Cầu Ma

Chương 193: Khai Trần!!!




"Cái gì là lôi kiếp?" Tô Minh thì thào. Chữ lôi kiếp có nhắc tới cách luyện chế Đoạt Linh Dược.

Trong trí nhớ của hắn, có lôi kiếp là vì xuất hiện Đoạt Linh Dược, lấy tử khí ngưng tụ cho nên mới có thiên lôi hóa kiếp giáng xuống. Lôi giáng xuống muốn đánh nát dược này, nhưng đan dược bị xác bao bọc, lực sét sẽ yếu bớt, cuối cùng tan xương nát thịt, đan dược thành công!

Cách nói này Tô Minh vẫn không suy nghĩ cặn kẽ được, theo hắn thì đây vốn chính là việc không thể hiểu nổi. Nhưng bây giờ tim hắn đập nhanh, nảy ra suy nghĩ khiến tim đập thình thịch.

"Cái gì là lôi kiếp? Đem kiếp bỏ đi thì nó chính là giáng sét!" Trong đầu Tô Minh có nhiều suy nghĩ.

Hắn không xa lạ gì sét, lúc mới đi tới đất Nam Thần đã trông thấy sét đánh mộc.

Khi đó hắn đã từng phân tích, bởi vì thân cây quá ẩm ướt cho nên khiến sét giáng xuống, thân cây chớp mắt bị thiêu cháy, cuối cùng trở thành vật cần cho hắn luyện dược.

Nhưng hiện giờ hắn cảm thấy suy nghĩ này có chút khác.

"Mưa rất nhiều nhưng vì sao chỉ có cây cao thì mới khiến sét đánh…chắc tại vì càng ẩm ướt hơn nhưng cũng có lẽ còn nguyên nhân khác. Sét có thể đánh cây, vậy lần này lôi kiếp giáng xuống, trên người Hòa Phong có thứ gì dẫn động sét đây. Phương pháp trong trí nhớ quá huyền diệu, không giống cách giải thích chính xác." Tô Minh nghĩ không ra, không thể hiểu nổi hiện tượng này.

Thậm chí trong cảm giác của hắn, việc sét đánh vốn nên là vậy, còn vì sao và nguyên nhân thì hắn không nghĩ ra.

Nhưng bây giờ nếu muốn hoàn thành ý nghĩ điên cuồng đó, hắn nhất định phải hiểu rõ ràng!

Vì sao sẽ có sét đánh, sét là cái gì!

"Nếu mình không thể hiểu được lý do về mặt này, vậy sẽ không thể giữ sét trong người, trở thành…pháp khí bổn mệnh của mình!" Đây chính là suy nghĩ của Tô Minh, sự điên cuồng khiến chính hắn còn thấy khó tin, nhưng tâm động.

Tuy nhiên, suy nghĩ giây lát sau hắn không thể không từ bỏ ý nghĩ này. Hắn không nghĩ ra sét là cái gì, sét rốt cuộc vì sao mà đến. Hắn không nắm chắc giữ được sét trong người.

Các loại suy nghĩ cuối cùng hóa thành tiếng thở dài. Tô Minh biết thời gian gấp gáp, bây giờ thần tượng Khai Trần đang chậm rãi đứng lên. Sét trên trời nhanh chóng ngưng tụ sắp đánh xuống. Man Cốt trong người mình dù hòa tan cỡ nào đều không thể tăng thêm sợi máu, là điều không phải mình cắn răng, cố chấp, chịu đựng thì có thể hoàn thành.

Tựa như một cái bình đã đầy, dù rót cỡ nào cũng không thể khiến nước bên trong nhiều thêm, chỉ có thể tràn ra mà thôi. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

Nếu muốn sợi máu tăng thêm một ít, cách duy nhất là khiến cái bình biến lớn!

Kỳ thật lúc trước sợi máu của Tô Minh đạt đến chín trăm chín mươi sợi thì đã như cái bình đầy. Có thể thêm vào bốn sợi máu là vì khí thế Khai Trần dung nhập, vô hình cải tạo thân thể Tô Minh, khiến người hắn trong tình trạng không thể tăng sợi máu đã nghịch chuyển. Tựa như cái bình biến lớn, càng giúp đỡ hắn trở thành cường giả Khai Trần.

Tuy nhiên, sét bỗng nhiên xuất hiện đánh gãy sự biến đổi không thể nghịch chuyển này, khiến Tô Minh có cơ hội ngàn năm một thuở, khiến hắn biến không thể thành có thể, làm sợi máu tăng thêm bốn sợi.

Nhưng hôm nay, lại lần nữa đến cực hạn.

Không có cách nào khác có thể lại biến bình chứa càng nhiều nước, khiến máu trong người hắn tăng thêm một sợi, Tô Minh trong lòng hiểu rõ. Hắn biết, thậm chí là Huyết Hỏa Trùng Trùng cũng không làm được điều này.

"Mình không biết thời Tiền Man mọi người làm sao được đến ngàn sợi máu, có lẽ thật có người tài năng kinh người có thể chứa ngàn sợi máu, nhưng mình không phải. Mình không biết họ làm cách nào, tuy nhiên nếu mình muốn cho sợi máu tăng thêm chút…chỉ có…một cách!" Mắt Tô Minh chợt lóe, đứng bật dậy giẫm mặt đất, bay người lên giữa trời mạnh duỗi đôi tay.

"Bản thân đã đầy khó thể tăng thêm, mình có thể nghĩ ra cách chính là phá vỡ bản thân, tựa như bình nát, giây phút đánh nát thì sẽ có thể chứa càng nhiều chút! Dù sẽ vỡ nhưng nếu có thể nắm giữ trong chớp mắt đó Khai Trần thì không phải không thể!" Mắt Tô Minh lộ ra tia sáng bình tĩnh và điên cuồng.

Hắn điên cuồng là vì suy nghĩ này, hắn bình tĩnh là hành động từng bước một!

Tô Minh ở giữa không trung không thể ngừng quá lâu, sẽ rơi xuống. Bây giờ hắn duỗi đôi tay ra, toàn thân truyền đến tiếng nổ. Trong tiếng nổ, chín trăm chín mươi bốn sợi máu trên người hắn bỗng như sắp tan vỡ, như thiêu cháy, khuếch tán.

"Phá vỡ thân này, để mình không còn là cái bình, vậy thì ta không tin không đạt được càng nhiều sợi máu!" Trong lòng Tô Minh rít gào, theo cơ thể phát ra tiếng nổ, khóe miệng Tô Minh trào máu tươi. Khóe mắt, đôi tai, mũi hắn đều chảy máu.

Cùng lúc đó, tiếng nổ trong người hắn đạt đến cực độ, sợi máu bùng nổ bên trong. Theo nó bùng nổ, đầu tiên bị ảnh hưởng là thân hình hắn, tựa như đã nói, cái bình đánh vỡ!

Từng vết rạn nhỏ hẹp xuất hiện trên người Tô Minh, như sắp chia người hắn thành hai, một khi khuếch tán thì sẽ tách thành từng mảnh.

Trong tan vỡ, ánh sáng đỏ lấp lóe tỏa ra từ các vết nứt, liên miên không dứt.

Cảm giác đau đớn khó tả tràn ngập mỗi vị trí trên người hắn. Thống khổ như sắp nổ tung là người bình thường khó thể chịu đựng. Tô Minh cũng không thể chịu được, biểu tình hắn vặn vẹo nhưng vẫn hình tiếp tục, trong đà tan vỡ sợi máu lại lần nữa tăng lên!

Chín trăm chín mươi lăm sợi!

Trên đùi phải Tô Minh, vị trí người ngoài khó thấy xuất hiện sợi máu thứ chín trăm chín mươi lăm!

Thêm một sợi máu tăng tốc độ tan vỡ thể xác Tô Minh. Người hắn càng nhiều vết nứt, cảm giác tử vong, sắp bị hủy diệt tràn ngập khắp người hắn.

Nhưng bên dưới áo khóe miệng Tô Minh nhếch lên, nụ cười kia rất tàn nhẫn. Tàn nhẫn không phải đối với người ngoài mà là chính hắn. Hắn luôn ghi nhớ lời A Công từng nói.

Muốn được đến thì phải học trả giá.

Được đến càng nhiều thì trả giá càng nhiều, tùy chuyện mà khác nhau. Người ngoài rốt cuộc là người lạ, chỉ chính mình mới biết đáng giá hay không.

"Mình đi tới một bước này, đạt đến chín trăm chín mươi lăm sợi máu, nếu không liều một phen thì mình…không cam lòng!" Thân thể Tô Minh ở giữa không trung bắt đầu rơi xuống, trong quá trình thân thể hắn nhanh chóng tách thành từng mảnh.

Tiếng nổ vang vọng, Tô Minh rơi xuống, chân trái vào lúc này lại thêm một sợi máu!

Chín trăm chín mươi sáu!

Sợi máu tăng lên khiến thân thể Tô Minh rốt cuộc không chịu đựng được nữa, mưa máu bắn ra khỏi người, ý thức hắn mơ hồ. Cảm giác tử vong bao phủ toàn thân.

Hình ảnh này ở trong mắt mọi người biến thành chấn kinh và vô cùng kính sợ.

Bây giờ mỗi người ý thức tỉnh táo đều thấy ra Tô Minh đang làm gì. Từ hành động có thể cảm nhận được Tô Minh khao khát tăng sợi máu.

Khi Tô Minh rơi xuống, chân thân thần tượng Khai Trần giáp đen đã hoàn toàn đứng lên. Bây giờ thần tượng đứng lên tựa như người khổng lồ chống trời, giáp toàn thân càng thêm đen lộ ra sát khí vô tận.

Nó lạnh lùng nhìn Tô Minh, nâng tay lên chỉ hướng Tô Minh.

"Ngươi…cuối cùng một lần…Khai Trần!"

Lời vừa truyền ra, ngay cả mây trên trời bỗng chợt dừng, Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng gầm.

"Sợi máu!"

Thân thể nổ tung, cái bình đã hoàn toàn vỡ, cũng nổ áo của hắn, nhưng toàn thân tràn ngập sợi máu che đậy khuôn mặt và thân thể vỡ ra, khiến người ngoài không thể nhìn rõ.

Khoảnh khắc thân thể vỡ, sợi máu của Tô Minh lấy cách kinh khủng như không còn bị hạn chế điên cuồng tăng lên!

Chín trăm chín mươi bảy sợi!

Chín trăm chín mươi tám sợi!

Chín trăm chín mươi chín sợi!

Chín trăm chín mươi chín sợi máu gần như tràn ngập mỗi vị trí trên người Tô Minh, dường như đã không có dư vị trí cho một sợi đủ ngàn sợi máu!

Chỉ có dưới đôi mắt đang tan vỡ bị sương che mất, vị trí vết sẹo năm đó bị Man tượng Ô Sơn vỡ rạch một đường.

Đây là một vết sẹo bình thường nhưng đối với Tô Minh là dấu vết duy nhất trên người giữ lại về Ô Sơn.

Khi sợi máu thứ một ngàn sắp xuất hiện, vết sẹo trên mặt Tô Minh sắp biến mất, sắp xóa đi dấu vết Ô Sơn duy nhất trên người hắn, trong mắt Tô Minh có giãy dụa.

Là lựa chọn ngàn sợi máu Khai Trần mà ngay cả thời Tiền Man cũng cực kỳ hiếm thấy, cái giá là xóa đi dấu vết Ô Sơn để lại trên người hắn, hay là lựa chọn dấu vết này mà từ bỏ ngàn sợi, đây là lựa chọn.

[Ngươi muốn được đến thì phải học trả giá. Chỉ có chính ngươi mới nghĩ ra có đáng hay không...]

Lời nói của A Công quanh quẩn trong đầu Tô Minh, hắn như nhìn thấy A Công, nhìn thấy Ô Sơn, nhìn thấy hình ảnh Man tượng Ô Sơn tan vỡ.

Cuối cùng, trước mắt Tô Minh, hắn thấy mình mượn lực lượng Hàm Không nhìn trong năm tháng hố đen, trông thấy mình bị xích sắt trói buộc. Một "ta" khác trên mặt không có vết sẹo, nhưng khi nói ra một câu thì khuôn mặt xuất hiện dấu vết này.

"Ta…từ chối…" Tô Minh thì thào.

Khi hắn nói ra câu này, sợi máu thứ một ngàn bỗng tán đi. Cùng lúc đó, khí thế mênh mông thuộc về Khai Trần bỗng bao trùm cả người Tô Minh. Thân thể tan vỡ phút chốc lại ngưng tụ, sợi máu tản ra dung nhập vào trong người, ngay cả quần áo vỡ ra đảo ngược thời gian lại xuất hiện trên người hắn.

Trời đất chấn động, cảm giác thuộc về Khai Trần bùng phát từ người Tô Minh! Áp lực mạnh mẽ này khoảnh khắc khiến Ngưng Huyết cảnh bốn phương cùng run lên. Dù là cường giả Khai Trần như đám Nam Thiên hiện tại cũng chấn động tinh thân. Từ người Tô Minh, họ cảm nhận rõ ràng áp lực cường đại.

Khai Trần!