Đông Phương Hoa không ngừng đi qua đi lại trước mặt Tô Minh. Ông cười lớn, thanh âm vui sướng so với lúc trước cẩn thận, nương tựa cường giả thì hoàn toàn khác hẳn. Bây giờ ông biến thành người khác, vẻ mặt đắc ý, mắt sáng ngời lộ ra bí ẩn trong lòng.
"Hôm nay lão phu bước vào Man Hồn, nếu các vị đã đến xem lễ vậy sẽ cho các ngươi chính mắt thấy, Man Hồn cảnh làm thế nào ngưng tụ ra Man tượng của mình!" Đông Phương Hoa lớn tiếng hô, nâng đôi tay vung loạn.
Tô Minh nhìn chằm chằm Đông Phương Hoa. Hắn không hiểu biết nhiều về người này nhưng trải qua đoạn thời gian tiếp xúc, hắn có thể thấy ra đây là tiểu nhân vật cẩn thận và giống như mình, khát vọng biến mạnh. Cùng lúc đó, ở trước mặt kẻ yếu thích hưởng thụ cảm giác được cung phụng.
"Bây giờ ông ta biểu hiện mới là bản thân thật sự. Nhưng có gì giống với hư ảo mình trông thấy nhỉ…" Tô Minh nhìn Đông Phương Hoa thật lâu sau, ánh mắt rơi vào người Sửu Nộ.
Sửu Nộ quỳ trên mặt đất, thở dốc, sắc mặt dữ tợn, thấp giọng gầm cho người cảm giác điên cuồng bùng nổ. Hai mắt gã lộ ra yếu đuối thì không phối hợp với biểu tình chút nào.
"Nếu bây giờ biểu lộ là bản tính thật sự, vậy Sửu Nộ trong cái tên có chữ "nộ", mình không biết có phải tên khai sinh không, nhưng nếu không phải thì chứng minh gã thấy mình cần nhất là "nộ". Điều cần nhất cũng chứng minh gã thiếu "nộ"." Tô Minh thì thào, hắn cảm thấy dường như mình đã nắm được cái gì nhưng vẫn cách một tầng giấy.
"Mình cần nhất là cái gì…" Tô Minh nhắm mắt lại, lát sau chậm rãi mở ra nhìn Nam Thiên.
Nam Thiên đứng đó, khép mắt, sắc mặt biến đổi không chừng, đắc ý, vặn vẹo, âm trầm, cười nhạt, từng loại biểu tình dung hợp một chỗ, nhưng chiếm cứ nhiều nhất là vẻ đắc ý.
"Người này thích nhất tính kế, thích đùa giỡn tâm kế. Thời gian mình tiếp xúc với y không nhiều, nhưng thông qua vài việc có thể thấy người này rất tự tin tâm kế của mình. Y luôn cảm thấy mình có thể thông qua dấu vết khống chế mọi người, làm theo ý nghĩ của y, không thể không tuân theo." Tô Minh nhìn Nam Thiên, nhìn biểu tình của y, lẩm bẩm.
"Còn có y…" Ánh mắt Tô Minh rơi vào người Huyền Luân.
"Y là một người tàn nhẫn, điểm này có thể thấy lúc Hòa Phong khiêu chiến Hàm Sơn xích, y lấy hồn thân nhân cha mẹ của Hòa Phong ra bóp nát. Y tàn nhẫn, hung ác, lời nói không hợp liền muốn giết người. Bản thân là cường giả Khai Trần, vượt trên Ngưng Huyết, tính cách như vậy e rằng cả đời giết không ít người…" Tô Minh nhìn trên mặt Huyền Luân có vẻ hung tàn, dường như thích giết chóc, nhưng dưới ác độc ẩn giấu sự bất lực, có vẻ quái dị.
"Mình hiểu rồi." Tô Minh nhỏ giọng lầm bầm, mang theo chua xót. Hắn vốn là người rất thông mình, biểu tình và động tác của bốn người dung hợp một chỗ, hắn đương nhiên hiểu đáp án của mình là gì.
"Ngươi muốn thứ gì nhất thì chính là thứ ngươi thiếu nhất."
"Ngươi muốn để người ta biết ngươi đã có được, kỳ thật là thứ ngươi muốn có nhất."
"Huyền Luân tàn nhẫn, hung ác, tính tình thích giết chóc, đây là điều y muốn nhất, cũng khiến nhiều người biết. Nhưng thật ra đây là điều y thiếu thốn nhất. Có lẽ y giết không ít người, nhưng mọi thứ là vì che giấu sự bất lực, y không có cảm giác an toàn. Y cảm thấy mình không an toàn, cần dùng tàn sát, cần để người biết y thích giết chóc, biết tàn nhẫn thấm vào xương cốt y, che giấu đi nỗi sợ trong lòng. Y cần tàn nhẫn cho nên nhìn thấy tàn nhẫn. Lòng y sợ hãi, khao khát an toàn, vậy nên trên mặt lộ ra bất lực." Tô Minh chua xót lầm bầm, hắn đã hiểu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
"Nam Thiên khao khát nhất, muốn để người biết nhất là tâm kế, sự thông minh của y. Kỳ thật đây chính là điều y thiếu nhất. Y muốn người ta biết tâm kế y sâu, nhưng đây cũng chứng minh y khao khát được đến nó."
"Sửu Nộ trong tên có chữ "nộ", biểu hiện ra nóng nảy như pháo nổ, đụng vào liền nổ tung. Đây là điều gã khao khát, muốn để người biết nhất, cũng là gã rất muốn có. Bởi vì bản thân gã thật ra rất yếu đuối, mềm yếu." Tô Minh thì thào nhìn Sửu Nộ vẻ mặt giận dữ bên trong lộ ra sợ hãi.
"Ta hiểu rồi, thông qua họ ta đã biết lòng mình." Tô Minh dựa vào vách đá, cười khổ nhìn nóc vách đá.
"Ta luôn lạnh lùng để khiến mình bình tĩnh, đây là ta thiếu thốn và khao khát có được. Ta không muốn nhớ lại về bộ lạc, dùng lạnh lùng che giấu, đây chính là ký ức yếu ớt nhất trong lòng ta. Có lẽ ta thật sự đã mất đi một ít ký ức. Trên con đường máu này ta thấy ảo ảnh, cuối cùng xuất hiện ánh mắt và câu nói kia, vì sao khiến ta khẩn trương, rất chú ý, có lẽ vì đây chính là sâu tận đáy lòng không muốn bị người phát hiện nhất. Tựa như Huyền Luân sợ, Sửu Nộ yếu đuối."
"Như vậy ta cần nhất là gì…" Tô Minh tự hỏi nhưng rất nhanh có đáp án, bởi vì trong đầu hắn khi nói ra câu này thì xuất hiện ánh mắt cùng câu nói kia.
[Ngươi khiến ta…thật thất vọng…]
"Thì ra đây mới chính là ta…vậy ta muốn biết ánh mắt kia thuộc về ai, vì sao y nói ra câu này. Ký ức ta mất đi là cái gì. Thậm chí nếu ta thật sự mất đi chút trí nhớ, vậy có phải hay không ký ức đã bị người sửa đổi. Ta muốn biết, có phải…" Tô Minh nhắm mắt lại, tim hắn đang rất đau, còn có sợ hãi. Hắn sợ ký ức Ô Sơn phải chăng là bị sửa đổi, có phải bị bôi xóa một ít, có phải là giả dối.
Hắn đi qua con đường máu này, cảm giác như bị thanh tẩy, dường như lột xác và thăng hoa. Hắn mơ hồ cảm giác được nhưng nó thật sự tồn tại.
Thời gian trôi qua, không biết đã bao lâu sau, Đông Phương Hoa không cười to nữa mà cả người chấn động, im lặng ngồi cạnh Tô Minh, cúi đầu, sắc mặt mờ mịt.
Sửu Nộ cũng ngừng gầm rống, vẻ mặt giận dữ biến mất hóa thành trống rỗng, ngồi một bên chẳng biết đang nghĩ gì.
Nam Thiên cơ thể run rẩy, chậm rãi mở mắt ra, trong mắt mờ mịt, lát sau mờ mịt tán đi chỉ còn lại hoảng sợ và chấn kinh. Y hít sâu nhìn chằm chằm Tô Minh. Dù sao tu vi của y là Khai Trần, giờ hồi phục lại thì mơ hồ nhớ lại.
Trong trí nhớ của y, lờ mờ cảm giác trong đám người dường như Tô Minh không giống mình. Dường như Tô Minh từng bình tĩnh đứng trước mặt mình, nhìn mình. Lúc đó mình chẳng có sức phản kháng.
Nam Thiên chấn động tinh thần. Y không biết cái này có phải là ảo giác không. Y thà rằng mọi thứ chỉ là mình tưởng tượng mà không phải thật sự. Nhưng khi y nhìn hướng Tô Minh, nhìn đôi mắt kia mở ra bình tĩnh nhìn mình, thân thể Nam Thiên run lên.
"Hắn biến…" Nam Thiên hô hấp rối loạn. Y không thể nói rõ Tô Minh thay đổi chỗ nào, nhưng có cảm giác mãnh liệt hiện tại Tô Minh rất đáng sợ!
Loại đáng sợ này không phải tu vi hay tâm kế, chỉ là ánh mắt. Trong mắt Nam Thiên, ánh mắt Tô Minh ẩn chứa đứng trên cao nhìn xuống, đây không phải cố ý tạo ra mà tự nhiên hình thành.
Y chưa từng tưởng tượng sẽ có người liếc mình một cái, ánh mắt kia khiến tim mình đập nhanh, khẩn trương miệng lưỡi khô khốc.
"Có việc gì à?" Tô Minh nhẹ giọng hỏi.
"Không…không có gì…" Lần đầu tiên Nam Thiên xao động bởi lời nói của Tô Minh, vội vàng lên tiếng.
Tô Minh không nói gì thêm, khép mắt lại.
Huyền Luân phức tạp nhìn Tô Minh. Y tỉnh táo cùng lúc với Nam Thiên, thậm chí cảm nhận cũng giống nhau. Y cảm nhận được lúc trước khi mình chìm đắm vào trạng thái kia thì Tô Minh từng bình tĩnh nhìn mình.
Thậm chí lúc Tô Minh nhìn Nam Thiên, Huyền Luân thấy được cũng chấn động tinh thần, hít thở dồn dập. Nhưng y và Nam Thiên có chút khác. Y cảm thấy tất cả là vì mình thức tỉnh từ trạng thái đó tạo thành, không phải Tô Minh biến đổi mà là mình xảy ra vấn đề.
Nhưng dù thế nào thì Huyền Luân vẫn chọn im lặng, ngồi xếp bằng, không nói lời nào.
Thời gian dần trôi qua, hai tiếng đồng hồ qua đi.
Tận cùng lối đi luôn yên tĩnh, Đông Phương Hoa và Sửu Nộ đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng ký ức như ác mộng kia khó thể biến mất trong đầu.
Mãi đến hơn hai mươi tiếng đồng hồ sau, đột nhiên cả lối đi mạnh chấn động, tiếng nổ trầm đục từ bên trên phát ra. Bụi đá lả tả rơi, dường như hầm sắp sụp xuống.
Vách đá trên lối đi nhấp nháy ánh sáng xanh không ổn định, như tùy thời vỡ ra.
Biến hóa đột ngột lập tức khiến Huyền Luân chấn động, tập trung nhìn. Nam Thiên ở bên cạnh cũng nghiêm túc nhìn vách đá, lòng có khát vọng.
Vách đá này là một cánh cửa, cánh cửa thông đến chỗ tổ tiên Hàm Sơn bế quan hoặc là yên nghỉ. Cửa này từ mấy trăm năm hoặc càng lâu hơn chưa từng mở ra.
Cấm chế tồn tại cắt đứt bước chân tất cả người ngoài. Nhưng bây giờ Nhan Trì bộ lạc rầm rộ tiến đến, ở bên ngoài không biết dùng cách nào giờ đã phá vỡ cấm chế, xông vào chỗ tổ tiên Hàm Sơn ở.
Tiếng chấn trầm đục không ngừng truyền đến từ bên trên. Vách đá chớp nháy ánh sáng xanh ngày càng kịch liệt, chiếu rọi mặt mọi người lúc sáng lúc tối.
Sửu Nộ, Đông Phương Hoa, Huyền Luân, Nam Thiên đều tập trung nhìn vách đá, chờ bên ngoài Nhan Trì bộ lạc mở cấm chế, cấm chế tại đây cũng sẽ theo đó tán đi.
Chỉ có Tô Minh vẫn nhắm mắt lại. Không phải hắn không muốn mở ra mà vì trong đầu lại xuất hiện thanh âm khàn khàn tang thương kia.
[Đến đây…đến đây…ta chờ ngươi..đã…đã…lâu..]