Cậu Mộ Muốn Tái Hôn

Cậu Mộ Muốn Tái Hôn - Chương 34: 34: Bố Bị Bệnh Nặng




Bùi Thanh Thiển trêu đùa: "Sao vậy, không hoan nghênh con về à?"

Mẹ Bùi oán trách liếc cô một cái: "Đứa nhỏ ngốc, con là con gái ruột của mẹ, sao mẹ có thể không hoan nghênh con về được chứ?"

Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô, bà đã không thể che giấu sự mừng rỡ từ tận đáy lòng mình.

Bùi Thanh Thiển cũng có thể cảm nhận được chuyện đó, nhưng cũng chính vì điều này mà cô lại càng cảm thấy kỳ quái, vì sao biểu hiện của mẹ lại khác so với những lần cô về nhà trước đây như vậy.

Và cả chuyện mà em trai đã nói nữa...

Hết thảy mọi thứ đều làm Bùi Thanh Thiển đánh hơi được có chuyện gì đó khác thường, cô theo mẹ đi vào phòng khách: "Cũng phải, mọi người là người thương con nhất."

Bùi Thanh Mạch đứng một bên bĩu môi.

Bùi Thanh Thiển không thấy bố ở trong phòng khách, nghi hoặc hỏi: "Mẹ, bố con đâu?"

"Bố à..." Mẹ Bùi mất tự nhiên mở miệng, ánh mắt né tránh, nhưng vẫn không chịu trả lời thẳng câu hỏi của Bùi Thanh Thiển.

Bùi Thanh Thiển hỏi: "Bố ở đằng kia ạ?"

Lẽ nào bố có chuyện gì sao?

Vừa dứt lời, trong phòng ngủ truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, cô lập tức đứng lên, định đi vào phòng ngủ xem thử.

Nhưng mẹ Bùi lại chắn trước mặt cô, cản cô lại: "Thiển nhi, lâu lắm rồi mẹ chưa hàn huyên với con, hay là... Con tâm sự với mẹ một lúc đi."



Cách chuyển chủ đề của bà thật ngây ngô.

Bùi Thanh Thiển xác định được rằng chắc chắn bệnh của bố không đơn giản, nếu không thì mẹ cũng sẽ không như thế này: "Con vào xem bố thế nào trước đã rồi lát nữa hàn huyên với mẹ sau."

"Ông ấy không có gì đẹp đẽ đâu." Mẹ Bùi đứng chắn trước cửa, ngăn Bùi Thanh Thiển đi vào: "Chỉ là ho khan thông thường, uống mấy loại thuốc là khỏi thôi."

"Nếu chỉ là ho khan thông thường thì sao không cho con vào xem?" Bùi Thanh Thiển tiếp tục truy hỏi.

Mẹ Bùi không biết phải trả lời thế nào.

"Mẹ, mẹ cứ nói cho chị biết đi!" Bùi Thanh Mạch nằm trên ghế dựa, giọng điệu trầm thấp kìm nén, hoàn toàn không có sự hoạt bát mà lứa tuổi của cậu nhóc nên có.

Mẹ Bùi thở dài một hơi rồi tránh ra.

Bùi Thanh Thiển đẩy cửa đi vào, mùi thuốc khắp căn phòng xộc vào mùi, cô bật đèn lên.

Người chủ gia đình khỏe mạnh cường tráng của mọi ngày nay đã bị căn bệnh giày vò đến mức kiệt quệ, lúc này đang mệt mỏi nằm ở đó, ánh mắt đã mất đi thần thái trước kia.

Một cái thùng rác đặt cạnh giường, thùng rác mới vừa được đổ không bao lâu, rác bên trong còn chưa được một nửa...

Bố Bùi thấy Bùi Thanh Thiển đi vào, xốc lại tinh thần, vui mừng vẫy tay với cô: "Con gái về rồi đấy à?"

Vừa mới dứt lời, lại khom người ho kịch liệt, dáng vẻ đau đớn khiến Bùi Thanh Thiển rất đau lòng, cô quay đầu hỏi mẹ: "Cái này thật sự chỉ là ho khan thông thường thôi ạ?"

Nếu quả thật chỉ là ho khan thông thường thì chắc chắn bố sẽ không ho dữ dội như vậy.



Mẹ Bùi không dám nhìn thẳng vào Bùi Thanh Thiển mà chỉ đi tới bên giường, giúp bố Bùi lấy mấy viên thuốc.

Sau khi ngừng ho, bố Bùi cầm cốc nước lên và bỏ thuốc vào trong miệng, dùng sức nuốt xuống.

Ông đã bị căn bệnh này hành hạ rất lâu rồi, hiện tại cơ thể gần như đã bị rút sạch sức lực...

Cho dù chỉ uống nước ăn cơm thì cũng phải cố hết sức mới có thể nuốt xuống.

Bùi Thanh Thiển không thể chờ được câu trả lời của mẹ, bèn ngồi xuống bên giường, tiếp tục hỏi: "Mẹ, rốt cuộc bố bị gì?"

"Bệnh nhẹ thôi." Bố Bùi không muốn để Bùi Thanh Thiển biết chuyện của mình.

Kể từ khi Bùi Thanh Thiển kết hôn với Mộ Diễn Chi, trở thành con dâu của một gia đình giàu có, cả nhà họ đều biết làm con dâu nhà giàu không dễ, cho nên gặp phải chuyện gì đều ăn ý mà lừa Bùi Thanh Thiển.

Có thể tự giải quyết thì liền tự mình giải quyết.

Nếu không, để Bùi Thanh Thiển biết được thì chắc chắn cô sẽ phụ giúp, đến lúc đó nhà chồng sẽ cảm thấy cô quá chăm lo cho nhà mẹ đẻ mà bất mãn.

Nếu nhà chồng không vui, thì cuối cùng người khổ vẫn là Bùi Thanh Thiển.

"Con không tin." Bùi Thanh Thiển biết suy nghĩ của bố mẹ, trong lòng càng chua xót buồn bực, nhiều năm như vậy, cô lại vì cái gọi là tình yêu mà rất ít liên lạc với người nhà...

Thậm chí người nhà gặp phải vấn đề lớn như vậy cũng không biết!

Cô đúng là thất trách: "Nếu là bệnh nhẹ thì con đưa bố đến bệnh viện kiểm tra, sau khi có kết quả, chắc chắn rằng không có bệnh thì chúng ta lại về."