Cầu Ma

Chương 79: Tôi phải trở lại!




"Trở về rồi…" A Công mở mắt ra, khuôn mặt không chút máu nhưng vẫn lộ ra nụ cười hiền hòa, nhìn Tô Minh.

"A Công…đây…đây là có chuyện gì, A Công, người…" Đầu Tô Minh chấn động, nhìn A Công như thế này, hắn rơi nước mắt. Hắn rất sợ, không biết nên làm sao, lòng tràn ngập kinh hoàng, ngay cả giọng nói cũng run run.

"A Công…Lôi Thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?" Tô Minh mạnh ngẩng đầu lên nhìn Lôi Thần.

Hiện giờ hắn không rảnh suy nghĩ việc ẩn giấu tu vi, che giấu tung tích cái gì. Trong lòng tràn ngập sự phẫn nộ, hắn muốn biết là ai làm hại A Công bị thương. Dù hắn không thể trả thù thì nhất định phải biết kẻ đó đã!

Giọng hắn không lớn nhưng ẩn chứa áp lực khó thể hình dung. Giây phút hắn nhìn hướng Lôi Thần, mắt gã cũng đẫm lệ.

"Tôi không biết…A Công mới vừa trở về…"

"Được rồi, các ngươi nghe ta nói…" A Công hít sâu, đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lướt qua mọi người.

"Ta đi một chuyến…Hắc Sơn bộ lạc." A Công chậm rãi mở miệng, lời nói không lớn nhưng rơi vào tai mọi người tựa như sét đánh.

Biểu tình Tiễn Thủ thay đổi, Sơn Ngân thì hai mắt chợt lóe. Bắc Lăng hít ngụm khí, Ô Lạp ở bên cạnh sắc mặt tái nhợt.

Tô Minh cũng giống vậy. Bọn họ biết bộ lạc gặp nguy hiểm chủ yếu từ Hắc Sơn bộ lạc. Dù không biết toàn bộ nhưng khoảng thời gian này không khí bộ lạc trầm trọng, cho họ thấy một ít manh mối.

"Khi các ngươi tham gia cửa thứ hai Đại Thử, ta đã tới Hắc Sơn bộ lạc…Ta phải trông thấy tu vi Tất Đồ Hắc Sơn bộ lạc rốt cuộc đến đâu!" A Công bình tĩnh mở miệng.

Xung quanh trừ giọng của ông thì hoàn toàn yên tĩnh. Dường như cả tiếng gió rít cũng biến mất.

"Gã…đúng thực là Khai Trần…" Trên mặt A Công lộ chua xót.

Tiễn Thủ sắc mặt âm trầm, chần chờ một lúc muốn mở miệng đã thấy A Công hơi lắc đầu, như là biết gã định nói gì.

"Ta nhất định phải đi chuyến này. Nếu không biết rõ tu vi của gã, ta không muốn để tộc nhân bộ lạc…từ đây xa xứ, trở thành bộ lạc phụ thuộc Phong Quyến. Có ai muốn rời khỏi nơi chốn sinh sống đã mấy trăm năm…" A Công sắc mặt buồn rầu.

"Thời gian có hạn, ta đã điều dưỡng chút ít, hiện giờ phải mang các ngươi trở về bộ lạc ngay. Dù Tất Đồ Khai Trần nhưng chưa hoàn toàn ổn định. Tuy ta bị thương nhưng đoán chắc gã chưa thể lập tức ra tay. Chúng ta lên đường thôi!" A Công vẻ mặt kiên quyết, mắt lộ quyết tuyệt, vung lên tay phải.

Lập tức tuyết đọng trong sân tán loạn, như là bị nổ tạc, tiếng vang truyền khắp xung quanh. Cùng lúc đó, tuyết bay lên trên va chạm với bông tuyết từ trên trời rơi xuống, hình thành một chuỗi tiếng vang.

Ngay sau đó, trên trời nổi lên vô số ánh sáng, thoáng chốc ngưng tụ thành con rắn to lớn. Con rắn mặt dữ tợn, thành hình rồi lập tức đáp xuống trên nóc nhà Ô Sơn bộ lạc ở. Nó giáng xuống lan tỏa áp lực to lớn, khiến Lôi Thần và Ô Lạp khẽ run. Coi như là Bắc Lăng dường như cũng khó thể chống cự.

"Bắc Lăng, Lôi Thần, Ô Lạp…ba người có thể lựa chọn ở lại đây hay theo A Công trở về bộ lạc. Nếu trở về sẽ gặp nguy hiểm." A Công nhìn ba người Bắc Lăng.

"A Công, tôi trở về!" Bắc Lăng chẳng hề do dự, tiến lên một bước, ánh mắt kiên quyết.

"A Công, Lôi Thần tôi không ở lại đây!" Lôi Thần siết chặt nắm tay, mặt đầy sát khí. Gã phải trở về, phải bảo vệ bộ lạc.

"A Công, Ô Lạp cũng không ở đây." Ô Lạp cắn răng, kiên quyết nhìn A Công.

A Công xem xét ba người Bắc Lăng, gật đầu, vung tay áo lên. Bỗng chốc xuất hiện gió mạnh vòng lấy ba người Bắc Lăng bay thẳng tới chỗ con rắn, đặt ba người lên mình con rắn. Tiễn Thủ và Sơn Ngân cũng nhảy lên đứng trên thân rắn.

Hiện giờ trong sân chỉ còn lại hai người, Tô Minh và A Công.

A Công nhìn Tô Minh, mắt tràn ngập hiền từ.

Tim Tô Minh đập mạnh, hắn có cảm giác không tốt. Không đợi A Công mở miệng, hắn vội nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

"A Công, tôi cũng phải trở về, chúng ta đi mau!"

"Ngươi không thể về." A Công nhắm mắt lại, sau đó mạnh mở ra, kiên quyết nói.

Tô Minh ngây ra, thân thể run rẩy, ngẩng đầu nhìn A Công.

"Ngươi trở về cũng không giúp được gì, trên đường đi có lẽ sẽ gặp nguy hiểm. Ngươi ở đây chờ chúng ta trở về!" A Công nói xong thì thân thể chợt lóe, hóa thành cầu vồng bay thẳng đến con rắn trên trời, bỏ lại Tô Minh một người đứng trong sân, cơ thể run lẩy bẩy.

"A Công!!!" Tô Minh mạnh ngẩng đầu, sắc mặt lộ ra sự kiên quyết chưa từng có. Đây là lần đầu tiên hắn không nghe theo lời A Công!

"Tôi phải trở lại bộ lạc!!! A Công, tôi phải trở về!!!" Giọng Tô Minh khàn khàn, phát ra thanh âm lớn nhất nói với A Công trên lưng con rắn.

"A Công, Bắc Lăng có thể trở về, Lôi Thần, Ô Lạp cũng có thể, tôi là tộc nhân bộ lạc, tôi phải trở về, bảo vệ bộ lạc, phải chiến đấu vì bộ lạc!!! A Công!!!" Mắt Tô Minh đỏ hồng, cơ thể run lên, lần nữa gào thét, thân hình lung lay muốn nhảy lên.

"Không được!!!" A Công nhắm mắt lại, nâng lên tay phải ấn xuống dưới.

Lập tức lực lượng nặng nề đè ép người Tô Minh, khiến thân thể muốn phóng lên đông cứng dưới đất.

"Chờ tại đây! Không được ra ngoài nửa bước!" A Công khoanh chân ngồi trên con rắn.

Con rắn ngửa đầu gầm một tiếng, dần bay lên trời. Đám người Bắc Lăng đều im lặng, phức tạp nhìn Tô Minh ở dưới mặt đất gào thét.

"A Công!!!" Giọng Tô Minh khàn khàn như bị biến âm, vang vọng giữa đêm tuyết tĩnh lặng. Mắt hắn tuôn trào lệ, quỳ xuống, dập đầu hướng bầu trời.

"A Công, tôi phải trở về, cầu xin người hãy để tôi về đi, tôi nhất định phải về!!! Tôi không ở lại đây, tuyệt đối không, chết cũng không!!!" Tô Minh thét gào, người tràn đầy sợi máu, nhưng người ngoài không cảm nhận được. Nó ở trong người hắn hình thành lực lượng cực mạnh đánh hướng ngoài, như muốn đột phá giam cầm của A Công.

Nhưng xiềng xích quá cứng rắn, lực lượng bản thân Tô Minh không thể bứt phá. Bởi vậy khóe miệng hắn chảy ra máu tươi, nhưng thân thể lần nữa giãy dụa, gào thét.

"A Công, nếu người không cho tôi đi, Tô Minh dù chết cũng phải rời khỏi đây. Đó là bộ lạc của tôi, là bộ lạc nuôi tôi đến lớn. Tôi phải trở về, dù chết cũng phải về!!! Dù chết cũng phải chết trong bộ lạc!!! Tô Minh sống là tộc nhân Ô Sơn bộ lạc, chết cũng phải ở Ô Sơn bộ lạc!!!"

Trên lưng rắn, Tiễn Thủ muốn mở miệng nói cái gì, nhưng liếc nhìn A Công thì im miệng lại. Sơn Ngân ở bên cạnh nhắm mắt, không thèm nhìn.

"Tô Minh, ngươi trở về cũng chẳng có tác dụng gì, làm gì lãng phí thời gian của chúng ta. Không cần giả bộ như vậy, kỳ thực ngươi…" Bắc Lăng cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng, nhìn xuống Tô Minh bên dưới theo y thấy thì chỉ làm bộ làm tịch.

Nhưng y chưa nói xong đã bị Tô Minh rống cắt đứt.

"Bắc Lăng, câm miệng lại!!!" Tô Minh vẻ mặt hung dữ. Hắn đã không thèm để ý cái gì nữa.

Lần đầu tiên hắn cãi lời A Công, lần đầu tiên phản bác Bắc Lăng. Nên biết Tô Minh trước đây, dù Bắc Lăng nói cái gì thì hắn đều nghĩ tới chuyện thuở nhỏ mà im lặng.

Nhưng hắn có giới hạn của mình, có điểm không thể bị sỉ nhục. Hiện tại Bắc Lăng xúc phạm lằn ranh đó. Tô Minh gầm rống, Bắc Lăng đang muốn mở miệng, nhưng khi thấy đôi mắt đỏ ngầu của hắn thì tinh thần chấn động, nuốt xuống lời muốn nói.

Con rắn trên trời, A Công mở mắt, bên trong lộ ra bi ai. Ông nhìn Tô Minh. Ông không cho hắn đi là vì bảo vệ hắn, không để Tô Minh bị tổn thương dù chỉ một chút. Lần này hành động nhất định sẽ có nguy hiểm, nguy hiểm mà cả ông có lẽ cũng không thể che chở được ai.

"Không được!" A Công nhìn máu tươi nơi khóe miệng Tô Minh, rất là đau lòng, lần nữa vung lên tay phải.

Chỉ thấy gió tuyết rít gào bay thẳng đến Tô Minh giãy dụa trên mặt đất muốn đột phá áp lực. Bỗng chốc bao bọc lấy người Tô Minh, cuốn hắn vào trong phòng.

Thoáng chốc đã cuốn lấy Tô Minh từ ngoài sân vào phòng, cửa phòng rầm một tiếng đóng lại. Gió tuyết tán đi, tràn ngập ngoài phòng, hình thành cấm chú to lớn. Đặc biệt ở cửa phòng, có đồ án kỳ lạ do tuyết hợp thành. Đồ án đó rõ ràng là hình dạng Man Tượng của Ô Sơn bộ lạc!

Phong ấn và cấm chú cùng lúc, ngăn lại thanh âm khàn khàn của Tô Minh.

Trên trời vẫn nổi gió tuyết, con rắn bay lên cao, rất nhanh biến mất trong trời đất, tốc độ cực nhanh bay hướng Ô Sơn bộ lạc.

"Tô Minh…A Công có thể làm điều cuối cùng cho ngươi chỉ có thế. Từ nay về sau, ngươi phải chăm sóc tốt cho mình." A Công Mặc Tang ngồi xếp bằng trên con rắn, mặt tái nhợt ẩn chứa ý chí chiến đấu. Là sự liều mạng!!!

"Tất Đồ!!!"

Con rắn bay xa, tuyết vẫn rơi, rơi trên mặt đất, rơi trong thành đá, rơi trên từng gian nhà, rơi trên mảnh đất Ô Sơn bộ lạc cư ngụ.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có gió rít vang vọng, dường như trừ thanh âm này ra không còn tiếng động khác. Nhưng trong chỗ ở của Ô Sơn bộ lạc, trong một gian phòng bị phong ấn, có một tiếng rống tê tái tâm thần, truyền không ra, truyền không ra ngoài.

"Tôi phải ra ngoài!!! Tôi phải trở về bộ lạc, tôi phải bảo vệ tộc nhân của mình!!! A Công, tôi chết cũng phải ra ngoài!!!" Trong phòng, Tô Minh tóc tai bù xù, hai mắt đỏ rực, bản thân đã phát điên.

Hắn dốc hết sức mạnh và tốc độ, không ngừng đánh hướng cửa phòng. Mỗi lần tông trúng là cả phòng đều rung lên, nhưng phong ấn không chút động đậy.