Bốn tiết học liên tục vào buổi sáng luôn là mệt mỏi người nhất.
Tiết thứ 4 chuông tan học vang lên, Ngô Lộc Minh đánh thức Tiền Vi Sướng đang ngủ say, thiếu chút nữa ngáy khò khò, hỏi: "Buổi trưa ăn cái gì?"
Thứ hai tuần này kín tiết, và lịch học của đại học C rất dày đặc, các lớp học kết thúc lúc 12 giờ trưa, và bắt đầu lúc 1 giờ 30 chiều.
Nó tương đương với việc dành một ít thời gian để ăn vào buổi trưa, sẽ không còn thời gian để đi làm những việc khác.
Tiền Vi Sướng ngơ ngác nửa phút, sau đó vỗ bàn: "Ăn Đặc Sắc đi! Nghe nói Đặc Sắc cho ra món bún cá mới."
Ngô Lộc Minh không phản đối, nên hai người thu dọn cặp sách và rời khỏi phòng học.
Đúng là giờ tan học, khắp nơi trong tòa nhà giảng dạy đều chật kín người.
Ngô Lộc Minh khoác cặp lên lưng đi được một đoạn, mới nhớ ra thẻ cơm của mình vẫn còn trong cặp, nên lại dỡ cặp sách ra trước người.
Cậu vừa cúi đầu tìm thẻ cơm, trong lúc nhất thời không để ý đến con đường phía trước, đã đụng phải một người đang đi về phía mình.
Người nọ mặc dù vóc dáng không cao lắm, nhưng toàn thân phủ đầy cơ bắp rắn chắc, cứng đến giống như vừa đập vào một tấm ván.
Cặp sách trên tay Ngô Lộc Minh không cầm chắc, rơi xuống đất, khiến sách trong cặp cũng rơi ra ngoài.
Ngô Lộc Minh cúi xuống nhặt lên cũng không để ý lắm, nhưng vừa định chạm vào cuốn sách, thì một bàn chân giẫm lên giữa cuốn sách.
Đó là một đôi giày thể thao thời trang cỡ lớn với những hình vẽ màu kiêu ngạo trên đó.
Có một người nhỏ bé dựng thẳng ngón giữa giơ lên được vẽ ở mũi giày, tầm mắt của Ngô Lộc Minh rơi vào người nhỏ bé kia, ánh mắt cậu dần dần tối sầm lại.
"Mày có mắt không! Đụng vào người khác cũng không nhìn thấy, ngay cả một cuốn sách đặt trước mặt cũng không nhìn thấy, mắt của mày chỉ là vật trang trí thôi sao?"
Tiền Vi Sướng tức giận mắng một tiếng, chân đạp lên sách cuối cùng cũng rời khỏi.
"Làm sao? Có ý kiến gì?" Một giọng nói kiêu ngạo và hung hãn vang lên.
Ngô Lộc Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông hùng vĩ với mái tóc thắt bím.
Sắc mặt người đàn ông không dễ chọc, cùng Tiền Vi Sướng trừng mắt lẫn nhau, phảng phất một giây sau đều sẽ đánh nhau.
Ngô Lộc Minh thu hồi tầm mắt, nhặt cuốn sách trên mặt đất lên vỗ nhẹ hai cái, sau khi cất lại vào túi, cậu bình tĩnh nói: "Không phải chuyện lớn gì, là lỗi của tôi không nhìn đường."
Nói xong, cậu kéo lấy Tiền Vi Sướng đang chuẩn bị xắn tay áo lên, mỉm cười thân thiện với thiếu niên thắt bím đối diện.
Thiếu niên thấy vậy, khẽ cười lạnh, sau khi cười khiêu khích Tiền Vi Sướng, giơ tay vỗ vỗ vai Ngô Lộc Minh, đối với Tiền Vi Sướng nói: "Con người a, thì vẫn phải biết làm người một chút."
Cậu ta nói xong, ngẩng đầu chào hai người bên cạnh rồi rời đi.
Tiền Vi Sướng tức giận đến hai mắt bốc lửa, mắt thấy sắp đi lên đánh nhau thì lại bị Ngô Lộc Minh kéo lại.
Cậu vẻ mặt khó chịu: "Anh chính là tính tình quá tốt, em nói cho anh nghe, anh phải cứng đối cứng trực diện với loại người này, nếu không sẽ chỉ khiến cậu ta càng thêm kiêu ngạo."
Ngô Lộc Minh không có trả lời Tiền Vi Sướng mà hỏi: "Cậu ta là tân sinh viên sao? Vì sao hình như chưa từng thấy cậu ta ở trường học."
"Là năm nhất," Tiền Vi Sướng trút giận qua lỗ mũi, "Ỷ vào việc trong nhà mình có tiền, có nhiều tiền nhưng lại mẹ nó không có não, nên mỗi ngày hận không thể hoành hành trong trường như một con cua, cứ như vậy, trong hơn nửa tháng cậu ta đã không ngừng thay đổi năm người bạn gái, cũng không biết ở cậu ta có điểm gì thu hút các cô gái."
Ngô Lộc Minh im lặng nghe Tiền Vi Sướng nói, khi rẽ vào góc, cậu quay người lại, ánh mắt lại nhìn về phía thiếu niên có mái tóc bím đã đi xa.
·
【Anh Nguyên, tối nay anh có về nhà ăn tối không? 】
Ngô Lộc Minh gửi tin nhắn xong, nhẹ nhàng xoay điện thoại, quay đầu nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ.
Cậu nhớ lại hai ngày trước khi Ôn Tư Nguyên và mẹ Ôn nói chuyện điện thoại, mẹ Ôn nói mấy ngày tới trời đều sẽ mưa.
Cậu bật lại điện thoại, xem dự báo thời tiết trong vài ngày tới.
Tin nhắn trả lời của Ôn Tư Nguyên đến vào đúng lúc này.
【 Tối nay có việc, nên sẽ về nhà muộn. 】
Ngô Lộc Minh đáp lại một tin vẻ mặt mèo con "được", và cất điện thoại.
Về đến nhà lúc 7 giờ, Ngô Lộc Minh chỉ đơn giản là nấu một bát mì cho mình, ăn xong đi tắm, rồi ở trong phòng làm bài tập cho đến gần 9 giờ, khi nghe thấy tiếng cửa mở bên ngoài phòng.
Cậu ngừng viết, và lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng.
Hai ba phút vừa qua, khi thấy tiếng bước chân của Ôn Tư Nguyên dừng lại ở phòng khách sẽ không vang lên nữa, cậu đặt bút xuống, đứng dậy, mở cửa đi về phía phòng khách.
Trong phòng khách đèn tối đã được bật lên.
Khi Ngô Lộc Minh đi tới, phát hiện trong phòng khách không có người, ngược lại phòng bếp lại sáng đèn.
Cậu đến gần, thấy cửa trên của tủ lạnh đang mở ra, nửa đầu nhỏ của Ôn Tư Nguyên lộ ra phía trên cửa, và đôi chân dài của Ôn Tư Nguyên ở dưới cửa.
Ở cửa hồi lâu không thấy động tĩnh, nhưng nửa cái đầu nhỏ phía trên cửa thỉnh thoảng lắc lư hai cái.
Ngô Lộc Minh dừng chân, nhìn hồi lâu, khóe miệng hiện lên một lúm đồng tiền nhàn nhạt, đi vào phòng bếp gọi Ôn Tư Nguyên.
Cửa tủ lạnh khẽ lắc lên, Ôn Tư Nguyên từ sau cửa thò đầu ra nhìn Ngô Lộc Minh: "Còn chưa ngủ sao?"
Ngô Lộc Minh đáp lại một tiếng, sau đó hỏi: "Anh...... Còn chưa ăn tối?"
Ôn Tư Nguyên gật đầu, thụt đầu vào sau cửa tủ lạnh: "Buổi chiều có một cuộc họp kéo dài đến 8 giờ, chưa kịp ăn."
"Để em nấu cho anh một tô mì nhé." Ngô Lộc Minh đi tới cửa tủ lạnh, nghiêng đầu nhìn Ôn Tư Nguyên đang đứng trước tủ lạnh chơi đùa với chiếc điều hòa trong tủ lạnh.
Thấy Ôn Tư Nguyên đang muốn nói chuyện, cậu lại bổ sung thêm nói: "Tình cờ tối nay em nấu mì, còn dư lại một ít rau xanh và nửa miếng chân giò hun khói."
Ôn Tư Nguyên đặt tay lên cửa tủ lạnh gõ nhẹ hai cái, cuối cùng nói: "Cảm ơn."
Để ngăn ngừa tai nạn phòng bếp lần trước xảy ra lần nữa, Ngô Lộc Minh đã uyển chuyển mời Ôn Tư Nguyên ra khỏi bếp trước khi bắt đầu rửa rau.
Chờ cậu bỏ nguyên liệu xong, cuối cùng khi nấu, bỗng nghe thấy tiếng xào xạc trong căn bếp đóng kín.
Cậu nhìn quanh tìm kiếm tiếng động, cuối cùng nhìn thấy thủ phạm-- một con gián nhỏ đang lắc cánh bên cạnh thùng rác.
Thành phố A nằm ở phía Nam, lại gần biển ẩm ướt, xác suất gặp phải gián trong nhà gần bằng xác suất ra ngoài quên mang ô.
Bởi vậy, lúc Ngô Lộc Minh nhìn thấy nó mắt cũng không chớp một cái, đang tìm kiếm công cụ để loại bỏ nó.
Tìm được một nửa, cậu chợt dừng lại, ánh mắt lại nhìn con gián vẫn ngồi xổm cạnh thùng rác.
Sâu bọ.
Từ này lóe lên trong tâm trí cậu.
Có tiếng sôi trào phát ra trong nồi.
Ngô Lộc Minh tạm thời thu hồi ánh mắt, cầm một cái bát múc mì ra, khi một lần nữa nhìn về phía con gián, phát hiện con gián can đảm kia đang chậm rãi rời khỏi nơi trú ẩn bên cạnh thùng rác, đang cố gắng trốn thoát khỏi khu vực nhà bếp.
Ngô Lộc Minh nhìn con gián lẻn vào phòng khách, nghĩ thầm, đây là bạn diễn hợp tác nhất mà mình từng gặp.
Cậu ngẩng đầu đi về phía phòng khách, thấy Ôn Tư Nguyên đang ngồi ở bàn ăn, anh đã thay bộ đồ ngủ, trên đầu quấn khăn tắm.
Những giọt nước không ngừng rơi từ tóc xuống đầu vai áo ngủ, nhưng Ôn Tư Nguyên tựa hồ không rảnh để ý tới chúng.
Trước mặt anh có một chiếc máy tính xách tay, lúc này tay anh đang bay trên bàn phím.
Ngô Lộc Minh bưng mì đến bàn ăn đặt xuống, mà không làm gián đoạn công việc của Ôn Tư Nguyên, lặng lẽ đứng sang một bên, và tìm kiếm con gián.
Nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy gì, cuối cùng tập trung nhìn kỹ hơn, phát hiện một con gián đang ngồi xổm cạnh chân bàn.
Đây là chú gián Tiểu Kim của Oscar, Ngô Lộc Minh nghĩ.
Ước chừng một phút sau, Ôn Tư Nguyên rốt cuộc ngừng lại việc đang làm, lúc này mới phát hiện Ngô Lộc Minh đã bưng mì ra.
Anh đóng máy tính lại và đứng dậy, ngay lúc anh vừa kéo ghế ra muốn nói chuyện, Ngô Lộc Minh ở bên cạnh đột nhiên giật mình nhảy lên lùi về phía sau.
Bản thân hai động tác đều không nguy hiểm lắm, nhưng vì xuất hiện cùng lúc, nên chân giơ lên của Ngô Lộc Minh vướng vào chiếc ghế đang được kéo ra.
Vì thế có một tiếng "Rầm" thật lớn, liền người và ghế cùng nhau ngã chổng vó ( ngã hình chữ X).
Ngô Lộc Minh bối rối, Ôn Tư Nguyên rõ ràng còn bối rối hơn.
Cũng may Ôn Tư Nguyên đã nhanh chóng phản ứng kịp và vội vàng bước đến chỗ Ngô Lộc Minh ngồi xổm xuống, đưa tay ra muốn đỡ người.
Ngô Lộc Minh đau đến trong mắt nổi đầy sao, nhưng trong tầm nhìn ngoại vi, đột nhiên thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đang nhanh chóng chạy qua.
Cậu dựa vào ý chí cuối cùng, chỉ vào người bạn diễn đang nhanh chóng bỏ chạy, trong giọng nói có chút run rẩy: "Gián."
Động tác Ôn Tư Nguyên dừng lại, nhìn về hướng cậu chỉ, liền nhìn thấy dư ảnh của một con gián.
Anh nhanh chóng quay đi, nhìn về phía Ngô Lộc Minh đang đau đến khuôn mặt gần như nhăn nheo, suy nghĩ một lúc, nghiêm túc hỏi: "Sợ hãi như vậy?"
Thực ra...... không có ý sợ hãi như vậy.
Ngô Lộc Minh đau đến đỏ bừng mặt, cậu "kêu" nhẹ một tiếng đang định nói chuyện thì giọng nói của Ôn Tư Nguyên lại vang lên: "Vẫn có thể đứng dậy được chứ?"
Cú va chạm thực sự rất nghiêm trọng, Ngô Lộc Minh gần như tê liệt và đau đớn từ chân đến thắt lưng, nhưng không phải là không thể đứng dậy.
Tuy nhiên, cậu còn chưa kịp nói xong, Ôn Tư Nguyên bỗng nhiên cúi người về phía trước, hai tay vòng lấy hai bên cánh tay, ý đồ nâng cậu lên.
Sau khi tắm xong, cơ thể người đàn ông tràn ngập hương thơm tươi mát, trên tóc vẫn còn ướt đẫm nước.
Một giọt nước từ trên tóc anh rơi xuống, trúng vào cổ vai của Ngô Lộc Minh.
Ngô Lộc Minh bất giác thở nhẹ một hơi.
Được rồi, thực ra sợ hãi như vậy...... Cũng không phải là không được.