Cầu Ma

Chương 181: Lôi Thần!!!




Từ đầu đến cuối, Tô Minh đi ra sáu đoạn xích chỉ vận chuyển khí huyết chống lại bị hút sức sống, trừ việc đó ra không dùng cái khác. Dù là Khắc Ấn thuật thì cũng chỉ dùng ở việc hủy cột đá, còn lại Tô Minh khuếch tán nó trong người. Không đợi ánh trăng giáng xuống, không thi triển Khắc Ấn thuật, thậm chí tỉ mỉ khống chế cũng ít dùng, điều duy nhất hắn làm là lực lượng sợi máu hiện giờ.

Trải qua mấy tháng tĩnh tọa tại nơi tổ tiên Hàm Sơn bế quan, Tô Minh phát hiện chỗ đặc biệt của người hoàn thành Ngưng Huyết cảnh, đó là mở rộng sợi máu, nếu không muốn thì có thể không hiện ra ngoài cơ thể.

Năm đoạn xích trước Tô Minh chỉ dùng lực sợi máu khoảng bảy trăm sợi, chỉ có đoạn xích thứ sáu là hắn mở ra tròn chín trăm bảy mươi chín sợi máu.

Bây giờ đối mặt sợi xích thứ bảy, Tô Minh biết mình nhất định phải bày ra một số thủ đoạn ẩn giấu. Nếu không thì chỉ dựa vào chín trăm bảy mươi sợi máu coi như đi qua đoạn thứ bảy, bị hút đi sức sống sẽ ảnh hưởng kế hoạch sau này của hắn.

"Dưới ánh trăng, thân thể mình sẽ hồi phục, vận chuyển máu cũng thế, sinh ra sức sống càng nhiều…" Tô Minh ngẩng đầu nhìn trăng bị mây che hơn phân nửa. Trăng không tròn, nhưng trong mắt Tô Minh thì trăng này chỉ thuộc về mình.

Ánh trăng vô hình rơi xuống, trong màn mưa mỏng phản xạ rực rỡ người ngoài không nhìn thấy, từng chút dung nhập vào người Tô Minh. Tô Minh chậm rãi đứng dậy, đi hướng đoạn xích thứ bảy. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

"Hắn bắt đầu đi tới đoạn thứ bảy rồi!"

"Đoạn này rất nguy hiểm, hở chút là chết ngay. Ta nghe nói trước kia có không ít người thất bại tại đây!"

"Đáng tiếc cho người này. Ở đoạn thứ sáu hắn đã tiêu hao quá nhiều thể lực, bây giờ đoạn thứ bảy chỉ sợ là…"

Ban đêm có trăng chiếu xuống, tuy không nhìn rõ như ban ngày nhưng có thể thấy thân hình Tô Minh đang đi hướng đoạn xích thứ bảy. Người trong Hàm Sơn Thành đã nhìn cả ngày, bây giờ dù vào đêm thì họ vẫn không muốn nghỉ ngơi. Trong đó có không ít người chọn chỗ không có nước ngồi xếp bằng, vừa bàn tán vừa nhìn.

Núi Nhan Trì, bà lão tuy mệt mỏi nhưng vẫn cố đứng đó, được Nhan Loan dìu, luôn quan sát.

"Đoạn thứ bảy…đoạn tử vong…" Bà lão thì thào.

Nhan Loan im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn xem.

Bây giờ Tô Minh không chú ý tới sau lưng hắn, tầng thứ hai Hàm Sơn Thành, dưới mái hiên, không biết khi nào thì Hàn Phỉ Tử đã đứng đó. Cô nhìn bóng lưng Tô Minh, không biết đang nghĩ cái gì.

Đỉnh núi An Đông, mọi người đều tập trung nhìn.

"Hắn có thể đi qua đoạn thứ bảy này không…" Tộc trưởng An Đông bộ lạc chần chờ nhìn hướng Man Công bên cạnh.

"Vấn đề này ngươi nên đi hỏi Hàn Thương Tử." Khuôn mặt già nua của An Đông Man Công luôn bình thản, từ từ mở miệng.

Hàn Thương Tử im lặng giây lát, thanh âm mềm nhẹ nhưng lộ ra kiên quyết.

"Có thể."

Trên núi Phổ Khương, những người luôn tĩnh lặng bởi vì bước chân Tô Minh mà nhỏ giọng thảo luận.

"Có lẽ không cần ra tay, nhìn hắn đi ở đoạn thứ sáu, không chừng đi không qua đoạn thứ bảy đâu!"

"Dù là ta đi ở đoạn thứ sáu cũng sẽ không gian nan như vậy. Người này, chúng ta quá xem trọng rồi."

"Thất bại thì tốt, miễn cho đợi tại đây lãng phí thời gian của lão phu."

Tiếng thảo luận tuy nhỏ nhưng từ ngữ lạnh lùng, tựa như Man thuật Phổ Khương bộ lạc tu luyện, tràn ngập âm trầm tử vong.

Đang lúc mọi người thảo luận, chỉ có Man Công và người đàn ông to như núi bên cạnh là không nói lời nào. Hai người biểu tình khác nhau. Phổ Khương Man Công nheo mắt không lộ tâm tư, còn về người đàn ông mập mạp thì nhíu mày.

"Ngươi thấy sao?" Phổ Khương Man Công, ông lão gầy như xương khô liếc mắt người đàn ông bên cạnh.

"Hắn hủy cột đá có ba ý, một là vì cảnh cáo, hai là lập uy, thứ ba là cắt đứt đường lui của mình, đặt vào hoàn cảnh nhất định phải vượt qua sợi xích. Không có người làm như vậy nhưng hắn đã làm. Từ chỗ nhỏ nhặt này có thể thấy ra người này có tự tin, nhưng phần tự tin này không lớn lắm, nếu không thì không cần chặt đứt đường lui của mình. Nhưng ta nghĩ đoạn thứ bảy này, chắc hắn qua được." Người đàn ông mập mạp mắt chợt lóe, từ từ nói.

Đêm tối, mưa yếu đi nhưng đôi khi có tiếng sấm trầm đục, thỉnh thoảng tia chớp rạch không gian khoảnh khắc chiếu sáng thế gian. Bây giờ có một tia chớp xuất hiện, ngắn ngủi chiến sáng cho mọi người thấy Tô Minh đứng trên cột đá thứ sáu, bước ra một bước hướng đoạn xích thứ bảy.

Nhưng khoảnh khắc đạp xuống, Tô Minh mạnh chấn động.

Người ngoài không nhìn thấy, nhưng lúc này mắt Tô Minh trông thấy. Đoạn xích thứ bảy, giây phút chân hắn đạp xuống, đột nhiên xuất hiện một người.

Người này hình dạng mơ hồ như chỉ là ảo ảnh, bềnh bồng trước mặt Tô Minh, bay trên Hàm Sơn Xích, im lặng nhìn mình.

"Tô…Minh…"

Thanh âm yếu ớt như từ xa xôi vọng lại, lọt vào tai Tô Minh khiến lòng không gợn sóng bởi vì thế mà chấn động.

"Lôi Thần!" Tô Minh lập tức nhận ra thanh âm này thuộc về ai.

Khi hắn bật thốt tên này, ảo ảnh không mơ hồ nữa mà nhanh chóng biến rõ ràng. Hiện ra trước mặt Tô Minh là một thân hình khiến hắn xa lạ nhưng đôi mắt kia cực quen thuộc.

Thân hình ấy biểu tình thống khổ, mờ mịt đứng đó, trên người có nhiều vết thương nhỏ. Có thể trông thấy trong vết thương có một số con sâu đang mấp máy. Người này thoạt nhìn cực già nua, mắt phải bị mù giờ lấp lóe tia sáng hung ác, nhưng mắt trái thì ngơ ngác nhìn Tô Minh, lộ vẻ khó tin.

"Tô Minh…thật là cậu sao…cái này…cái này…" Thân hình ấy run rẩy, biểu tình càng đau khổ, dường như đau đớn thể xác khó thể chịu đựng nổi. Ở giữa trán gã Tô Minh thấy một ấn ký hình tròn.

Ấn ký này đen như mực, tỏa ra khí đen như xuyên qua cả đầu.

"Điều này không thể nào…không phải cậu, cậu không phải là cậu! Ngươi rốt cuộc là ai!" Thân hình ấy gầm lên nhìn chằm chằm Tô Minh, mạnh sải bước nhanh chóng tới gần hắn.

Khí thế mạnh mẽ từ thân thể đó bùng phát. Trong khí thế này, Tô Minh có cảm giác thế gian đều đông lại. Áp lực mãnh liệt mang theo hơi thở tử vong, như bàn tay to mạnh đè khiến cơ thể Tô Minh giật một cái.

"Lôi Thần…" Tô Minh thì thào, tim đập nhanh. Hắn không ngờ đoạn Hàm Sơn Xích thứ bảy sẽ xuất hiện tình huống như vậy!

"Đây là giả, mình đang khiêu chiến Hàm Sơn Xích, đây là ảo giác trong lòng mình biến thành…" Thần trí Tô Minh không mơ hồ, ngược lại bây giờ ý thức hắn cực kỳ tỉnh táo, nhưng chính vì tỉnh táo mới khiến lòng hắn run rẩy.

"Ngươi, rốt cuộc là ai!" Lôi Thần dữ tợn gầm lên, đã tới gần Tô Minh chưa đến mười mét. Khí thế hung ác ập đến, từ mắt phải Lôi Thần lộ ra sát khí điên cuồng.

"Lôi Thần, tôi là Tô Minh đây…" Tô Minh rất tỉnh táo, nhưng càng tỉnh thì hắn càng sợ hãi. Hắn không sợ Lôi Thần, không phải trời đất mà là loại cảm giác khó tả!

"Tôi là Tô Minh…tôi là Tô Minh…" Tô Minh thì thào, hắn nhìn Lôi Thần hung tợn lao đến, vung nắm đấm tay phải đánh cách mặt mình ba tấc chợt dừng.

Gã tạm dừng là vì Tô Minh nói ra một câu.

"Cậu từng nói, chúng ta sẽ thay đổi sao…"

Thân thể Lôi Thần run lên, đôi mắt đỏ hồng ẩn chứa dữ tợn và khó tin, thậm chí kinh khủng, ngơ ngác nhìn hắn.

"Không thể nào…tự tay tôi đã chôn cậu…là ảo giác ư…lại là ảo giác quanh quẩn khi mình tu hành sao…" Lôi Thần cười thảm, thu lại nắm tay phải mạnh đấm vào ngực. Tiếng trầm đục nổ vang, thân hình Lôi Thần bỗng tiêu tán, lần nữa mơ hồ dần biến mất trước mặt Tô Minh.

Tô Minh thở hồng hộc, hắn đi qua sáu đoạn Hàm Sơn Xích không có biến đổi như vậy, lời nói mềm mại âm trầm của Phổ Khương cũng không khiến hắn như vậy, nhưng hôm nay hắn gần như không thể khống chế hô hấp, thở dồn dập.

"Đây rốt cuộc là ảo giác hay là sự thật!"

"Là ảo giác của mình hay của Lôi Thần…"

"Rốt cuộc là sự thật của mình hay của Lôi Thần! Hình dạng Lôi Thần biến đổi nhiều, tu vi mạnh mẽ, là mình tưởng tượng ư…"

Thân hình Tô Minh run rẩy như ở trong ác mộng không thể mở mắt ra.

Bây giờ Hàm Sơn Thành dấy lên xôn xao kinh thiên động địa. Xôn xao khiến vô số người ngồi xếp bằng lại đứng lên, khiến Nhan Trì bộ lạc, An Đông bộ lạc, thậm chí là Phổ Khương bộ lạc chấn động tinh thần.

Mọi người đều thấy rõ, bây giờ trong đêm trăng trên đoạn Hàm Sơn Xích thứ bảy, Tô Minh đang tiến lên trước. Nhưng hắn tiến lên khác với trước kia, dường như quên nơi này là Hàm Sơn Xích, quên dưới chân chỉ có một sợi xích mà không phải đường bằng phẳng.

Bây giờ Tô Minh ở trong mắt mọi người tựa như mất hồn, thất thần, bước đi mà như xác sống đi, thậm chí có lúc suýt đạp hư không.

Đây tuyệt đối không phải việc người tỉnh táo sẽ làm!

"Lại là như vậy! Ta từng nghe người ta nói những người đi tới đoạn thứ bảy này đều như thế!"

"Đoạn thứ bảy này rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì chứ!"

"Tiêu rồi, suýt nữa đạp hư không, may là vì gió nhẹ sợi xích không dao động nhiều, cái này…nổi gió!"

Tiếng bàn tán như sóng triều bởi vì đột nhiên xuất hiện gió to mà bỗng tạm ngừng. Chỉ thấy trong tiếng gió rít gào, đoạn xích thứ bảy lắc lư dữ dội khiến Tô Minh bên trên cũng theo đó lung lay.

Bây giờ một tia chớp xé rách không gian khiến tiếng bàn tán tạm dừng rồi lại mãnh liệt dấy lên!

Bởi vì khoảnh khắc tia chớp chiếu sáng trời đất, họ thấy rõ, Tô Minh đứng trên sợi xích chân phải vừa nâng lên…đạp hư không!