Như cũ là mông lung sương khói tràn ngập bốn phương tám hướng, nhìn không rõ phương xa. Chỉ có đỉnh núi như ẩn như hiện trong sương mù, xung quanh yên tĩnh, không gió, không thanh âm.
Tô Minh nhìn ngọn núi lượn lờ sương khói, đây là lần thứ hai hắn tới, lần thứ hai tại vị trí này đánh giá ngọn núi kỳ lạ. Đặc biệt là nhớ tới phía trên khắc vô số văn tự kỳ quặc và đồ án, khiến Tô Minh bất giác sinh ra sự kính sợ.
Hắn hít sâu, cúi đầu nhìn ngực mình, bên trên mảnh đá đen đã biến mất. Nhéo người, Tô Minh lần nữa xác định, mình không phải đến trong mộng mà là chân chính thực thể xuất hiện tại đây.
Lại đem tay bỏ vào ngực, cảm giác bình nhỏ chứa Thanh Trần Dược còn đó, mắt hắn chợt lóe sáng, bước vội hướng sương mù trước mặt. Không lâu sau đã tới dưới chân núi, hắn đi thẳng vào con đường.
Một đường không dừng lại, mãi đến khi hắn tới trước cửa đá trong hành lang. Nhìn hoa văn quen thuộc trên cửa đá, chính giữa là mười lăm cái lỗ nhỏ. Tô Minh chẳng do dự lâu, cắn chặt răng từ trong ngực móc ra bình thuốc, rót ra một viên, hai tay cầm lấy nhét vào một cái lỗ trong mười lăm cái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Gần như là khi tay hắn đụng vào lỗ nhỏ trên cửa đá, Tô Minh lập tức cảm giác được lực hút yếu ớt sinh ra từ lỗ nhỏ, hút đi đan dược trong tay mình.
Tô Minh sắc mặt trầm trọng, cảnh giác. Hắn không biết mình suy đoán có chính xác không, càng không biết mười lăm lỗ nhỏ bị nhét đầy rồi sẽ xảy ra việc gì. Nhưng hắn đã đắn đo rất lâu, hơi chờ mong.
Không có hành động thiếu suy nghĩ, sau khi lỗ nhỏ thứ nhất hút đi đan dược, Tô Minh tập trung nhìn, nhưng qua nửa ngày lỗ nhỏ vẫn y như cũ, không chút biến hóa.
Tô Minh gãi đầu, suy nghĩ xong lại lấy ra một viên đan dược bỏ vào lỗ nhỏ thứ hai. Cứ thế tiếp tục, khi hắn đau lòng đem đan dược toàn bộ đặt vào mười lăm cái lỗ, trong lòng càng khẩn trương.
"Mười lăm đan dược, nếu lại không có biến hóa gì, vậy sẽ lãng phí hết." Tô Minh lo âu nhìn mười lăm cái lỗ nhỏ.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên từng luồng sáng nhu hòa phát ra từ mười lăm lỗ nhỏ.
Tô Minh tinh thần phấn chấn, vội vàng lùi ra sau vài bước. Đã thấy cánh cửa tùy theo mười lăm lỗ nhỏ tỏa ánh sáng, càng lúc càng sáng. Những đường nét vòng tròn trên cửa đá tựa như sống dậy, chậm rãi vận chuyển, chốc lát sau đã hợp thành một, như vòng xoáy nhanh chóng xoay tròn.
Tùy theo xoay tròn, ánh sáng mười lăm lỗ nhỏ tựa như bị hút vào trong vòng xoáy, khiến cửa đá bị ánh sáng bao phủ. Có tiếng đì đùng vang lên quanh quẩn trong hành lang, đinh tai nhức óc, khiến thân thể Tô Minh không tự chủ được hiện ra mười sợi máu, toàn thân khí huyết sôi sục, bản năng chống cự.
Tiếng ầm ầm kéo dài chốc lát, đã thấy từ năm lỗ nhỏ bay ra mười lăm luồng khói xanh, dường như bên trong đan dược đã hóa thành làn khói. Khi mười lăm luồng khói xanh xuất hiện, cửa đá lớn bắt đầu run rẩy, ở vị trí chính giữa đột nhiên xuất hiện một khe hở thẳng tắp.
Khe hở nối bên trên và phía dưới. Sau đó cửa đá, ở trước mặt Tô Minh, chậm rãi tách ra hai bên, cứ như vậy mở ra!
Tim Tô Minh đập mạnh. Hắn trông thấy hình ảnh này, tinh thần chấn động. Khi cửa đá hoàn toàn mở ra, hắn hít ngụm khí lạnh. Đằng sau cửa đá không còn là lối đi, mà là một phòng đá không lớn.
Vách tường xung quanh phòng đá không bóng loáng mà khắc một số đồ án. Vị trí vách tường chính diện còn có một cánh cửa đóng chặt.
Trên đỉnh phòng đá có hòn đá nhỏ tỏa ánh sáng, dung hợp vào vách tường. Có mùi hương nhè nhẹ tỏa ra, khiến người ngửi thấy sẽ phấn chấn tinh thần.
Tô Minh đôi mắt lóe sáng, cẩn thận từng bước đi đến, ánh mắt quét qua bốn vách tường. Tô Minh nhìn thấy hình ảnh điêu khắc trên vách tường giống với hành lang lúc nãy hắn đi, đều là một số người ở trần tóc tai bù xù, trong không khí nguyên thủy luyện chế đan dược.
Lần đầu tiên Tô Minh tới đây, hắn thấy hình ảnh như vậy sẽ mờ mịt, Nhưng giờ đây tùy theo luyện dược thành công, thêm vào trong đầu có ký ức tri thức mới, nhìn lại hình ảnh này có thể hiểu rõ không ít.
Người trong hình đang luyện chế đan dược khác nhau. Tô Minh nhìn nhìn, không khỏi chìm đắm trong đó, thẩm tra lại kinh nghiệm bản thân, như si như mê quên cả thời gian trôi qua.
Sau khi hắn nhìn xong một hình thì lập tức tiến lên vài bước, tìm hình khác. Cũng không biết qua bao lâu, khi hắn còn chưa thỏa mãn đã xem xong toàn bộ đồ án, ánh mắt hắn rơi vào cánh cửa đóng chặt trong phòng đá.
Đó là một cửa đá khác với cánh cửa thứ nhất. Nó màu đen, tỏa ra mùi thơm, dường như loại đá làm thành cánh cửa này rất kỳ dị.
Có cảm giác nó rất nặng, bên trên cũng có đồ án. Chẳng qua đồ án là một Hoang Đỉnh to, bên trên còn khắc bốc lên màn khói, hơi giống thật. Tô Minh nhìn nhìn, mơ hồ cảm giác đây không phải đồ án, mà là Hoang Đỉnh chân chính luyện dược.
"Nếu mình có một Hoang Đỉnh như vậy thì tốt rồi…" Tô Minh hâm mộ nhìn hơi lâu.
Phần trên và hai bên Hoang Đỉnh, hắn thấy vài loại thảo dược khác nhau, lập tức nâng tinh thần, cẩn thận nhìn. Mục đích hắn tới đây, chính là xem có cách điều chế đan dược khác không.
Đồ án bên trái Hoang Đỉnh liệt kê bảy loại thảo dược. Bảy loại này có năm loại là thứ để luyện chế ra Thanh Trần Dược, còn về hai loại khác thì Tô Minh chưa thấy qua. Hắn tập trung nhìn nửa ngày, ghi nhớ kỹ hình dạng của nó.
Bên dưới phương thuốc, cửa đá sếp tám cái lỗ nhỏ.
Còn đồ án bên phải Hoang Đỉnh thì là tám loại thảo dược, giống như phương thuốc bên trái, tám thảo dược này có năm là tài liệu luyện chế Thanh Trần Dược.
Ba loại còn lại, Tô Minh nhìn một hồi mắt sáng ngời. Bên trong có hai loại hắn biết, chẳng qua không thường gặp.
Cũng giống vậy, dưới phương thuốc có lỗ nhỏ, chẳng qua số lượng hơi nhiều hơn bên trái, mười hai cái.
Còn về phương thuốc thứ ba trên đỉnh Hoang Đỉnh, khi Tô Minh trông thấy, sắc mặt hắn chậm rãi biến trầm trọng. Phương thuốc này không phải thảo dược, mà là đồ án khiến người nhìn kinh sợ.
Cái thứ nhất là vảy mãng xà, cái thứ hai là cái chân thứ chín của nhện chín chân. Cái thứ ba, thì là một người to cỡ bàn tay, ngón thứ ba tay phải.
Càng quái lạ là, dưới phương thuốc thứ ba không có lỗ nhỏ. Có lẽ vì đan dược rất khó luyện chế nên không cưỡng ép luyện thành.
Tô Minh trầm ngâm giây lát, ánh mắt lại trở về cửa đá. Tay phải nâng lên, chẳng chút do dự đè lên trên, bỗng chốc đồ án Hoang Đỉnh tản ra ánh sáng xanh chói mắt, bao phủ cơ thể Tô Minh.
Sau một lúc khó chịu, trong đầu Tô Minh lại xuất hiện một đám ký ức, có được cách luyện chế ba loại đan dược và tên chúng nó.
"Nam Ly Dược!" Ánh mắt Tô Minh quét qua đồ án bên trái Hoang Đỉnh, sau đó nhìn hướng bên phải.
"Sơn Linh Dược…còn về cái cuối cùng là…Nạp Thần Dược!" Tô Minh nhìn phương thuốc quái dị trên đỉnh Hoang Đỉnh, lầm bầm.
Đang lúc Tô Minh suy nghĩ, ánh sáng xanh vòng quanh thân thể dần ảm đạm, ánh sáng trên cửa đá cũng yếu xuống. Khi ánh sáng mất hết, Tô Minh lập tức thấy hoa mắt. Hắn không khẩn trương, sự việc này hắn từng trải qua một lần, bên tai vang tiếng gào kỳ dị. Khi tiếng gào kết thúc, trước mắt hắn chậm rãi rõ ràng, như cũ là trong căn phòng ở bộ lạc.
Tô Minh hít sâu một hơi, lập tức đi tới cạnh cửa, dịch chuyển cái ghế, đẩy ra cửa phòng. Bên ngoài vẫn là đêm tối, trên trời lóe sáng ánh sao, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, có gió đêm thổi mang theo khí lạnh.
Chẳng qua phía chân trời có vệt trắng, hiển nhiên sắp tới bình minh.
"Thời gian trong ngoài chắc là không khác biệt lắm…" Tô Minh đóng cửa lại, lại khoanh chân ngồi xuống, chống cằm, suy ngẫm.
"Cách luyện chế ba loại đan dược này khác biệt. Trong Nam Ly Dược có hai loại thảo dược mình chưa từng gặp, có thể trước tiên không suy nghĩ. Còn về Nạp Thần Dược thì…" Con ngươi Tô Minh co rút.
"Dược này không phải do thảo dược luyện chế, tài liệu quá kỳ dị, nhưng theo ký ức có được thì sau khi dược thành sẽ xuất hiện dị tượng, cực kỳ kinh người!" Tô Minh nhớ lại bóng dáng ở trong ký ức. Sau khi luyện chế được Nạp Thần Dược rồi, như ẩn như hiện khiến trời đất biến động, gió thổi mây phun, lòng hắn chợt xúc động.
"Nếu thật có thể luyện chế ra đan dược này, nhất định rất kinh người! Đáng tiếc, ngay cả cửa đá cũng không có lỗ nhỏ, chắc là luyện chế dược này hơi khó. Cho nên không liên quan đến cách mở cửa." Tô Minh ngẫm nghĩ đôi chút đã suy đoán ra bảy, tám phần.
"Trước mắt duy nhất có thể luyện ra là Sơn Linh Dược. Thêm ba loại thảo dược thì có hai loại mình biết. Tuy rằng trong tay không có, nhưng phòng cất dược trong bộ lạc nhất định có không ít."
Lúc Tô Minh suy nghĩ thì bên ngoài bầu trời dần sáng ngời, một ngày mới chậm rãi tiến đến.
Mặc dù một đêm không nghỉ ngơi nhưng Tô Minh không chút buồn ngủ. Loại cảm giác này rõ ràng hơn từ khi hắn đạt được tầng hai Ngưng Huyết cảnh. Tựa như có mảng lớn tinh lực, trừ phi liên tục thực đêm mấy ngày trời, nếu không, sẽ chẳng thấy mệt mỏi.
Khi trời sáng, tộc nhân trong bộ lạc lần lượt bắt đầu một ngày bận rộn. Tô Minh rửa mặt súc miệng một phen, đi hướng một gian phòng cách đó không xa, do thảo mộc dựng nên, xung quanh có hàng rào, luôn có tộc nhân canh gác.