màu hồng, hai con trai thì đeo màu xanh."

Cô liếc nhìn hai người, cười rồi bổ sung: "Nếu như là tình nhân thì một hồng một xanh."

Vì thế Bùi Hoán vươn tay, dùng ngón trỏ chọn trước một cái màu xanh.

Nhan Tử Mịch nhìn chằm chằm tay Bùi Hoán, thấy anh chọn cái màu xanh xong, ngón tay lắc lư trên chiếc vòng màu hồng một chút.

"Ai đeo màu hồng?" Bùi Hoán ngoái đầu hỏi Nhan Tử Mịch.

Nhan Tử Mịch còn chưa trả lời thì thấy chị gái bán hàng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Nhan Tử Mịch nói bừa: "Đàn ông nam tính hợp màu hồng, anh đeo."

Bùi Hoán nhếch khóe môi, trông có vẻ không có ý kiến gì chọn ra cái màu hồng.

Chị gái nhìn thấy, hết sức bình tĩnh hỏi: "Các em là, tình nhân?"

Bùi Hoán cười, chuyển lời lại cho Nhan Tử Mịch: "Bọn mình là tình nhân hả?"