Khu vực trực nhật của lớp 3 là hành lang thủy sam phía sau lớp học, một đoạn trải dài từ nam đến bắc của tòa dạy học Sùng Văn.
Phiến lá thủy sam mịn, rậm rạp, rất ưa nước, mỗi cây cao hơn 20 mét, cho dù là mùa hè cũng có thể dễ dàng rơi xuống vương vãi khắp nơi.
Nhiệm vụ của bọn họ không chỉ là dọn hết đống lá rơi trên đất mà nhân tiện còn phải lau sạch bụi trên bệ cửa sổ.
Phòng học ở tầng một đối diện với khu dọn vệ sinh, bên trong là học sinh ban xã hội, tất cả đều đang nhìn hai người bằng ánh mắt tò mò.
Cảnh Văn liếc cây chổi trong tay Ninh Hứa, lại nhìn cái xô và giẻ lau trên tay mình, phi thường không muốn bị bọn học sinh ban xã hội ngắm nghía.
Hắn búng giẻ lau đề nghị: “Này, tôi với cậu chia ra mỗi người lau một nửa, được không?”
Ninh Hứa không chút nghĩ ngợi từ chối: “Tôi chỉ phụ trách quét sân.”
“Mẹ nó, đây là khu trực nhật của cậu mà? Tôi lại không phải là đứa trực ngày hôm nay.”
“Chổi là tôi cầm lên trước, cậu có trực hay không thì liên quan gì đến tôi.”
Lần đầu tiên trong đời Cảnh Văn gặp một nam sinh ương bướng như vậy.
Hắn cầm lấy giẻ lau, cười lạnh nói: “Lau cửa sổ sẽ làm hại bàn tay cao quý của cậu sao? Ông đây cũng không bắt cậu lau hết, mỗi người một nửa thôi mà cậu cũng thấy oan ức?”
Ninh Hứa mỉa mai nói: “Không phải, tôi chỉ là không muốn bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cậu mau lau kính đi.”
Ninh Hứa thêm từ “cabo” vào câu tựa hồ có ý nói đến điều gì đó - có một điệu nhảy rất phổ biến trên Internet cũng có tên là “cabo”.
Cảnh Văn: “...”
Cảnh đại thiếu gia không còn cách nào khác đành phải nén giận, vắt khô giẻ bắt đầu lau kính.
Vì bị Ninh Hứa nhấn mạnh, thời điểm giơ giẻ lau lên, trong đầu hắn tràn ngập giọng nữ nhõng nhẽo hát “Chúng ta cùng nhau lau kính, lau lau kính”, còn bản thân hắn giống như một chiếc mỏ neo đang nhảy nhót phụ họa.
Thấy Cảnh Văn bước đến gần, mấy nữ sinh trong lớp xã hội che miệng cười trộm.
Giữa bọn họ cách nhau một lớp kính nhưng khả năng cách âm của kính không tốt, bên trong ồn ào những gì bên ngoài đều có thể nghe thấy.
“Oa, là Cảnh Văn lớp 3 kìa, đẹp trai quá!”
“Đậu má, cậu ấy cao vãi, vừa cao vừa đẹp trai, nhìn thêm xíu nữa chắc tớ ngất luôn ở đây mất.”
Khóe miệng Cảnh Văn lộ ra ý cười, đầu lưỡi liếm liếm răng nanh khiến người bên trong lại nổi lên một trận gào thét chói tai.
“Nhưng tớ thấy cái cậu đứng đằng sau còn đẹp trai hơn, cậu ấy là ai thế?”
“Hình như là Ninh Hứa, học bá của lớp 3.”
Khóe miệng Cảnh Văn hơi rủ xuống.
“Cảnh Văn khó theo đuổi lắm ý. Em gái tớ theo đuổi cậu ta hơn một năm rồi, nói cậu ta cái gì cũng không tốt, vẫn là cái cậu Ninh Hứa gì kia trông dễ gần hơn.”
Nụ cười của Cảnh Văn hoàn toàn biến mất.
Ninh Hứa, dễ gần?
Cảnh Văn không cam lòng, quay đầu lại nhìn Ninh Hứa đang cúi người quét sân.
Tên gia hỏa này mà đẹp cái nỗi gì?
Da cậu quá trắng, tóc nhuộm một màu nâu lạnh, cũng không biết làm thế nào qua mắt được Tiền Dương. Lông mi rất dài, giống như hai chiếc chổi nhỏ, chiếc cằm trông sắc nhọn đến mức có thể đâm chết người.
Ờ thì cũng đẹp trai chút chút, nhưng mà thẩm mỹ của đám con gái bây giờ đều là mấy tên nam sinh nhìn ngoan như này à?
Học sinh ngoan nào đó đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái, môi đỏ mọng duyên dáng phun ra mấy chữ: “Nhìn cái búa.”
Cảnh Văn: “...”
Ngoan cái đệt.
Ánh mắt Ninh Hứa lơ đãng, nghiêng người dừng ở phía sau Cảnh Văn, đột nhiên nhướng mày.
Cảnh Văn nghi hoặc nhìn qua, sắc mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.
Vương Tung cầm chổi cùng xô nước, ánh mắt nặng nề liếc về phía bọn họ.
Vương Tung học lớp 5, vóc dáng rất cao, làn da tái nhợt, trên cằm có một vết sẹo lớn. Trước trận đánh thế kỷ giữa Cảnh Văn và Vương Tung, gã vẫn luôn tác oai tác quái ở Lan Cao, ỷ vào chính mình quen biết với đám đại ca xã hội đen bên ngoài trường mà áp đảo các bạn học cùng lớp.
Ninh Hứa lần đầu nhìn thấy Vương Tung là lúc gã đang nằm dưới chân của Cảnh Văn.
Ngày đó vừa làm xong thủ tục nhập học, Ngải Khắc đi theo Hoàng Đại Châu trò chuyện, cậu một mình vòng ra phía sau tòa nhà dạy học, đúng lúc nhìn thấy Cảnh Văn đang giẫm lên người Vương Tung.
Lúc đó bên cạnh còn có Tề Hạo Dương thêm vài nam sinh khác, Cảnh Văn giẫm lên người gã đến tàn nhẫn, Vương Tung cũng là một kẻ cứng rắn, nằm trên mặt đất mắng chửi ầm lên.
“Không phải bọn mày chỉ biết dựa vào số đông thôi sao! Nếu không phải hôm nay ông đây không đem theo người... Mẹ, chết tiệt! Tao thề đếch bao giờ tha cho đám chúng mày!”
Cảnh Văn cười xấu xa, “Tao cực kì mong chờ đó, nếu đủ khả năng thì ngày mai hẵng đến lớp 3 tìm tao nhé.”
Ninh Hứa cau mày, ấn tượng với người này lập tức giảm mạnh.
Cuộc đời cậu căm hận nhất loại người như Cảnh Văn: đánh nhau ẩu đả, ỷ thế hiếp người. Sau này mới biết chính mình học cùng lớp với giáo bá trường, vì thế nên ở đại hội thể thao năm đó Ninh Hứa đã dốc hết sức quăng người này tận nửa vòng chạy, được như ý nguyện mà nhìn hắn suy sụp.
Quả nhiên Cảnh Văn vừa nhìn thấy Vương Tung, biểu tình lập tức trở nên lạnh lẽo.
Khu vực này vốn là khu trực nhật của lớp 5, học kỳ này mới được phân lại cho lớp 3, áng chừng Vương Tung là đi nhầm.
Ninh Hứa giật giật khóe miệng, đi đến một bên khoanh tay chuẩn bị quan chiến.
Vương Tung khinh thường cười cười, ngẩng cao đầu đi ngang qua Cảnh Văn.
Gã cố ý đi rất chậm, tư thế giống như một con sư tử đang khiêu khích quẫy đuôi, cái xô trên tay đung đưa như không thể giữ yên, nước bắn ra vương vãi khắp đường đi.
Lá rụng vốn dĩ đã khó quét, sau khi bị ngấm nước liền dính chặt xuống đất, mặt đường nháy mắt loang lổ vết nước, chúng bám chắc vào mấy chiếc lá như bị dính keo.
Ngay khi gã chuẩn bị lướt qua Cảnh Văn, một cây chổi dài giơ ra chặn lại.
Cảnh Văn nói: “Bị mù à? Có thấy cậu ta vừa mới quét xong chỗ này không?”
Vương Tung quay đầu lại cười toe toét, “Thấy chứ, tao cố ý mà.”
Sau đó, gã nâng cái xô lên, loảng xoảng—
Đem cả xô nước bẩn đổ xuống đất.
Vài giọt nước bẩn văng lên giày của Cảnh Văn, làm bẩn cả mũi giày trắng sạch sẽ.
Đ*t mẹ mày.
Ninh Hứa suýt chút nữa huýt sáo.
Cậu tách một cây kẹo mút, ngậm nó trong miệng, nhàn nhã nhìn đám giáo bá đang giương cung bạt kiếm.
Thấy thái độ của Ninh Hứa, Vương Tung vui vẻ: “Hình như tên bạn học của mày không thấy cảm kích chút nào nhỉ. Mày giúp nó ra trận, còn nó lại đang đứng xem trò hay.”
Cảnh Văn nhếch khóe miệng, biểu tình gợi cảm đến mức khiến một đám nữ sinh bên trong bị mê hoặc.
“Tao không giúp cậu ta, chỉ là...”
“Vừa vặn muốn đánh mày.”
Vừa dứt lời, cây chổi cản đường lúc nãy giơ cao đập vào đầu gã, cuốn theo bụi đất cùng lá rụng trên mặt đất.
Ngay lập tức, một cuộc đại chiến bằng chổi nổ ra tại khu dọn vệ sinh.
Bịch bịch bịch.
Ầm ầm ầm.
Soạt soạt soạt.
Hai người vung chổi đánh nhau, chổi gãy làm đôi, tiếp tục dùng tay không làm vũ khí, nắm đấm dưới mặt trời chói chang không chút lưu tình va vào gò má và hốc mắt của đối phương.
Cả hai đều đánh tới như biết võ, tốc độ giao thủ cực nhanh, trong nháy mắt va chạm qua lại mấy lần.
Khóe miệng Cảnh Văn bị đấm xước, Vương Tung cũng trong lúc sơ ý nhận hai cú đấm của hắn, máu tươi phun ra.
Ninh Hứa ngậm kẹo lắc lắc đầu liên tục, xem ra giáo bá Số 2 năng lực chiến đấu không được tốt lắm, khó trách lại trở thành Số 2, vẫn là nên gọi thêm đàn em đến đi.
Đột nhiên giọng nói của Hoàng Đại Châu từ góc tường truyền đến: “Đúng rồi, tôi đã nhờ nhóm Tiền Dương tìm người quét dọn. Các cô nhìn xem, bây giờ chắc cũng đã gần xong...”
Ngay khi vừa rẽ vào góc, một cây chổi gãy rơi vào người ông.
Hiệu trưởng Trương Minh Mẫn kinh ngạc kêu lên một tiếng, suýt chút nữa bị cây chổi bay thẳng vào mặt, Hoàng Đại Châu vội vàng anh dũng đứng lên trước hộ tống.
“Hiệu trưởng cẩn thận! Có ám khí! Mấy cậu kia... đây là đang làm gì vậy?!” Ông tức giận hét lên.
Cả khu trực nhật trở nên hỗn loạn, so với đống lá rụng chất đống lúc trước còn tệ hơn, hai nam sinh đá ngã xô nước, bẻ gãy chổi, một nam sinh khác đang ngậm kẹo trong miệng đứng xem, còn có một đám khác vây lại bên cửa sổ.
...
Vô cùng nhục nhã!
Đây quả thực là nỗi nhục lớn nhất của trung học Lan Cao!
Hoàng Đại Châu giận dữ run lên, thẳng đến khi nhìn thấy khuôn mặt của nam sinh đang hỗn chiến, run rẩy biến thành chóng mặt.
Ông kịch liệt lắc lắc thân thể, suýt chút nữa ngất đi tại chỗ, kinh hãi quay đầu nhìn Trương Minh Mẫn.
Trương Minh Mẫn dẫm giày cao gót bước lên phía trước một bước, lạnh lùng nói, “Đều dừng tay lại hết cho tôi!”
Hai nhân vật chính đang túm lấy tay đối phương, bất đắc dĩ mà buông xuống, cúi đầu.
Ninh Hứa lấy kẹo que ra, đứng thẳng người lại.
Các bạn học trên lầu xem đến phấn khích nổ tung.
Tề Hạo Dương rùng mình một cái nói: “Mẹ kiếp, hiệu trưởng cùng chủ nhiệm giáo dục! Đợt này tụi nó toang là cái chắc!”
Lý Cầu thở phào nhẹ nhõm, “Cũng may Hứa Thần không có tham gia đánh nhau, hai người này từ đâu tới vậy? Quá dọa người!”
“Xong rồi, xong rồi, lần này cờ đỏ ban chúng ta không phải lưu lạc nữa, mà sẽ định cư ở nước ngoài.”
“Dép ca nhất định không tha cho bọn họ đâu, còn có thể bị Hoàng Đại Châu mắng chết!”
Dưới lầu, Trần Minh Mẫn hung hăng liếc Cảnh Văn.
Hoàng Đại Châu thấy Ninh Hứa cũng ở bên cạnh, tim đập thình thịch.
Ông quan sát sắc mặt của Trương Minh Mẫn, khéo léo nói: “Hiệu trưởng, tôi để Vương Tung ngồi đợi trong văn phòng, học sinh bên cạnh tôi sẽ từ từ nói chuyện.”
Sắc mặt của Trương Minh Mẫn rất khó coi, không nói một lời liền quay đầu rời đi.
Hoàng Đại Châu nhanh chóng phất phất tay với Cảnh Văn, “Còn không mau đi theo! Vương Tung, cậu đến văn phòng của tôi trước đi.”
Ông vội vàng vứt bỏ hai cái gai trong mắt, quay sang Ninh Hứa buồn bã nói: “Tiểu Hứa, em sao lại dính vào vụ này? Nói cho thầy biết chính xác chuyện gì vừa mới xảy ra.”
Ninh Hứa trợn trắng mắt, cậu không hề nguyện ý xen vào, quả nhiên chuyện gì đụng đến Cảnh Văn đều quả thực xui xẻo.
...
Cảnh Văn đi theo Trương Minh Mẫn đến văn phòng hiệu trưởng, cô nâng giày cao gót từng đợt giẫm lên mặt đất, như thể đang tưởng tượng mặt đất là khuôn mặt của Cảnh Văn mà trút giận.
Sau khi đến văn phòng, Cảnh Văn bất đắc dĩ gọi một tiếng: “Dì.”
Trương Minh Mẫn quay đầu lại, tức giận nói: “Con trong mắt còn coi tôi là dì sao? Vừa rồi làm cái gì? Lần trước thông báo phê bình còn chưa đủ đúng không? Bữa nào đánh nhau không chọn, lại chọn đúng hôm nay! Xem ra lần trước mẹ con nói không sai, con thân 75kg thì hết 74kg là xương! Còn có 1kg, chính là nước ở trong đầu!”
Trong tình huống nghiêm trọng áp lực như vậy, Cảnh Văn không khỏi bật cười: “Dì, dì mắng người so với mẹ con còn văn hóa hơn nhiều.”
Trương Minh Mẫn tùy tiện cầm lấy cuốn sách đánh Cảnh Văn, lúc đó thật muốn dừng ngay trên đầu hắn, lại không đành lòng mà thay đổi phương hướng, nện nhẹ xuống vai.
Cảnh Văn giả vờ yếu ớt che vai nói: “Ui đau quá, đau quá, đừng đánh nữa.”
“Còn biết đau nữa hả, đánh chết con!”
Cảnh Văn thở dài, “Hôm nay con cũng đâu muốn đánh nhau. Dì phải nhìn xem đứa con đánh là ai, là cái thằng cháu đáng ghét Vương Tung kia. Nếu dì không thấy thằng đó kiếm chuyện với con, con liền tới xin lỗi nó.”
“Nói vớ vẩn! Đừng tốn cả ngày làm giang hồ nghĩa khí nữa. Học kỳ trước thằng bé Vương Tung kia bị trường xử phạt so với con còn nghiêm trọng hơn, cậu ta với Từ Tuế thậm chí còn đọc thuộc luôn hình phạt. Con cũng muốn bị phạt? Những việc như này không cần con quản nên không cần phải nhúng tay!” Trương Minh Mẫn tức giận nói.
Cảnh Văn trầm mặc một lát, muốn nói gì đó, chung quy vẫn là không mở miệng.
Trương Minh Mẫn nhìn hắn chằm chằm: “Không phục sao? Mặc kệ con có bí mật gì, có ân oán gì, tóm lại vẫn phải thuận lợi tốt nghiệp rồi thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà. Đừng có mà gây chuyện nữa, nghe không?”
Cảnh Văn nắm chặt tay, cuối cùng nói: “Con biết rồi.”
Hắn nghiến răng, sắc mặt không mấy khả quan.
Trương Minh Mẫn dù sao cũng nhìn hắn lớn lên, trái tim lại mềm xuống.
Cô xoa đầu Cảnh Văn nói: “Nhiệm vụ của con bây giờ là nỗ lực cải thiện thành tích. Dì biết hiện giờ con đang gây rối vì muốn ba về nhà thường xuyên hơn. Cố chờ đến khi tốt nghiệp cấp ba liền có thể đến Yên Trung cùng người nhà đoàn tụ.”
Cảnh Văn trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, quai hàm căng thẳng, nghe vậy vô cảm giật giật khóe miệng.
Trương Minh Mẫn rút tay lại nói: “Được rồi, về lớp đi. Nói với mẹ con hai ngày nữa dì sẽ đến nhà ăn cơm.”
Lúc Cảnh Văn trở lại lớp học, tiết thứ năm đã bắt đầu.
Giáo viên tiếng Anh dùng chất giọng ngọt ngào khiêm tốn giảng bài.
Hắn lặng lẽ đi vào bằng cửa sau, vừa lúc nhìn thấy người bạn cùng bàn của mình đầy mặt u ám, chống cằm đờ đẫn nhìn vào cuốn sách.
Nói cũng kỳ quái, chính hắn bị thu hút bởi biểu tình của tên nhóc này.
Tề Hạo Dương thò đầu qua, hạ giọng nói: “Anh Văn, cuối cùng mày cũng về rồi. Tiền Dương vừa thông báo hai tin, một tin xấu cùng một tin cực xấu, mày muốn nghe cái nào trước?”
Cảnh Văn: “...cực xấu đi.”
“Tin cực xấu chính là công tụi tao ngồi cả buổi sáng để ôn bài đều vô ích, chiều nay sẽ đổi giáo viên ôn tập mới.”
“Ồ, vậy tin còn lại thì sao?”
Tề Hạo Dương chớp chớp mắt, “Tin còn lại à? Tiền Dương bắt mày với Ninh Hứa dọn vệ sinh một tháng, làm lao động công ích xem như trừng phạt.”
Cảnh Văn trầm mặc một hồi, hỏi cậu ta: “Mày dựa vào đâu mà cảm thấy đây không phải tin cực xấu?”
Hiện tại hắn đã hiểu lí do vì sao bạn cùng bàn của mình ngồi ngây ngẩn suốt từ khi vừa vào tiết đến tận bây giờ.
Tiết hoạt động ngoại khóa buổi chiều, Tiền Dương quả nhiên đã bị thay thế.
Tiết học lần này được tổ chức trong một phòng học lớn, Tiền Dương, giáo viên trong nhóm nghiên cứu vật lý cùng các nhà lãnh đạo cấp trên, Trương Minh Mẫn, Hoàng Đại Châu,... ngồi sau màn hình thay phiên nhau quan sát.
Các nhóm được chia theo chỗ ngồi trong lớp. Ninh Hứa được phân vào cùng nhóm với Cảnh Văn, Tề Hạo Dương và nữ sinh ngồi cùng bàn của cậu ta, Lư Tư Tư.
Không nói đến Cảnh Văn hay Tề Hạo Dương, Lư Tư Tư là nữ sinh tính cách hướng nội, vì vậy trách nhiệm nhóm trưởng đương nhiên được đẩy cho Ninh Hứa.
Ban đầu nhóm trưởng của mỗi nhóm đều đã được cố định nhưng giáo viên mới bất chợt lóe lên ý tưởng, quyết định chọn ngẫu nhiên một người trong mỗi nhóm lên thuyết trình.
Bên dưới nghị luận sôi nổi, mọi người vội vàng hỏi mượn nhóm trưởng giáo trình bài học cùng bản thảo thuyết trình.
Nhóm Ninh Hứa rút thăm lên lượt đầu tiên, đồng thời cũng là cũng là lớp được đoàn kiểm tra đánh giá đầu tiên — nói cách khác, nhóm của họ đại diện cho bộ mặt của toàn thể trung học Lan Cao.
Trong nháy mắt đám người bên dưới phất lên, đặc biệt là Tiền Dương ngồi ở phía sau, thiết nghĩ không biết năm sau danh hiệu của ông có phải sẽ dựa vào lớp này mà đánh giá hay không.
Giáo viên mới nhìn một vòng danh sách, cuối cùng thốt ra một cái tên trông rất có văn hóa.
Cô cười cười nói, “Cảnh Văn, em lên đây trình bày một chút đi.”
Xung quanh vang lên tiếng hít thở đều đều, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.
Tiền Dương trợn tròn mắt, suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ, ông rõ ràng ý thức được cả cuộc đời dạy học của mình sắp gặp phải trận Waterloo* lớn nhất trong lịch sử.
* Trận Waterloo (phiên âm tiếng Việt: Oa-téc-lô) là trận chiến diễn ra vào ngày Chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815, gần Waterloo, thuộc Bỉ. Quân Pháp dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Napoleon Bonaparte đã bị đánh bại bởi hai đội quân của Liên minh thứ bảy, quân Anh- một liên minh bao gồm nhiều đơn vị từ Anh, Hà Lan, Hanover, Brunswick và Nassau, dưới sự chỉ huy của Arthur Wellesley, Công tước thứ nhất của Wellington, và quân Phổ dưới sự chỉ huy của Thống chế Gebhard Leberecht von Blücher. Trận chiến đã đánh dấu sự kết thúc của Những cuộc chiến tranh của Napoleon.
Tề Hạo Dương tuyệt vọng che mặt, “Trời ạ, khuôn mặt ôn nhu của người làm sao lại thốt ra mấy lời đáng sợ như vậy.”
Lư Tư Tư khóc như tiễn tang, nói: “Lớp chúng ta sẽ không bị phê bình chứ?”
Ninh Hứa nhướng mày nhìn Cảnh Văn, lại nhìn xuống quyển sách vật lý mới tinh trên tay hắn.
Chưa kể đến giáo trình bài học, thằng cha họ Cảnh này thậm chí còn không thèm chép bài.
Tuy nhiên vào lúc tất cả đang tuyệt vọng, Cảnh Văn vẫn rất bình tĩnh.
Giáo viên mới rất dễ trò chuyện, nhìn thấy vẻ mặt khó xử của mọi người, cô đồng cảm nói thêm: “Bạn nữ bên cạnh em cũng có thể lên.”
Tề Hạo Dương vội vàng nhỏ giọng nói: “Bà cũng được, lên đi, lên đi.”
Lư Tư Tư toàn thân run rẩy, lúc này cơn hoảng loạn đã lên đến đỉnh điểm. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nhỏ không nhịn được mà toàn thân run lên, toát mồ hôi lạnh định đứng dậy.
“Để tôi.” Cảnh Văn đột nhiên nói.
Hắn ngả người ra sau, chiếc ghế phát ra âm thanh chói tai, chậm rãi đứng dậy.
Tiền Dương tuyệt vọng che mặt, cảm thấy danh hiệu nghề nghiệp của mình hoàn toàn đem muối bỏ biển*.
* Vô ích, chẳng thấm tháp gì, chẳng có tác dụng gì (ví như đem muối mà bỏ xuống biển thì biết bao nhiêu cho vừa).
Giáo viên mới cười nói: “Vậy chúng ta cùng hoan nghênh bạn học Cảnh Văn.”
Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, mang theo mùi vị hủy diệt của ngày tận thế.
Ninh Hứa không phải là người vì ân oán cá nhân mà đưa người vào chỗ chết, vì thế cậu đưa sách giáo khoa của mình về phía trước, đẩy vào tay Cảnh Văn.
Đống ghi chú trong sách giáo khoa của cậu rất chi tiết, Cảnh Văn nhìn từ hẳn là vẫn có thể hiểu được một ít nội dung.
Ngón tay Cảnh Văn bị vật cứng chạm vào, nhướng mày nhìn về phía cậu, Ninh Hứa lẳng lặng nhìn hắn, đáy mắt lộ ra vẻ trào phúng.
Cảnh Văn cười cười, dùng ngón trỏ cùng ngón cái kẹp lấy cuốn sách — có thể nói là lễ phép — rồi đặt cuốn sách trở lại bàn của Ninh Hứa.
Sau đó hắn ra khỏi chỗ, bước lên bục giảng với hai bàn tay trắng.