Lúc Tô Tô trở về phòng ngủ, mặt mày đều hớn hở cả lên, cánh môi đỏ bừng so với thường ngày còn muốn mềm mại mọng nước, hơi hơi nhếch lên, khóe miệng giống như có chút trầy da, khóe mặt cậu ửng đỏ, giống như trộm uống rượu hoa đào, nhiễm men say hoa đào, Mông lung.
Chuyện nhà ăn gây náo loạn thật lớn, mọi người đều biết, ba người trong ký túc xá lúc mọi người nhiều chuyện trên diễn đàn mới biết được, ngày thường bọn họ đều tắt thông báo trên diễn đàn, chỉ là thỉnh thoảng mới vào xem, coi thông báo trên lớp.
Trước khi Tô Tô về Ngô Tư Khải liền đi tới đi lui trong phòng ngủ, còn lải nhải, "Các cậu nói xem, Tô Tô không phải thật sự ở bên Lục Tử Ngọc đi? Bạn học toàn khối đều nhìn thấy Lục Tử Ngọc bảo vệ cậu ấy, trời đất ơi, tôi vậy mà không biết Lục Tử Ngọc cũng thích con trai!"
Lưu Dịch trợn trắng mắt, "Cậu ta có thích con trai hay không, liên quan gì tới cậu? Chỉ cần không thích tôi, đều tùy tiện!"
Ngô Tư Khải cười to, "Nếu là cậu, đừng nói là con trai, ngay cả con gái cũng chướng mắt."
Lưu Dịch bực bội, đang muốn cho hắn một cú đá, lại thấy Hoàng Tinh quăng con chuột trên tay, cầm lấy quần áo vào phòng tắm, hai người đầu giỡn nháy mắt dừng lại, Ngô Tư Khải nhỏ giọng nói, "Hoàng Tinh hôm nay bị khùng hay gì, đã quăng con chuột lần thứ hai."
Lưu Dịch có nghĩ trăm lần cũng không ra, "Không biết nha, có thể là dượng cả tới!"
Hai người tán gẫu nói nhảm, Tô Tô đã trở lại, giống con chim nhỏ nhảy nhót, Ngô Tư Khải đẩy mắt kính, nhìn cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhịn không được sự nhiều chuyện, thò lại gần hỏi, "Chuyện vừa rồi tôi đã thấy trên diễn đàn, cậu cùng Lục Tử Ngọc, hai người......"
Tô Tô tâm tình tốt ca hát, lúc quay đầu nhìn Ngô Tư Khải, cũng không phát hiện trong mắt hắn có thần sắc khác thường, chỉ đầy mặt nhiều chuyện, cậu từ trong túi lấy ra hai viên kẹo sữa hình thỏ trắng bỏ vào trong tay Ngô Tư Khải, khóe miệng cong cong, "Mời cậu ăn kẹo sữa hình thỏ."
Ngô Tư Khải từ chối vài tiếng, nhìn thấy Tô Tô mở giấy gói kẹo, bỏ kẹo sữa hình thỏ vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn ngậm trong miệng, cũng bắt chước theo cậu làm như vậy, rất nhanh mùi sữa đều tràn ngập không miệng hắn, "Cho nên là thật sự ở bên nhau?"
Tô Tô cũng không giấu giếm, "Đúng vậy!"
Trong mắt Tô Tô, trong toàn bộ quá trình về sự kiện Nhật ký Ngô Tư Khải chỉ là người đúng xem, hắn không bỏ đá xuống giếng, nhưng bởi vì hai người bạn cùng phòng đều chán ghét nguyên chủ, hắn cũng không có biện pháp giúp đỡ nguyên chủ, chỉ có thể cố gắng không kiếm chuyện tổn thương cậu. Chờ tới hiện tại sự việc đã gió êm sóng lặng, hắn mới rốt cuộc có thể nói chuyện cùng nguyên chủ, có lẽ vì đến bù lúc trước bản thân chỉ khoanh tay đứng nhìn, cũng là vì không cho Tô Tô một mình xấu hổ trong phòng ngủ, mới có thể thường thường tới tìm cậu nói chuyện.
Người như vậy, thật ra trong thế giới hiện thật có rất nhiều, Tô Tô đối với hắn cũng không có thật nhiều phản cảm, nhưng cũng sẽ không có thật nhiều hảo cảm. Qua lại cũng chỉ có xã giao hời hợt, thân thiết là không có khả năng.
Thời điểm Hoàng Tinh từ trong phòng tắm đi ra, vừa vắng nghe được cuộc đối thoại giữa Tô Tô cùng Ngô Tư Khải, lúm đồng tiền trên mặt cậu nở rộ như hoa, một bộ dáng lâm vào bể tình, hắn thấy vậy, không thể hiểu được sinh ra hờn dỗi, buột miệng thốt ra, "Không nghĩ tới cậu lợi hại như vậy, nhanh như vậy đã thông đồng được Lục Tử Ngọc! Cậu ta chính là trai thẳng a, tôi thật sự không biết học chung một học kỳ, thủ đoạn của cậu lại cao siêu như vậy!"
Ngô Tư Khải theo bản năng mà nhíu mày, "Hoàng Tinh, cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Không phải đã nói việc này đã qua rồi hay sao?!"
Hoàng Tinh dùng khăn lông lau tóc, cười lạnh vài tiếng nói, "Như thế nào? Nhìn cậu ta bây giờ lớn lên có chút xinh đẹp, cậu cũng thích?"
Ngô Tư Khải lập tức phát hỏa, "Cậu có ý gì? Muốn cãi lộn có phải không?"
Lưu Dịch mắng một tiếng, từ trên ghế đứng lên, tách ra hai người cãi lộn đỏ mặt tía tai, bực bội nói, "Làm gì vậy? Làm gì vậy? Mọi người đều cùng phòng ngủ, có cái gì không thể bình tĩnh nói chuyện."
Ngô Tư Khải chỉ vào Hoàng Tinh, nổi giận đùng đùng nói, "Tôi có chỗ nào không bình tĩnh nói chuyện, là cậu ta vẫn luôn âm dương quái khí. Rõ ràng đều nói hai bên cùng quên chuyện này đi, bỏ qua hiểu lầm, nhưng cậu xem đi, miệng Hoàng Tinh còn dơ như vậy."
Rõ ràng hắn cảm thấy mọi người đều công bằng, làm một thằng con trai bụng dạ tại sao còn hẹp hòi như vậy, nắm lấy không buông.
Lúc nãy Lưu Dịch cũng nghe một bên lỗ tai, thật ra hắn không nghĩ trộn lẫn vào loại chuyện này, Tô Tô xin lỗi, hắn cũng xin lỗi, sau này mặc kệ Tô Tô làm gì, chỉ cần không liên lụy đến hắn, cho dù thật sự ở bên Lục Tử Ngọc, cũng không liên quan tới hắn, hắn ghê tởm, không thích, ghét bỏ, nhưng mặc kệ thế nào cũng sẽ không nói trước mặt Tô Tô. Rốt cuộc hai bên đều đã thanh toán xong, hắn nếu lại trước mặt Tô Tô nói này đó, chỉ biết có vẻ chính mình không rộng lượng. Chính mình không có việc gì lại đi kiếm chuyện!
Hắn cho rằng Hoàng Tinh cũng hiểu, nhưng là từ tối hôm qua đến bây giờ, hắn giống như luôn trong trạng thái ăn trúng thuốc nổ.
"Thôi, Tô Tô thích ai, cùng ai ở bên nhau, đều là chuyện của cậu ấy, chúng ta trộn lẫn làm gì. Hoàng Tinh a, lời này xác thật cậu nói không đúng, bây giờ cậu ấy cũng không kiếm chuyện với cậu, tại sao cậu lại muốn trêu chọc người ta."
Hoàng Tinh nắm chặt nắm tay, trong lòng hít thở không thông, ai nói cậu ta không trêu chọc hắn!
Tô Tô nhìn bộ dạng này của hắn, cảm thấy thật không thú vị, "Tuy rằng chúng ta đã nói nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu đã nhìn nhau không thuận mắt, cho dù là đối phương uống miếng nước cũng thấy phiền. Trước mắt tôi cùng Hoàng Tinh chính là trạng thái này, tôi sẽ xin dì trong ký túc xá đổi phòng ngủ. Như vậy các cậu sẽ không cảm thấy phiền."
"Này, cậu đường xúc động!" Ngô Tư Khải vội vàng nói, "Tôi cũng không ghét bỏ cậu."
Khuôn mặt Hoàng Tinh đen thui, lắc lắc khăn lông, hừ lạnh nói, "Tuỳ cậu!"
Tô Tô mặc kệ hắn, chuẩn bị mọi thứ vào phòng tắm, sau đó bò lên giường, cậu vốn dĩ tính toán đổi phòng ngủ, sự việc cuốn nhật kí, cho dù hòa giải, vẫn sẽ tồn tại sự xấu hổ. Cậu lại không phải người cuồng chịu ngược, tại sao lại muốn chịu đựng Hoàng Tinh châm chọc mỉa mai, ai thèm quản hắn.
Cậu mở Wechat ra, nhắn tin cho Lục Tử Ngọc.
Tô Tô: [ Em muốn đổi phòng ngủ!]
Bên kia Lục Tử nGọc rất nhanh đã trả lời lại, [ Sao vậy? Bọn họ ức hiếp em?]
Tô Tô: [ Không, chính là xem người nào đó âm dương quái khí cảm thấy không thoải mái.]
Lục Tử Ngọc: [ Vậy em qua phòng anh đi, phòng ngủ bên này còn dư hai giường.]
Tô Tô: [ Này là tình tiết muốn ở chung sao?]
Lục Tử Ngọc nhìn biểu tượng mặt đỏ phía trên, nhớ tới lúc tối sau khi hai người môi răng giao hòa, Tô Tô khuôn mặt đỏ bừng, nhịn không được híp mắt cười cười.
Lục Tử Ngọc: [ Nếu như em nói thích, chúng ta còn có thể chung giường.]
Tô Tô nhịn không được hưng phấn cắn cắn môi, "Hệ thống, ta cảm thấy thắng lợi cách chúng ta không xa nữa."
Hệ thống quay cuồng 360 độ trong đầu Tô Tô, không ngừng kích động, rốt cuộc nó cũng một lần thành công sao? À hú!!!!
[ Ký chủ yên tâm, ta vì ngài chuẩn bị mọi lúc.]
Tâm trạng kích động của Tô Tô lập tức bình tĩnh trở lại.
Cậu rối rắm nói, "Hôn môi còn có thể tiếp thu, nhưng bây giờ có phải quá nhanh hay không? Ta sợ sau này trở về sẽ thật sự biến thành gay."
Hệ thống kinh ngạc: [ Chẳng lẽ kí chủ không phải gay sao? Ta nhìn thấy hành động liên tiếp của ký chủ, quyến rũ đàn ông rất thuận tay. Ta cho rằng lúc trước ký chủ nói không thích đàn ông là nói giỡn.]
Tô Tô ho nhẹ vài tiếng, "Cái gì kia, đại khái là bởi vì cảm thấy chơi rất vui, cho nên thương đối thuận tay đi."
[ À, thì ra là thế! Nhưng mà ký chủ không cần lo lắng, ngài nếu sợ khi trở lại hiện thực, hệ thống cố thể giúp ngài niêm phong toàn bộ ký ức trong thế giới nhiệm vụ, như vậy ngài sẽ không sợ bản thân thành gay!]
"Lợi hại, hệ thống cũng có thể làm vậy?"
[ Đương nhiên, bởi vì những ký chủ trước đó cũng đều làm như vậy.]
Sau khi thất bại công lược, cuộc sống hằng ngày của bọn họ quá thê thảm, bị hệ thống vứt bỏ đưa về hiện thực, đều không hẹn mà cùng lựa chọn niêm phong ký ức.
Tô Tô suy nghĩ, "Ta đây suy nghĩ thử xem!"
Hệ thống vui sướng mà ừ một tiếng.
Lục Tử Ngọc đợi vài phút, Tô Tô vẫn chưa trả lời anh, anh theo bản năng mà nghĩ, có phải chính mình quá nôn nóng hay không, dọa chạy nhóc đáng yêu, lúc anh đang chuẩn bị gửi icon hòa hoãn lại không khí, bên kia Tô Tô đã gửi tin nhắn, một cái icon vẻ mặt thô bỉ nhếch lông mày.
Lục Tử Ngọc phụt một tiếng bật cười, đã bị Bạch Sinh ngủ phía đối diện nhìn thấy, nhiều chuyện hỏi, "Ủa, đây là đang nói chuyện WeChat với ai mà vui vẻ quá vậy? Cười đến không khéo miệng được."
Lục Tử Ngọc thanh thanh giọng nói, tìm cái icon gửi qua, sau đó nói nâng mắt nhìn Bạch Sinh, "Làm sao? Chỉ có phép cậu nhắn tin WeChat với bạn gái mới được cười, liền không cho phép tôi làm như vậy?"
"Tử Ngọc của tôi a! Cậu không phải thật sự nắm người đẹp vào tay đi?" Bạch Sinh kích động, thiếu chút nữa từ lan can ngã xuống, sau khi ổn định cơ thể, mới vỗ ngực, suy nghĩ đến tối không bỏ nói, "Người đẹp thật không có ánh mắt, muốn tìm cũng nên tìm tôi mới đúng!"
"Cậu sao?" Lục Tử Ngọc nhướn mày, ném ánh mắt lạnh lùng tới chỗ Bạch Sinh, "Một người con trai cùng bạn gái đương nhiệm tình cảm mãnh liệt còn cùng người yêu cũ dây dưa không dứt?
Bạch Sinh cười hắc hắc, "Sau khi chia tay vẫn có thể làm bạn bè mà, con gái người ta đều khóc rồi, tôi cũng không thể bỏ mặc a!"
Lục Tử Ngọc khịt mũi coi thường, "Coi chừng lật thuyền trong nương."
"Thôi đi, không nói chuyện đó, nói về người đẹp Tô Tô, cậu thật sự cùng cậu ấy ở bên nhau?"
"Như thế nào? Không thể?"
"Không phải không thể, chỉ là mấy ngày nay hai người đều là tiêu đề trên diễn đàn, lại lộ ra chuyện này, tôi xem đám con gái thích cậu muốn bùng nổ. Nhớ rõ phải bảo vệ thật tốt người đẹp của cậu."
"Vô nghĩa, tôi đương nhiên biết! Lại kêu Tô Tô là người đẹp, coi chừng tôi đánh cậu!"
"Trời ơi, chưa gì hết đã bênh người ta như vậy, được rồi, được rồi, không gọi liền không gọi! Có rất nhiều người đẹp để tôi kêu."