Khương Nguyễn không nhận ra ngữ khí nồng nặc giấm chua của hắn, vẫn vô tư khoác lấy tay hắn "chất vấn": "Sao anh không trả lời tin nhắn của em chứ, em nhớ anh lắm luôn, vừa tan học liền tới tìm anh này."
Tạ Phong đáp lại qua loa: "Không nhìn thấy tin nhắn."
Câu trả lời này vừa nghe đã biết không phải thật, thế nhưng Khương Nguyễn lại tin, cho rằng hắn thật sự không thấy tin nhắn của cậu, còn đặc biệt dặn dò hắn: "Vậy sau này anh phải nhớ xem tin nhắn em gửi cho anh nhá, không thấy cũng không nghe được giọng của anh, em sẽ nhớ anh đến mức ăn không nổi cơm mất."
Cái miệng nhỏ này quả là lời đường mật nào cũng nói ra được, Tạ Phong nghĩ đến bản thân từng nếm thử cái miệng nhỏ ngọt hơn mật này lại cảm thấy cổ họng khô khốc đến bốc khói, hắn nghiêng đầu uống hết một chai nước lạnh mới đè nén được hơi lửa đang chờn vờn ở đầu tim xuống.
Tạ Phong: "Tôi rất bận, sau này đừng đến tìm tôi nữa, tôi không ở trường đâu."
Khương Nguyễn: "Không sao, em có thời gian, em ở bên anh là được mà."
"Xùy, có thời gian thì đi với anh bạn thời thơ ấu của cậu ấy."
Khương Nguyễn cuối cùng cũng phát giác ra bất thường của hắn, nhưng vẫn ù ù cạc cạc không hiểu gì, "Anh bạn thời thơ ấu gì cơ?"
"Không phải phải đi học với anh bạn thời thơ ấu của cậu ư, hừ, rõ ràng cũng chẳng phải chung ngành, mà còn phải ngồi cùng một lớp, tình cảm tốt như vậy còn đến đây tìm tôi làm gì." Tạ Phong ẩm ương đáp.
Khương Nguyễn: "???. Em làm gì có bạn thời thơ ấu nào."
Cậu hỏi đi hỏi lại nhiều lần, Tạ Phong mới chịu nói rằng bản thân đã nhìn thấy bức ảnh cậu và Nam Ân cùng học chung một giảng đường ở trên diễn đàn, tiêu đề viết là: Bạn thời thơ ấu không bằng người tình mới gặp.
"Cậu ta không phải bạn thời thơ ấu, anh cả với anh hai đều không cho em chơi với cậu ta cơ, với lại em cũng ghét cậu ta."
Khương Nguyễn nổi giận đùng đùng, giải thích: "Em đi học một mình, là cậu ta vô duyên vô cớ đến tìm em, em cố tình ngồi cách cậu ta thật xa, cậu ta lại đến ngồi theo, em không vui nên đã đuổi cậu ta đi, bọn em không có đi học cùng nhau."
Nếu không phải Nam Ân cứ chủ động lại gần cậu, còn trùng hợp là từ tiểu học đến đại học đều cùng chung một trường, tuy là không cùng một lớp, thì bọn họ cũng chẳng đến mức là bạn bè, vả lại hiện giờ bọn họ đến bạn bè cũng chẳng phải nữa.
Tạ Phong kinh ngạc liếc mắt nhìn cậu, không tin nổi từ cái miệng thỏ nhỏ nhắn này lại thốt ra người cậu ghét cho hắn nghe.
Đáy mắt hắn thoáng trở nên âm u, chắc là người đó đã làm chuyện gì chọc giận chú thỏ, nên hắn mới có cơ hội đứng bên cạnh cậu như hiện giờ chăng.
Nếu như ánh dương vốn dĩ được định sẵn không thể nắm bắt, hắn thà rằng chưa từng được chiếu sáng lên người.
"Bíp!"
Tiếng còi vào sân vang lên.
"Anh Phong, đi thôi!" Mục Cường gọi hắn.
Tạ Phong đầu không ngoảnh lại, chỉ đáp một câu: "Mọi người lên trước đi."
Mục Cường đáp lại một tiếng rồi chạy đi, anh Phong ra sân rồi, bọn họ cuối cùng cũng có thể đấu một trận ngang tài ngang sức rồi.
Khương Nguyễn nghĩ rằng đã nói rõ sự tình rồi, vấn đề này xem như đã qua, bèn tò mò hỏi: "Sao anh vẫn chưa vào sân vậy?"
Tạ Phong liếc nhìn cậu, rồi xoay người rời đi.
Khương Nguyễn muốn đi theo lại bị hắn cản lại, "Cậu ở yên đấy."
Lát sau, Tạ Phong mang đến một cái bàn và một cái ghế, là loại thường dùng ở trên lớp, còn có một cây dù, hắn bung dù đưa cho Khương Nguyễn, rồi lại mang đến một đống đồ ăn vặt và nước giải khát đặt lên bàn cho cậu.
"Trời nắng gắt vậy còn dám ra ngoài, đến lúc bị say nắng rồi lại muốn đổ thừa tôi chứ gì!"
Tạ Phong lấy khăn giấy ra đắp lên trán cậu, quát: "Tôi nói cậu hay, lần sau cậu còn dám tự tiện đến tìm tôi, tôi sẽ mặc kệ không đoái hoài cậu đâu!"
Khương Nguyễn áp tay lên mặt, lúc này mới phát hiện mặt mình nóng ran, cả chặng đường lặn lội đến đây đều phơi nắng, bị nắng chiếu đến mức đầu toát đầy mồ hôi, cậu liền lấy khăn giấy lau đi.
Tạ Phong đưa chai nước cam đã mở sẵn đặt bên tay cậu, "Uống nước!"
Môi khô hết cả rồi, nhưng sao lại trông có vẻ quyến rũ thế này?
Khương Nguyễn không biết ý nghĩ trong lòng hắn, lắc lắc đầu nói: "Em thích uống sữa."
"Chậc, nhõng nhẽo thế chứ lại."
Tạ Phong đưa hộp sữa đã cắm sẵn ống hút qua, thấy cánh tay duy nhất có thể dùng của cậu đang cầm dù, hắn liền cầm giúp cậu, tiện tay lấy chai nước cam đã mở sẵn một mình uống hết.
Khương Nguyễn uống một ngụm sữa, cực kỳ ngọt.
Rồi lại quay sang giải thích: "Em không hề tự tiện đến tìm anh, em có nói với anh rồi, là anh không nhìn thấy mà."
Tạ Phong ngồi lên bàn, thờ ơ "Ờ" một tiếng.
Cây dù cản trở ánh mắt mà người khác ném qua, Khương Nguyễn vừa uống sữa vừa thong thả xem trận bóng trên sân, chợt lại hỏi một câu: "Anh sao không vào sân?"
Mắt Tạ Phong đang quan sát trận bóng, nhưng thật ra tâm hồn lại để vào đâu đâu mà chỉ có mình hắn biết, nghe vậy liền hỏi lại: "Muốn xem tôi đánh bóng?"
Khương Nguyễn mắt liền sáng rực, nói: "Muốn."
Tạ Phong: "Ờ, thế cậu cứ mơ đi."
Anh người yêu không muốn lên sân thì đã đành, Khương Nguyễn nhìn sân bóng, rồi lại nhìn anh người yêu, thể nào vẫn cảm thấy anh yêu mình đẹp trai hơn.
Tạ Phong ngồi trên bàn, đôi chân to dài phi thường kỳ lạ thay lại thu hút ánh nhìn, nửa chân này gập tựa lên bàn, chân kia duỗi thẳng trụ vững trên đất, trên người mặc đồng phục đánh bóng màu đen, mọi góc cạnh nhìn thể nào vẫn có đường nét hơn những người mẫu trên tạp chí.
Khương Nguyễn ngắm nhìn anh người yêu mình một cách say đắm, đến lúc bị tiếng hò hét chói tai gai óc mới tỉnh lại, thì ra là người bên đội Tạ Phong đã ghi bàn, cậu nhìn về hướng sân bóng rồi cùng vỗ tay hoan mừng.
Thuận miệng nói một câu: "Anh, người của đội anh giỏi thật đấy."
Tạ Phong nhíu mày, đột nhiên cảm thấy mấy con người trên sân vô cùng không thuận mắt, bèn độc mồm độc miệng đáp: "Điêu, đánh như chó lùa gà, nửa ngày trời mới vào nổi một quả, chó còn đánh hay hơn tụi nó ấy."
"Không đến nỗi mà."
Khương Nguyền không am hiểu về bóng rổ lắm, tuy đám Mục Cường chỉ vào được một quả, nhưng đội kia còn chưa vào được quả nào, so ra thì đám Mục Cường cũng khá lắm rồi.
"Xùy, mắt nhìn kiểu gì vậy."
"Mắt xem bóng."
Lời vừa dứt, Khương Nguyễn thấy Tạ Phong mặt lạnh tanh đưa dù nhét vào tay cậu rồi xoay người đi.
Khương Nguyễn: "?" Vậy là sao?
Tạ Phong đến chỗ bục tính điểm, "Đội chúng ta đổi người."
"Bíp!"
"Đội đen đổi người!"
Tạ Phong vào sân thay cho Mục Cường, Mục Cường đến chỗ Khương Nguyễn, cung kính cầm giúp dù trong tay cậu.
Khương Nguyễn muốn lấy lại, "Không cần, tôi tự cầm được."
Mục Cường không cho đụng vào, "Đây là mệnh lệnh của anh Phong, anh dâu đừng ngại."
Khương Nguyễn thấy cậu ta không định đưa, cũng chỉ đành hợp tác theo, quay mặt đi khóe miệng lại âm thầm nhấc lên.
Sau khi Tạ Phong lên sân, dựa vào sức một mình hắn đã đánh bay tiết tấu trên sân, hắn ở phía trước phi như bay, những người còn lại ở phía sau đuổi theo, nhấc tay ném một cú nhẹ hều, một pha clean shot* hoàn mỹ được hoàn thành.
*空心球 (Clean shot): Thuật ngữ chỉ lúc bóng vào rổ, ngoài lưới ra thì không chạm vào bất cứ vật nào khác, bao gồm vành rổ và bảng rổ. Đây được xem là phương thức ghi bàn hoàn mỹ nhất. (Baidu)
Trọng tài hướng về phía bục tính điểm đổi sang số ba.
Người đội kia thở hồng hộc hỏi đồng đội của Tạ Phong: "Tạ Phong trận sau này đã đi uống thuốc à? Sao đánh còn kinh hơn giữa trận trước vậy?!"
Đồng đội liền khinh miệt nhìn người kia, "Bọn tôi cũng theo mấy người đuổi theo sau người ta, cậu nghĩ bọn tôi biết chắc?"
Người xung quanh: "..." Mẹ nó chứ nghe cũng hơi hợp lý.
Nếu Mục Cương mà ở đây, cậu ta nhất định sẽ nói "Thì uống thuốc rồi đấy, thuốc Viagra** nhãn hiệu bạn trai, bạn nên sở hữu."
**Thuốc Viagra là một loại thuốc được dùng để điều trị rối loạn chức năng cương dương và tăng huyết áp động mạch phổi.
Khương Nguyễn trông thấy người yêu mình trên sân bóng tràn đầy nhiệt huyết, mặt lại ướt đẫm nước mắt, nếu như không phải vì cậu, hắn sẽ mãi như vậy, chứ không phải ở trong tù tám năm, rời khỏi đó rồi lại gục ngã trước mắt cậu.