Tạ Phong bị sự thẳng thắn của Khương Nguyễn làm choáng váng, nhất thời hắn không biết nên phản ứng thế nào, mãi đến khi tiếng cười của bác sĩ vang lên mới khiến hai người tỉnh táo lại.
Mặt Khương Nguyễn đỏ lên, suýt chút nữa muốn lấy tay che mặt, sao lại quên bác sĩ còn bên cạnh cơ chứ, nói ra lời táo bạo thế kia xấu hổ chết mất.
Bác sĩ bị Tạ Phong trừng mắt nên vội vàng ngừng cười. Nhưng mà không ngờ ranh con này vậy mà có bạn trai, đã vậy còn vừa moe vừa mềm thế này.
Chỉ nhìn giá trị nhan sắc kia thôi thì cũng khá xứng đôi đó chứ.
Khương Nguyễn bị Tạ Phong kéo ra khỏi phòng y tế, không nói không rằng cho cậu lên xe, chở người về trường học.
Khương Nguyễn đứng ở cổng trường, bĩu môi nhìn hắn: "Không ở qua đêm được vậy thì đi với em về ký túc xá được đúng không?"
Tạ Phong tâm địa sắt đá, "Không được."
Khương Nguyễn tròn mắt nhìn hắn, nghiêng đầu gọi anh ơi, cố gắng dùng sự đáng yêu để thuyết phục hắn. Nhưng Tạ Phong vẫn không hề lung lay, còn giục cậu đi vào nhanh lên.
"Anh, anh không yêu em nữa hả?"
Tạ Phong đâm đầu vào chỗ chết gật đầu một cái: "Ừm, không yêu."
Khương Nguyễn trừng mắt: "Anh rút lại lời vừa rồi đi."
"Không rút."
"Có rút không?"
"Không rút."
Tạ Phong nín cười nhìn dáng vẻ vừa vừa ấm ức vừa không làm gì được hắn của cậu, đến khi cậu sắp biến thành con thỏ giận dữ mới vội vàng dỗ dành người ta.
Xoa xoa đầu đứa nhỏ, "Được rồi, về đi."
Khương Nguyễn ôm hắn không buông tay, nhất quyết không chịu đổi đề tài, "Anh có yêu em không?"
Tạ Phong đành phải dỗ cậu nói: "Yêu, yêu, tôi yêu cậu nhất được chưa?"
Đôi mắt Khương Nguyễn sáng trưng nhìn hắn nói: "Em cũng yêu anh nhất đó."
Tạ Phong nhìn đi chỗ khác, "Vui chưa? Về đi. "
Bây giờ mới chín giờ, Khương Nguyễn không muốn về sớm như vậy, kéo Tạ Phong đi tham quan phố ăn vặt ở cổng trường.
Mặt mày Tạ Phong lạnh băng đứng giữa một nhóm bạn nữ xếp hàng mua trà sữa, nhìn thẳng vào cô gái đang muốn lén chụp bọn họ, đến khi người ta cất điện thoại đi mới nhận trà sữa trong tay người phục vụ rồi đưa cho bạn nhỏ bên cạnh.
Khương Nguyễn cầm một đống thịt trên tay được Tạ Phong vừa mua cho cậu nói: "Em có nói muốn ăn thịt này đâu, thịt này em ăn đủ rồi."
Khương Nguyễn giận dỗi nhét thịt đầy miệng, cậu chỉ muốn ăn "thịt" không được sao, nếu không ăn "thịt" thì làm sao có thể có "thịt" chứ.
Tạ Phong nhận đồ từ tay cậu, Khương Nguyễn cầm ly trà sữa xong lại giơ lên miệng hắn.
Tạ Phong chặn lại, "Tự uống đi."
"Anh không thích uống hả?"
"Nếu thích thì tôi mua hai ly rồi."
"Vậy anh uống một ngụm thôi được không?" Khương Nguyễn tiếp tục đưa trà sữa tới.
Tạ Phong không hiểu tâm tình yêu đương của bạn nhỏ, nhưng vẫn hợp tác nhấp một hớp.
Khương Nguyễn cười tủm tỉm nhìn bạn trai cau mày trước vị ngọt, cảm thấy trà sữa trong miệng còn ngọt ngào hơn.
"Em thích đồ ngọt, anh không thích đồ ngọt, chúng ta bù trừ cho nhau đó."
Tạ Phong: "...... " Lý luận khỉ gió gì đây?
Cái này gọi là bù trừ cho nhau? Chứ không phải một trong những nguyên nhân dẫn đến xung đột gia đình?
Được rồi được rồi.
Hắn vẫn cứ ngậm miệng lại thì hơn.
Tâm trí của bạn nhỏ đang yêu đương, có hơi ngớ ngẩn khờ khờ cũng bình thường.
"Đi dạo phố rồi, uống trà sữa rồi, có thể đi được chưa?"
"Không được." Khương Nguyễn bật thốt.
"Vậy cậu muốn làm gì nữa?"
Cái đầu nhỏ của Khương Nguyễn chạy rất nhanh, "Em nghĩ ra rồi! Chúng ta còn chưa chụp ảnh!"
Tạ Phong muốn nói không chụp nhưng nhìn bạn nhỏ đã nhấc chân đi, hắn đành ngoan ngoãn đi theo.
"Anh ơi, anh cúi đầu xuống đi."
Tạ Phong ngoan ngoãn cúi đầu xuống, sắc mặt dịu lại, một tiếng "tách" vang lên.
Hai người trong hình kề sát bên nhau, ý cười rạng rỡ trong mắt, chàng trai cao hơn đặt tay sau lưng bạn trai phòng hờ, sợ cậu bạn trai nhỏ đang nhón chân lên bị ngã.
"Anh ơi, đến lượt anh hôn em."
"...... " Tôi không hôn được không?
Đáp án là gì còn cần phải hỏi?
——
Ngay khi Tạ Phong về tới ký túc xá đã thấy Khương Nguyễn đăng tin lên vòng bạn bè (Wechat moments), ảnh chụp hai người với dòng chữ: Ánh trăng rất sáng, còn anh rất tốt.
Hắn: "......" Không biết cái này có chặn ba mẹ không đấy?
Ngay sau đó, Khương Nguyễn gửi tin nhắn thoại qua.
Thỏ con: 【Anh ơi, sao anh không đăng lên vòng bạn bè?】
Tạ Phong: 【Tại sao phải đăng? Với cả đừng nói với tôi cậu không chặn người nhà trong vòng bạn bè nhá?】
Thỏ con: 【Thì để thể hiện tình cảm của chúng ta đó. Anh nói ba mẹ với anh cả anh hai em hả, đương nhiên họ thấy nội dung trong vòng bạn bè em rồi.】
Tạ Phong: 【...... Khoe ân ái thì ngủm sớm đấy.】
Thỏ con: 【thỏ con dậm chân.jpg 】
Khương Nguyễn nhăn mũi, quyết định mặc kệ anh một phút, cậu đã công khai chuyện này trong vòng tròn bạn bè rồi, cậu cũng không chặn ba mẹ và người nhà, nhưng cậu dự định sẽ dẫn bạn trai sớm đi gặp ba mẹ.
Ngay khi vừa đăng lên vòng tròn bạn bè, Khương Nguyễn đã bị Lam Diễm cằn nhằn một trận, may sao video của ba mẹ gọi đến cứu rỗi cậu.
"Nguyễn Nguyễn, cậu bạn trong hình con đăng lên là bạn trai con sao?" Mẹ Khương đang phơi nắng trên bãi biển ở nước ngoài, hưng phấn hỏi.
"Dạ đúng rồi mẹ ơi, có phải bạn trai con cực kỳ đẹp trai không?"
Khương Nguyễn vừa dứt lời thì màn hình bị rung lắc dữ dội.
"Anh Khương anh làm gì vậy, cầm điện thoại chắc tí đi, em không thấy con trai đâu cả."
"Anh có thể ổn được hả?"
Khuôn mặt của ba Khương xuất hiện trong màn hình: "Thằng quỷ nhỏ kia tên gì, nhà ở đâu, trong nhà có mấy người, ba mẹ làm nghề gì,... Con trai mau nói với ba nhanh lên."
Khương Nguyễn sững sờ trước một loạt câu hỏi, nhưng thật ra cậu chỉ biết đáp án một câu thôi, cái khác như nhà ở đâu thì cậu cũng không biết.
Cậu vội vàng đá sang đề tài khác, giả vờ phàn nàn nói: "Mẹ nhìn kìa, khó lắm ba mẹ với gọi video cho con một lần mà chỉ quan tâm mỗi bạn trai con thôi, không ai quan tâm con hết."
Mẹ Khương cầm lấy điện thoại di động, cuối cùng camera cũng rời khỏi khuôn mặt đen sì của ba Khương, mẹ Khương trừng mắt nhìn ông: "Anh làm gì vậy hả, vừa gặp đã tra hỏi hộ khẩu ngay rồi."
"Mới mấy ngày không gặp mà Nguyễn Nguyễn nhìn đẹp hơn thế này, có phải là do có bạn trai không con?" Mẹ Khương mỉm cười hỏi.
Khương Nguyễn nghiêm túc gật đầu: "Dạ đúng, vì con ở với bạn trai vui vẻ lắm ạ. À đúng rồi, anh ấy là Tạ Phong ạ. "
"Anh chàng Phong này nhìn đẹp trai ghê, đợi khi nào mẹ với ba con về, Nguyễn Nguyễn nhớ dẫn người ta đến nhà ăn cơm đó."
"Ăn cái gì mà ăn, cho nó cám ấy!"
Lúc này không chỉ mẹ Khương trừng mắt nhìn ba Khương mà Khương Nguyễn cũng trừng mắt nhìn ông: "Ba à, không cho ba nói anh ấy như vậy."
Lời vừa rồi của ba Khương, nói ăn cám khác thì khác nào nói đồ ăn cho heo.
Ba Khương trợn mắt còn to hơn hai người, "Cải trắng nhà mình bị nó ủn đi thì không phải heo à*?"
*Xuất phát từ câu 白菜被猪拱: cải trắng nhà mình bị heo ủn - nghĩa ban đầu là người nông dân vất vả trồng được cây cải trắng thì đều bị heo đẩy ra khỏi đất khiến tất cả công sức đều lãng phí – chỉ 1 cô gái rất tốt đẹp qua lại với một người đàn ông xấu.
Khương Nguyễn bẫy ông, "Vậy là ba cho phép cải trắng bị ủn đi rồi đúng không?"
" Không cho phép!"
"Cải trắng chạy mất rồi, ba cứ khóc đi thôi."
Ba Khương: "...... "
Mẹ Khương cười phì một tiếng: "Kệ ba con đi, để ổng khóc một mình. "
Ba Khương: "Vợ à.... "
Mẹ Khương phớt lờ ông, vui vẻ gọi điện cùng con trai, chăm chú nghe con trai khen bạn trai đến tận mây xanh qua con mắt đã gắn lười lớp bộ lọc (filter), thỉnh thoảng còn hùa theo vài câu, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt đen thui của ba Khương.
Sau khi cúp điện thoại, mẹ Khương khẽ thở dài, mắt ba Khương sáng lên: "Đúng không, em cũng cảm thấy thằng nhóc kia không đáng tin đúng không?"
Mẹ Khương vỗ vỗ ông: "Người ta có chỗ nào không đáng tin cậy chứ, anh không nhìn ảnh chụp sao, dáng dấp đẹp trai như vậy, hợp đôi với con trai nhà mình mà."
Mặt ba Khương vô cảm, ha ha, sao ông lại quên mất chứ, vợ ông là người nghiện nhan sắc.
"Vậy em thở dài cái gì?"
"Tre già măng mọc*, thằng cả với đứa ba vẫn còn đang nằm ngửa phơi nắng trên cát kia kìa. Với cả, anh chàng Phong này đẹp trai quá đi, em không chờ nổi mà muốn về gặp ngay mới được."
*Gốc là 长江后浪推前浪: Lớp sóng sau đẩy lớp sóng trước, câu thành ngữ có nghĩa là người trẻ luôn vượt qua người già để trở thành lực lượng dẫn đầu