Chín trăm bảy mươi chín, chín trăm bốn mươi ba, chín trăm mười hai, tám trăm tám mươi bảy, sợi máu trong người Tô Minh bị hắn dùng ý chí tỉ mỉ khống chế lấy tốc độ kinh người ẩn giấu, theo đó xúc động Khai Trần cũng bị ức chế.
"Nếu ngay cả khi nào Khai Trần cũng không thể khống chế vậy nói gì đến tự quyết định vận mệnh của mình!" Mắt Tô Minh chớp lóe, lại ẩn rất nhiều sợi máu trong người.
Bây giờ theo sợi máu bị che giấu, xúc động Khai Trần bị Tô Minh dùng ý chí lựa chọn, bên ngoài hang động gần trăm người đang tuyệt vọng kháng cự, những người đó đã hoàn toàn mất hy vọng, mỗi người gần như khóe miệng tràn máu.
Họ thậm chí cảm giác tử vong đến gần, thấy hình ảnh thê thảm cơ thể mình nổ tung, sợi máu bay ra. Ý chí cầu sinh khiến họ dù biết uổng công nhưng vẫn hết sức chống cự, muốn tìm ra đường sống có lẽ không hề có.
Nhưng bây giờ khi Tô Minh tán đi sợi máu, ức chế xúc động Khai Trần, gần trăm Man Sĩ lập tức phát hiện sợi máu bức rứt dịu lại, áp lực chấn động cũng nhanh chóng biến mất.
Phát hiện đột ngột khiến những người cho rằng chết chắc mừng như điên. Đa số họ ngây ra một chút lập tức chẳng hề chần chờ chạy nhanh lùi ra sau, tim đập mạnh và phập phồng lo sợ, chạy như điên.
Nhưng bên trong còn có một số người hiểu chuyện. Những người này dù cũng nhanh chóng chạy ra nhưng khi nhấc chân lên, hoặc là đi ra vài bước thì do dự một lát, cúi gập người hướng vùng sơn cốc đối với họ cực kỳ khủng bố.
"Cảm ơn tiền bối đã nương tay!"
"Cảm ơn tiền bối không giết!"
Lời những người này không phải thì thào mà ẩn chứa khí huyết vang vọng xung quanh. Theo thanh âm ngày càng nhiều, những người đang chạy trốn cũng kiềm không được tạm ngừng, hướng mặt đất chắp tay khom lưng, nói ra lời tương tự.
Thoáng chốc thanh âm liên tiếp vang vọng khuếch tán trong đất Hàm Sơn bí ẩn này.
Tìm đường sống trong chỗ chết, lòng sợ hãi, đây là ý nghĩ của mỗi người chạy ra khỏi đất Hàm Sơn bí ẩn. Sau khi bái lạy xong họ lấy tốc độ nhanh nhất mau chóng rời đi.
Trên bầu trời, tầng mây vốn cuồn cuộn ngưng tụ, ánh sáng vàng xuyên thấu qua tầng mây chiếu rọi hơn phân nửa bầu trời. Người ta thậm chí thấy rõ bên trong có thần tượng đang nhanh chóng thành hình.
Nhưng bây giờ giây phút Tô Minh ức chế Khai Trần, tầng mây phát ra tiếng nổ điếc tai, như bên trong có người phẫn nộ gầm rống.
Ánh sáng vàng chớp lóe biến ảm đạm, thần tượng mau chóng thành hình dường như có linh tính, cúi đầu liếc chỗ Tô Minh ở dưới vực sâu không đáy Hàm Sơn.
"Ta là Man Thần thứ nhất sáng tạo ra, thần linh Khai Trần Man tộc…" Thanh âm lộ ra uy nghiêm vô biên, tựa sấm nổ truyền khắp trời đất. Theo thanh âm truyền ra, mặt đất chấn động, đỉnh núi có Hàm Sơn Thành rung động, rất nhiều đá lăn bốc lên bụi đất, nhưng vừa mới bốc lên đã bị áp lực đè xuống.
Không chỉ có Hàm Sơn Thành, quanh ngọn núi Nhan Trì, An Đông, Phổ Khương hiện giờ cùng rung động. Thanh âm kia vang vọng khiến bên dưới vô số người nhìn hoảng sợ và rung động. Không biết ai là người thứ nhất quỳ xuống, lát sau mọi người đều quỳ trên mặt đất bái lạy thần tượng mơ hồ trên trời.
Trong Hàm Sơn Thành, đông nghìn nghịt đám người quỳ tại đó. Biểu tình họ chất chứa cuồng nhiệt và kính bái nhìn thân hình trên trời, bên tai vang vọng thanh âm uy nghiêm. Bầu trời ngưng tụ ra thần tượng là cảnh hầu hết họ cả đời chưa từng gặp.
"Ta từng nghe nói Man tộc có ba thần tượng, đều là Man Thần đời thứ nhất sáng tạo đại biểu ba cảnh giới Man tộc ta, Khai Trần, Tế Cốt, Man Hồn. Cứ tưởng đây chỉ là truyền thuyết, không ngờ, không ngờ…" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
"Đây là thật!"
"Thần tượng Khai Trần, đây chính là một trong ba thần tượng của Man tộc ta, thần tượng Khai Trần!"
Biểu tình của Nam Thiên và Kha Cửu Tư không còn bình tĩnh nữa. Hai người quỳ một gối nhìn thần tượng mơ hồ trên trời, tinh thần chấn động.
"Đây là lần thứ hai Kha ta trông thấy thần tượng, lần này mơ hồ hơn lần trước nhưng cũng là lần đầu tiên ta nghe thần tượng nói chuyện!"
"Dù ta biết truyền thuyết ba thần tượng là thật, nhưng Nam ta lần đầu thấy tận mắt. Trong truyền thuyết chỉ có người hoàn thành Ngưng Huyết khi Khai Trần thì có thể dẫn động thần tượng cung phụng tại vương triều Đại Ngu giáng thế. Đây chính là Man Thần chúc phúc!"
Trong Hàm Sơn Thành, Huyền Luân cũng quỳ một gối ngơ ngác nhìn thần tượng trên trời, bên tai vang vọng lời nói, y siết chặt nắm tay.
"Năm đó lão phu có chín trăm mười ba sợi máu đã là cực hạn, khi Khai Trần mây gió không biến đổi, so với người này thì…" Huyền Luân siết chặt nắm tay, lòng ghen tỵ. Loại ghen tỵ này không hướng về con người mà là vật.
Ba bộ lạc Nhan Trì, An Đông, Phổ Khương bây giờ đều quỳ xuống lạy, nhìn thần tượng trên trời, tràn ngập sùng kính. Thần tượng này là đại biểu tất cả Man tộc.
"Trong truyền thuyết, cái thời Man Thần đời thứ nhất mỗi người đều là Man, không phân biệt cảnh giới, không có cách tu hành. Man Thần nhờ vào lực lượng khổng lồ dùng vô số năm tháng thăm dò thân thể mình sáng tạo ra ba thần tượng, từ đấy mở ra cảnh giới tu hành cho Man tộc ta là Khai Trần, Tế Cốt, Man Hồn! Đây không phải là lần đầu ta thấy thần tượng Khai Trần, nhưng lại là lần đầu tiên nghe ngài nói!" Trên đỉnh núi Nhan Trì, Nhan Loan biểu tình cung kính, trên mặt không còn quyến rũ như bình thường. Bây giờ bà trong trắng tựa tấm gỗ không khắc chút hoa văn nào, tinh khiết.
Trên bầu trời thần tượng mơ hồ thanh âm uy nghiêm truyền vào tai mọi người, cũng truyền vào tinh thần Tô Minh.
Thanh âm này người ngoài nghe đã cảm nhận sự uy nghiêm, đối với Tô Minh thì như giữa vòng xoáy. Thanh âm đó ở trong lòng hắn như trăm ngàn sấm nổ, như muốn đánh tan thân hình hắn. Trong thanh âm kinh thiên động địa, thân hình Tô Minh mạnh co giật.
Khóe miệng hắn tràn máu tươi, vẫn không ngừng tỉ mỉ. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, hắn không thấy bên ngoài nhưng có thể cảm nhận được từ bầu trời vọng xuống thanh âm có ánh mắt đang nhìn mình.
Ánh mắt tràn ngập uy nghiêm nhưng không có sức sống, chỉ là vật chết.
"Ý chí của ta vâng theo nguyện vọng của Man Thần thứ nhất, vì Man tộc Khai Trần. Tất cả Tiền Man giả huyết mạch nồng đậm có thể được Man Thần chúc phúc, ta ở, quan ở."
Thanh âm kia vang vọng, mặt đất lại chấn động.
"Ngươi…vì sao không Khai Trần!" Thần tượng mơ hồ trên trời đôi mắt sáng ngời, ánh sáng bắn ra ánh vàng vô tận khoảnh khắc bao phủ mặt đất. Ánh sáng bao trùm khiến mặt đất trong mắt người khác nhuộm thành sắc vàng.
Một câu này chấn động mọi người cũng hóa thành hồi âm trong lòng Tô Minh, như có vô số người đang gầm rống chất vấn.
Cơ thể Tô Minh run rẩy, hắn tỉ mỉ khống chế sợi máu vào lúc này vượt qua tầm kiểm soát, có dấu hiệu xuất hiện trở lại. Xúc động Khai Trần bị hắn ức chế lần nữa lộ ra!
Dường như có ý niệm cường đại toát ra từ thần tượng, bức ép Tô Minh phải Khai Trần ngay hôm nay!
"Trí nhớ của ta từng bị xóa một phần, việc này ta không thể tự quyết định. Ta từ Ô Sơn đến bị hố đen hút vào, việc này ta cũng không thể quyết định. Ta tới Nam Thần, trải qua rất nhiều, gần như mỗi việc đều bị thúc đẩy, ta không thể quyết định. Ta đi tìm mình là ai, muốn cố gắng mở mắt nhìn thế giới có lẽ không ai nhìn thấy, nhưng cuối cùng vẫn nhắm chặt hai mắt, việc này ta cũng không thể quyết định. Tô Minh, Mặc Tô ta cả đời này, ở trong trí nhớ của ta làm bất cứ chuyện gì dường như đều bị người định đoạt, không để cho ta thay đổi, nắm giữ. Ngay cả đường của mình, vận mệnh của mình đều không thể nắm chặt, ta hôm nay phải tự nắm giữ một lần! Ta phải nắm lấy con đường mình đi, ta không muốn Khai Trần ngay bây giờ, ai cũng không thể thay đổi! Khi nào Khai Trần thì ta tự biết!" Tô Minh bình tĩnh nói. Dù hắn đang run rẩy dưới sự uy nghiêm kia, nhưng giọng hắn lộ ra cố chấp, đại biểu lòng hắn!
"Ngài nói mình là Man Thần thứ nhất sáng tạo ra, là thần tượng Khai Trần của Man tộc. Vậy Man Thần sáng tạo ra ngài đã Khai Trần như thế nào? Đã có ai cưỡng ép ngài ấy Khai Trần! Tô Minh ta Khai Trần…không cần ngài!"
Giây phút Tô Minh truyền ra ý thức này thì tỉ mỉ lại lần nữa khống chế sợi máu, khiến chúng nó lại một lần ẩn giấu đi.
Thần tượng mơ hồ trên trời sau thời gian ngắn im lặng, lạnh lùng liếc vực sâu Hàm Sơn.
"Phát hiện người trái với ý chí Man Thần thứ nhất…vi phạm lần đầu, cảnh cáo!" Lời nói tựa như lúc đầu, không hề dao động.
Theo câu nói phát ra, thần tượng mơ hồ dần tán đi, dường như hòa tan trong trời đất. Ánh sáng vàng biến mất, cùng tầng mây giấu đi.
Mặt đất hoàn toàn tĩnh lặng, hình ảnh lạ lùng này khiến người trông thấy trong lòng rung động, rung động đủ khiến người câm nín, ánh mắt phức tạp nhìn vực sâu dưới Hàm Sơn Thành.
Đây là lần đầu tiên những người có mặt trông thấy một người vốn nên Khai Trần lại lựa chọn từ chối.
"Người này là ai, vì sao phải làm vậy…"
"Quả nhiên là người hoàn thành Ngưng Huyết. Nhưng người này từ chối Khai Trần, thật khiến người khó đoán."
"Trái với ý chí Man Thần thứ nhất, trước đây chưa từng nghe thấy điều này…."
Giây phút thần tượng trên trời và tầng mây tán đi thì từng cầu vồng từ Hàm Sơn Thành, núi Nhan Trì, núi An Đông, núi Phổ Khương lao ra thẳng đến vực sâu. Những người đến là cường giả ba bộ lạc và Hàm Sơn Thành. Họ muốn biết người gây nên kinh biến này rốt cuộc là ai!