"Mắt to tròn, làn da trắng nõn, hoạt bát đáng yêu, nụ cười ngọt ngào......"
Ngô Lộc Minh dựa lưng vào ghế phía sau, đầu hơi cúi xuống, trong mắt mang theo vài phần tự hỏi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại sáng rực trên bàn, mơ hồ phun ra vài chữ không rõ.
Tiền Vi Sướng điều khiển nhân vật trò chơi trong điện thoại, nghe thấy giọng nói cũng không ngẩng đầu lên, nghiêng đầu về phía Ngô Lộc Minh bên kia, nhỏ giọng nói: "Cho em xem một chút."
Ngô Lộc Minh dời ánh mắt ra khỏi di động, quay đầu nhìn về phía Tiền Vi Sướng: "Nhìn cái gì?"
Giao diện trò chơi từ màu sắc rực rỡ chuyển sang xám trắng, Tiền Vi Sướng nhỏ giọng mắng một câu, vứt điện thoại nhìn qua bàn học của Ngô Lộc Minh.
"Đương nhiên là mỹ nữ rồi, vừa rồi không phải anh nói cái gì mắt to, đáng yêu gì đó sao?" Tiền Vi Sướng hỏi.
Màn hình điện thoại trên bàn học vừa vặn biến thành màu đen, Ngô Lộc Minh cũng không mở lên lần nữa, mà đáp lại Tiền Vi Sướng: "Không có ảnh chụp."
Tiền Vi Sướng vẻ mặt tiếc nuối: "Vậy vừa nãy anh đang lẩm bẩm cái gì?"
Ngô Lộc Minh cầm điện thoại xoay một vòng, sau đó đem màn hình điện thoại úp xuống bàn học, giơ tay chống ở trên mặt bàn nâng cằm, khép hờ mi mắt, im lặng một lúc, mới chậm rãi thốt ra vài chữ: " Tiêu chuẩn chọn bạn đời."
"Tiêu chuẩn chọn bạn đời của anh?"
Tiền Vi Sướng bởi vì kinh ngạc nhất thời không khống chế được âm lượng, khiến cho không ít người phía trước tò mò quay đầu lại nhìn.
Tiền Vi Sướng kịp phản ứng vội vàng che miệng, đối với người ở hàng ghế đầu giả bộ cười một cái.
Chờ người phía trước đều xoay người lại, Tiền Vi Sướng mới một lần nữa ghé lại bên người Ngô Lộc Minh, thấp giọng nói: "Thì ra anh thích nữ sinh phải giống anh?"
Ánh mặt Ngô Lộc Minh khó hiểu nhìn qua Tiền Vi Sướng.
Tiền Vi Sướng liếc nhìn giáo viên trên bục giảng, thấy giáo viên đưa lưng về phía dưới đang viết một loạt công thức toán học dài trên bảng đen, lúc này mới thả lỏng to gan tiếp tục nói với Ngô Lộc Minh: " Vừa nãy anh nói tới gì đó? Mắt to, hoạt bát đáng yêu, còn gì nữa?"
Ngô Lộc Minh lặp lại mấy từ hình dung vừa rồi.
Sau khi nghe xong Tiền Vi Sướng vỗ nhẹ tay: "Mô tả này không giống anh lắm? Đừng nói là đôi mắt, nhìn làn da của anh này......"
Tiền Vi Sướng nói xong nâng cánh tay của mình lên, dán sát vào tay Ngô Lộc Minh, đối với sự khác biệt rõ ràng về màu sắc giữa hai cánh tay nhẹ nhàng nói: " Đã trắng thì thôi, lại còn mịn màng bóng loáng như vậy, là một người đàn ông thậm chí ngay cả lông tay cũng không có."
Tiền Vi Sướng lắc đầu, buông tay tiếp tục nói: " Về phần hoạt bát đáng yêu, nụ cười ngọt ngào......"
"Hai nam sinh đang nói chuyện ở hàng thứ ba đếm ngược."
Một giọng nói nghiêm túc đột nhiên từ phía trước truyền đến, cắt ngang Tiền Vi Sướng đang nói đến hăng say.
Đầu óc Tiền Vi Sướng nóng bừng lập tức không kịp phản ứng, vẫn là bị Ngô Lộc Minh kéo một phen, mới đứng lên theo.
Trên bục giảng, vị giáo viên khuôn mặt chữ điền đeo kính gọng đen, không nói một lời dùng ánh mắt gần như muốn nhìn chằm chằm hai nam sinh vừa mới đứng lên.
Trong số tất cả giáo viên Tiền Vi Sướng sợ nhất là vị trước mặt này, không chỉ nghiêm khắc, mà còn trừ điểm lớp cực kỳ ác.
Vì vậy ánh mắt Tiền Vi Sướng còn chưa kịp nhìn về phía trước, hai chân của cậu đã run rẩy dữ dội như đang mắc bệnh.
Giáo viên nhìn chằm chằm hai người gần nửa phút đồng hồ, mới gõ nhẹ lên bảng, nghiêm giọng nói: "Nhìn hai em trò chuyện vui vẻ như vậy, hẳn là đã học được toàn bộ nội dung bài học hôm nay rồi, vậy thì đề này, đáp án là bao nhiêu?"
Tiền Vi Sướng ngước mắt nhìn công thức dài đến mức lấp đầy nửa tấm bảng đen, suýt nữa hai mắt tối sầm.
Tiền Vi Sướng lập tức xin giúp đỡ nhìn qua Ngô Lộc Minh, thấy Ngô Lộc Minh đang nhìn chằm chằm bảng đen, nháy mắt liền cảm thấy tự tin trong lòng.
Phòng học yên tĩnh một phút, khuôn mặt giáo viên đã hiểu rõ đẩy cặp kính gọng đen, giọng điệu không vui nói: "Lớp trưởng, trừ điểm thường ngày của hai em này......"
"Thầy Từ, có thể cho em thêm một phút không?"
Bỗng nhiên thanh âm cắt ngang lời giáo viên nói tiếp, ông cau mày nhìn về phía nam sinh đang nói chuyện.
Nam sinh có dáng người khá cao, gương mặt trắng trẽo, lúc này đang ngoan ngoãn nở một nụ cười chân thành cầu xin với ông.
Giáo viên ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt chân thành tha thiết của nam sinh, tuy chưa nói đồng ý nhưng cũng không nói gì thêm, xem như là ngầm đồng ý.
Những cuộc thảo luận nhỏ dần dần vang lên trong hội trường có sức chứa hai trăm người.
Những nam sinh ở hàng cuối tụ tập lại với nhau.
Một nam sinh rõ ràng vừa mới tỉnh ngủ lau nước miếng trên khóe miệng, đem đầu kề sát vào trong đám nam sinh bên cạnh, trong mơ hồ xen lẫn khiếp sợ hỏi: " Đệt, sao vậy? Sao tự nhiên lại kêu lên trả lời câu hỏi? Câu hỏi gì?"
Nam sinh bên cạnh giơ tay chỉ vào công thức trên bảng đen: "Đó, dài quá tao đọc không nổi."
Nam sinh ngủ nghiên nửa mặt làm xuất hiện vài vết hằn, nheo mắt ngẩng đầu nhìn lên bảng đen, nhìn thấy công thức trên bảng chiếm hơn nửa diện tích tấm bảng, lập tức tỉnh táo lại, trừng lớn mắt: " Ra câu hỏi này, là để kêu chúng ta lên trả lời sao? Hai vị liệt sĩ đứng ở kia, làm gì mà bị kêu lên vậy? Bọn họ không trả lời được, lão Từ sẽ không lại kiếm những người khác chứ?"
Những người tụ tập ở hàng cuối cùng nhất trí tán thành suy đoán này, lập tức bắt đầu lật sách vở.
Hành động lật sách vở của những người này, khiến nam sinh cũng đang ngủ bên kia giật mình, nam sinh chắc là vừa rồi đang buồn ngủ, mơ màng nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy người họ, ngơ ngác ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn nhìn người đứng phía trước trong hai giây, rồi lại nằm bò ra lần nữa.
Nam sinh vươn tay lấy sách che mặt lại, nhỏ giọng nói với mấy người bên cạnh: "Yên tâm, người ở phía trước bên trái kia nhất định sẽ trả lời được."
Động tác lật sách của nam sinh bên cạnh dừng lại, nhỏ giọng hỏi cậu: "Sao lại nói như thế, đây là học bá ban các cậu à?"
Nam sinh nằm sấp không trả lời đúng hay không, chỉ chậm rãi thốt ra ba chữ: "Ngô Lộc Minh."
Nam sinh bên cạnh không kịp nhận ra, đang định hỏi Ngô Lộc Minh là ai, thì một nam sinh khác bỗng nhiên thò đầu qua lên tiếng trước" Kẻ biến thái đạt điểm tuyệt đối ba môn học trong học kì 1 của lớp cậu?"
Nam sinh nằm sấp chưa kịp trả lời, một giọng nói to và rõ đã vang lên trong phòng: "2."
Ngay khi câu trả lời vang lên, khuôn mặt giáo viên trên bục được cải thiện rõ ràng bằng mắt thường một chút.
Giáo viên im lặng đánh giá Ngô Lộc Minh một lượt, sau đó giơ tay đẩy cặp kính dày nặng trịch trên mũi, trầm giọng nói: "Lần sau chú ý hơn, ngồi xuống đi."
Giọng nói của Tiền Vi Sướng vang lên trước: " Vâng thưa thầy! Chúng em nhất định sẽ không tái phạm!"
Nói xong, liền cười hì hì kéo Ngô Lộc Minh cùng nhau ngồi xuống.
Hai người vừa ngồi xuống được nửa phút thì chuông tan học vang lên.
Tiết học này là tiết cuối cùng của buổi sáng, cho nên thầy Từ vừa nói xong hai chữ "Tan học", trong phòng học vang lên một trận rầm rầm, khi nhìn lại cũng không còn mấy người.
Ngô Lộc Minh nhét sách giáo khoa trên bàn vào cặp sách, đột nhiên bả vai bị vỗ nhẹ.
Quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Tiền Vi Sướng trước mắt Ngô Lộc Minh.
"Nụ cười ngọt ngào." Tiền Vi Sướng bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Ngô Lộc Minh sửng sốt một lúc, mới hiểu được ý của Tiền Vi Sướng.
Hắn kéo khóa cặp sách lại, đứng dậy đeo lên lưng: "Nếu mày không hiểu câu đó, thì có cười như hoa cũng vô ích."
"Không đâu." Tiền Vi Sướng hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Tiền Vi Sướng lại lần nữa đưa mặt đến trước mặt Ngô Lộc Minh, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng nói: "Nếu em cười trước mặt lão Từ, đừng nói cho em một phút, em nghĩ ông ấy có thể trực tiếp kêu lớp trưởng trừ điểm gấp đôi."
Nước da của Tiền Vi Sướng ngăm đen, không biết là vì hàm răng trắng hay là quá đen nên lộ ra độ trắng, chỉ cần Tiền Vi Sướng cười toe tét, hàm răng trắng nõn đặt biệt bắt mắt.
Đôi mắt của Tiền Vi Sướng thực ra cũng không nhỏ lắm, nhưng vì mắt một mí, nên khi cười rộ lên có khe hở, ngoài các đường nét khuôn mặt và góc cạnh vốn đã có phần cứng rắn, Tiền Vi Sướng nhìn người khác cười toe tét, rất giống như một đại ca, treo bên miệng nụ cười giả tạo, đi đòi nợ trên đường phố.
Ngô Lộc Minh một câu " không phải" nghẹn lại trong cổ họng, trực tiếp dứt khoát chuyển chủ đề: "Buổi trưa mời mày ăn cơm."
Tiền Vi Sướng vừa nghe nói tới ăn cơm, lập tức ngừng cười, hưng phấn nói: "Ôi, anh Minh thật hào phóng!"
"Không phải miễn phí." Ngô Lộc Minh chậm rãi bổ sung: "Chiều nay giúp tao chuyển nhà."
Tiền Vi Sướng sửng sốt: "Chuyển nhà?"
·...
Ngô Lộc Minh tiễn Tiền Vi Sướng rời đi, sau đó xách túi hành lý vào thang máy.
Chiếc túi da rắn chiếm gần hết không gian trong thang máy, Ngô Lộc Minh đang định giơ tay ấn xuống tầng lầu,thì có tiếng một cậu bé vang lên từ xa đến gần: "Mẹ, nhanh lên! Thang máy vừa mở cửa!"
Sau một trận tiếng bước chân, trước khi cửa thang máy đóng lại, một người phụ nữ trẻ mặc trang phục công sở xuất hiện ở cửa thang máy cùng một cậu bé năm sáu tuổi.
Thấy vậy Ngô Lộc Minh, ấn xuống tầng lầu sau, lùi lại một bước, kéo túi da rắn.
Giọng nói của cậu bé lại lần nữa vang lên: "Mẹ ơi, anh trai này cũng lên tầng tám!"
Người phụ nữ trẻ tuổi có chút lo lắng, cũng không biết có nghe thấy lời cậu bé nói hay không, cô mơ hồ trả lời, giơ tay chỉnh lại cổ áo cậu bé nói: "Một lát vào nhà, con nhanh chóng lên phòng lấy cặp sách, mẹ về phòng tìm được chìa khóa thì chúng ta đi."
Người phụ nữ vừa nói vừa nhìn đồng hồ: "Chỉ còn hai mươi phút nữa thôi, thầy Dương không thích trẻ con đến muộn, nên chúng ta phải nhanh lên, hiểu không?"
Người phụ nữ vừa nói xong, thì thang máy vừa đến tầng tám, nàng liền kéo cậu bé ra khỏi thang máy mà không nói một lời.
Kiểu xây dựng của tiểu khu ở đây là bốn hộ gia đình trên một tầng, hai hộ ở phía bắc và hai hộ phía nam.
Ngô Lộc Minh xách chiếc túi da rắn đi tới cửa một căn hộ phía nam, vừa định nhập mật khẩu thì cửa phòng bên cạnh mở ra, hai mẹ con đang vội vàng lại xuất hiện.