Khương Nguyễn nhìn bộ dạng bị nghẹn lời của Tạ Phong lại dở khóc dở cười, con người này kiếp trước yêu thầm cậu mười mấy năm trời, thế mà lại không dám nhìn thẳng vào hai chữ 'yêu thầm'.
Tạ Phong hết ngạc nhiên lại ngờ vực nhìn cậu, ánh mắt khẽ dao động, trong lo lắng lại không có lời giải thích nào để tin rằng cậu yêu thầm hắn, nếu những năm nay giữa bọn họ có va chạm, hắn không thể không biết.
Khương Nguyễn cũng biết hắn không tin, bèn nói: "Từ hôm qua đến bây giờ, thời gian hơn một ngày ngắn ngủi, em đã nói thích anh nhiều lần như vậy, không lẽ anh cảm thấy em đang nói dối sao?"
"Ai biết được chứ."
Ai biết thì biết còn Tạ Phong thì không, nhưng hắn biết, dáng vẻ người này bây giờ tuyệt đối không hề nói dối, vậy nên hắn mới ngỡ ngàng bối rối, gấp rút muốn trục xuất cậu ra khỏi thế giới của hắn.
Bởi thế giới của bọn họ, khác nhau một trời một vực.
Khương Nguyễn khẽ hắng giọng, mang theo vẻ kiêu hãnh lại ngây ngô dõng dạc nói, "Tóm lại anh đã là người yêu của em rồi, tương lai của chúng ta còn dài, dù sao đi chăng nữa, em đã duyệt anh rồi."
Tạ Phong nghe thấy nhịp tim mình vang lên tùng tùng như tiếng trống dội, hỏa tinh hiu hắt cơ hồ được rót thêm xăng, bay lên trời, phát ra ánh lửa soi sáng nơi sâu thẳm không ánh mặt trời trong tim hắn.
Khương Nguyễn thấy ánh mắt bối rối của hắn, trái tim đau khổ như muốn tan vỡ, cậu khẽ dựa vào lòng hắn, như thể đang tiếp thêm sức lực cho bản thân.
Nói cho hắn biết rằng
'Anh có thể tin tưởng em, không hề lừa dối, không hề trêu đùa, chỉ là thích anh, đơn thuần là thích anh mà thôi.'
Sau đó Tạ Phong không đuổi cậu đi nữa, cũng không dám nhìn thẳng vào cậu, mặt cứ đỏ chói, mãi cho đến khi shipper giao cháo đến hắn mới bình tĩnh trở lại.
Khoảng thời gian này Khương Nguyễn không nhịn được mà cười ra tiếng mãi, Tạ Phong dù đang thẹn quá hóa giận cũng không nỡ trừng mắt với cậu.
Người yêu của hắn, thật đáng yêu.
Khương Nguyễn múc một thìa cháo lên đưa đến miệng hắn, Tạ Phong liền nghiêng đầu tránh xa, "Cậu làm gì đấy?"
Khương Nguyễn: "Bón cháo cho anh."
Tạ Phong giơ tay gõ cậu một cái, trông khí thế bao nhiêu thì lực tác động lên nhẹ bấy nhiêu, "Một tên thương binh liệt tay như cậu, tôi mà để cậu đút cháo thì tôi thành ra cái gì? Liệt não?"
"Phì!" Khương Nguyễn không nhịn cười nổi, "Tay của em ổn rồi, thật ra hôm nay có thể tháo băng rồi, cơ mà tan học liền đi tìm anh, nên không đi kịp thôi."
Tạ Phong miệng thì nói một đường làm một nẻo, Khương Nguyễn chắc nịch rằng tay cậu không sao xong, lại múc cháo đưa đến, hắn liền im lặng há miệng ra.
Hắn chưa hề chịu khuất phục.
Chỉ là do bụng đói mà thôi.
Khương Nguyễn cho người yêu ăn no nê rồi thì mới bắt đầu ăn cơm, ngắm gương mặt của anh người yêu, cơm khi không lại ngon lạ thường, cậu thầm nghĩ xem ra anh người yêu mình lại còn có cả tác dụng kích thích sự thèm ăn.
Hai người cũng khá may mắn, được chia vào phòng bệnh chỉ có một mình Tạ Phong là bệnh nhân, hắn hôm nay đi đánh bóng về đã tắm rửa còn may, bởi cái thời tiết mùa hè như hiện giờ, cộng thêm ở đây không có điều kiện tắm, thì quả là làm khó bạn nhỏ Khương Nguyễn yêu sạch sẽ rồi.
Khương Nguyễn cảm thấy trên người nhớp nháp, đâu đâu cũng thấy khó chịu, nhưng cậu lại không thể biểu hiện ra bên ngoài, nếu không Tạ Phong nhất định sẽ bảo cậu đi về mất.
Dù cậu không nói, Tạ Phong vẫn nhìn ra, nghĩ sơ sơ liền hiểu ra chỗ khiến cậu không thoải mái, bèn mở miệng bảo cậu về, "Ngày mai cậu có thể đến đón tôi xuất viện."
"Không được, em muốn ở lại với anh." Khương Nguyễn không chút do dự liền từ chối, so với việc rời xa người yêu, thì chuyện tắm chỉ là việc cỏn con không đáng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc
4. Chiều Hư
=====================================
Tạ Phong cố ý nói: "Cậu sao lại bám người như vậy, bám người quá không đáng yêu đâu, cậu biết không?"
"Em bám mỗi anh à, em lúc nào mà chẳng dễ thương." Khương Nguyễn phụng má, đung đưa cái đầu về phía hắn.
Tạ Phong không kìm nổi lòng mình, thầm mắng một câu: Mẹ nó, dễ thương chết đi được.
Khương Nguyễn thấy hắn không nói gì nữa, trong lòng lại trộm cười.
Hai người tựa vào thành giường, vai chạm vai, cứ nói chuyện câu được câu chăng, đa phần là cậu hỏi, Tạ Phong trả lời, cậu muốn hiểu về hắn nhiều hơn.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, không khí cũng xem như êm đềm bình lặng.
Đột nhiên cánh tay Khương Nguyễn đang ôm bị rút đi, cậu mơ hồ nhìn sang hắn, thấy Tạ Phong nhấc người dậy, cậu cũng đứng lên chạy đến bên hắn.
Tạ Phong không hiểu nổi, "Cậu theo tôi làm gì?"
"Anh hiện giờ là bệnh nhân, không thể rời người."
"? Tôi đi vệ sinh cậu cũng phải theo?"
Khương Nguyễn làm vẻ mặt rất nghiêm túc, "Đúng, em có thể giúp."
"Giúp cái gì? Giúp kéo khóa quần hay là giúp tôi đỡ?" Tạ Phong đáp lại đầy ẩn ý.
Khương Nguyễn lớ ngớ một hồi mới phản ứng lại, ánh mắt có chút e thẹn, "Cũng, cũng được."
Tạ Phong xém tí thì sặc nước miếng, liền vội vàng đuổi người: "Không cần đâu, nhóc nhỏ con quá, không cầm nổi đâu."
Để đến lúc vào tay của cậu nhóc mà dựng đứng lên, hắn không biết bản thân có thể kiềm chế không vồ lấy cậu nhóc non mềm hay không.
Khương Nguyễn xấu hổ đến mức biến thành một chú thỏ hồng, nhưng bọn họ là người yêu, nói về chủ đề này cũng bình thường mà.
Cậu đưa ngón trỏ và ngón cái ở tay không bị thương chụm lại thành vòng tròn, xem xét độ lớn nhỏ xong, lại nghĩ đến vốn liếng mà cậu từng nhìn thấy của anh người yêu, quả thực là không thể ôm hết.
Khương Nguyễn đè nén nỗi nhục nhã trong lòng xuống, nhỏ giọng nói: "Một tay không cầm nổi, thì dùng hai tay, chờ tay kia của em khỏe rồi em sẽ giúp anh cầm, bây giờ dùng một tay đỡ cũng được."
Tạ Phong nãy giờ nhìn một loạt hành động của cậu, lại nghe cậu nói vậy, thoáng chốc hắn liền giật mình, "Cậu nghĩ tôi muốn bảo cậu làm gì?"
Đôi mắt chứa đựng hồ nước mùa xuân nhìn hắn, xấu hổ nhưng vẫn to gan, "Anh chẳng phải muốn em giúp anh quay tay?"
"Sao có thể?! Cậu vẫn là trẻ con đó!"
"Em trưởng thành rồi, anh không được nói em là trẻ con!"
"Cậu trông như chưa trưởng thành ý, không là trẻ con thì là gì?"
"Bây giờ em có thể giúp anh quay tay, không chỉ quay tay, phục vụ từ a đến z cũng được luôn. Em không phải trẻ con, em biết hết đó."
Tạ Phong nghĩ nếu bản thân hiện giờ đang đi giữa đường, thì chắc chắn hắn đang đi bằng tướng loạng choạng đâm đầu vào cột điện, tên thỏ đế này gan cũng béo thật.
Khương Nguyễn thò tay muốn kéo khóa quần của hắn, tay chợt run rẩy, cậu sống hai mươi mấy nồi bánh chưng rồi, số lần tự an ủi bản thân chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cậu trời sinh dường như không mấy mặn mà với phương diện này nên trước giờ không có kinh nghiệm, cậu sợ anh sẽ không thoải mái.
Tạ Phong chầm chậm thả lỏng hơi thở đang hỗn loạn, giữ lấy bàn tay không yên phận của cậu, cắn răng cắn lợi nói: "Cậu có phải thiếu ch*ch?"
Khương Nguyễn không nhận ra sự nguy hiểm trong giọng điệu hắn, lúc nghe đến chữ cuối, ngón tay chợt rụt lại, từng chữ thốt ra đều mang vẻ hồi hộp, "Vậy, anh nhẹ chút."
Tạ Phong cảm thấy máu trong cơ thể như hóa nham thạch trong núi lửa, đang chảy cuồn cuộn nóng rực, hễ lơ đãng sẽ phun trào ra nuốt chửng chú thỏ đang leo núi lửa kia.
Hắn hít thật sâu, "Bây giờ, lập tức trở về giường, trong ba giây, nếu mà chân cậu còn chạm đất, tôi lập tức đưa cậu về trường."
"!"
Khương Nguyễn còn không đợi hắn đếm, đã hỏa tốc nhảy tót lên giường, người yêu đã nói là làm, bảo đưa cậu về là sẽ đưa về thật.
Chỉ là...
Bé thỏ Nguyễn từ trong chăn thò đầu ra, "Anh, anh còn muốn em đỡ không?"
Tạ Phong: *ứng rồi, *ứng thật rồi.