Thời Lưu nhảy xuống khỏi Đoạn Tương Tư.
Thiếu nữ đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng không tiếng động, gió nhẹ ở núi cao vút tận tầng mây Sơn Ngoại Sơn khiến quần áo đỏ rực tung bay, tựa như đóa hoa đang nở rộ trong gió.
Vài sợi tóc mai xõa xuống, nương theo ánh ban mai, rủ xuống gương mặt xinh đẹp trắng nõn của nàng.
“Viên sư huynh, chúng ta chỉ hộ tống Thập Lục sư tỷ đến Thời gia nhận thân, không thể xem là chính thức cầu hôn…”
Đệ tử bên cạnh Viên Hồi đáp lại, ban đầu chỉ vô tình nhìn về phía vách núi, nhưng khi liếc xuống dưới, hắn lập tức sửng sốt.
“Nhìn gì vậy, nước miếng sắp chảy xuống rồi kìa?” Viên Hồi nhìn theo ánh mắt của hắn.
Đệ tử bên cạnh vội giơ tay định lau đi, sau đó chợt nhận ra mình bị Viên Hồi bỡn cợt, hắn hơi ngượng ngùng: “Viên sư huynh, trước đây đệ chưa từng nghe ai nói, hóa ra Thập Lục sư tỷ đẹp như vậy sao?”
“Đẹp hả? Tạm được… xem như không tồi.”
Nói xong, Viên Hồi có hơi chột dạ, không khỏi nhíu mày nhìn trộm thiếu nữ áo đỏ bên kia: “Từ khi nhập môn, ta không thấy cô ấy xuất hiện nhiều, nghe sư huynh nói, mỗi ngày không phải tu luyện thì chính là luyện kiếm, chưa từng mặc y phục nào khác ngoài áo choàng của đệ tử đỉnh Tông Chủ, nghe là thấy lạ lùng rồi.”
Cậu ta dừng một chút, nhớ tới Thời Ly, hơi bất mãn hạ thấp giọng xuống: “Cho dù sắp kết hôn, cũng đâu cần gấp gáp mặc áo cưới như vậy.”
“......”
Bên rìa núi cao vút tận tầng mây, Thời Lưu kìm lại mong muốn đến gần Phong Nghiệp.
Đúng lúc này, nghe thấy âm thanh theo gió truyền tới, thiếu nữ áo đỏ đeo kiếm xoay người lại, gương mặt xinh đẹp lẳng lặng nhìn Viên Hồi: “Quần áo hôm nay là do chấp sự của đỉnh Tông Chủ đưa tới. Chỉ là quần áo bình thường thôi, không liên quan gì đến cưới gả cả.”
“——!”
Viên Hồi giật mình: “Cô, cô có thể nghe ta nói chuyện à? Không đúng, cảnh giới hiện tại của cô là gì vậy, đứng nói là cô đã đột phá Thiên Cảnh, tiến vào Hóa Cảnh rồi nhé!”
Gần đây tông môn gặp nạn, trong một đêm Yến Thu Bạch nhập Hóa Cảnh đỉnh phong đã tạo ra kỳ tích khiến người người kinh ngạc, theo sau đó, đệ tử các đỉnh cũng lần lượt phá cảnh.
Viên Hồi có thiên phú cực tốt, đáng tiếc từ nhỏ cậu ta quá ham chơi, tu luyện bữa có bữa không, tuy rằng dựa vào thiên phú và thời gian đã đạt tới được Thiên Cảnh đỉnh phong, nhưng căn cơ lại không ổn định, khó có thể đột phá tiếp.
Cho nên gần đây cậu ta thường xuyên bị Viên Thương Lãng ân cần dạy bảo.
Lần này Viên Thương Lãng nhét cậu ta vào đội ngũ đồng thời ra lệnh bảo cậu ta củng cố căn cơ trong lúc xuống núi rèn luyện. Viên trưởng lão đã nói, nếu như khi Viên Hồi trở về mà vẫn như trước đây không thể đột phá Hóa Cảnh, vậy cậu ta đừng về đỉnh Thương Lãng nữa, cứ ở lại Sơn Ngoại Sơn làm đệ tử ngoại sơn đi.
Nếu như ngay lúc này, Thời Lưu nhập môn chưa tới nửa năm mà đã đột phá Hóa Cảnh…
Sắc mặt Viên Hồi xanh mét.
Nhưng may thay, khi bình tĩnh lại, kết quả dùng thần thức dò xét cũng đã trở về —— Tuy rằng cảnh giới của Thời Lưu có tiến bộ, mơ hồ đã gần đến Thiên Cảnh đỉnh phong, nhưng vẫn còn kém một chút nữa.
Phải mất một thời gian nữa mới có thể đột phá Hóa Cảnh.
Viên Hồi thở phào nhẹ nhõm, càng khó hiểu hỏi đệ tử bên cạnh: “Chưa tới Hóa Cảnh, vậy sao cô ấy có thể nghe được lời ta nói vậy?”
“......”
Đệ tử nhìn phía sau lưng cậu ta, muốn nói lại thôi.
Viên Hồi nghiêng người: “Khụ, ờm thì, vừa rồi ta nói với đệ như vậy là không đúng, xin lỗi nhé. Nhưng ta nói cho đệ biết, cho dù cô ấy gả cho sư huynh thì cũng đừng hòng quản lý được ta, ta chỉ nghe lời sư huynh và Thời Ly sư tỷ, à, còn có Minh Hạ sư tỷ nữa, đệ ——”
Lời còn chưa dứt, khóe mắt của Viên Hồi liếc thấy một bóng dáng bất động chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cậu ta.
“... Ực.” Viên Hồi nuốt nước bọt, xấu hổ quay đầu lại: “Đại sư huynh, sao huynh lại đứng đây mà không nói tiếng nào vậy?”
Yến Thu Bạch nhẹ nhàng cầm quạt xếp, mỉm cười: “Đệ ta nói hết rồi, ta còn nói gì được nữa.”
“Đệ không…”
“Nếu sư đệ có chủ kiến (*) như vậy, chi bằng ta nhường vị trí đại sư huynh của Huyền Môn này cho đệ, thế nào?”
(*) Có quan điểm mạnh mẽ của riêng mình.
Viên Hồi: “......”
Nếu không phải có nhiều đệ tử Sơn Ngoại Sơn đang nhìn và nén cười, cậu ta đã quỳ xuống từ lâu rồi.
Thấy gương mặt chữ điền của Viên Hồi nghẹn đến mức đỏ bừng, cuối cùng Yến Thu Bạch chỉ cho cậu ta một ánh nhìn vừa ôn hòa vừa cảnh cáo, rồi bước sang bên cạnh.
Thời Lưu đeo kiếm đứng trước vân nhai, thất thần nhìn biển mây bên ngoài.
“Xưa nay Viên Hồi luôn không giữ mồm giữ miệng, hiện tại muội đã là đệ tử thân truyền của đỉnh Tông Chủ nên đương nhiên cũng là sư tỷ của đệ ấy, muội có quyền lên tiếng răn dạy, không cần phải ngấm ngầm chịu đựng.” Yến Thu Bạch đứng bên cạnh nàng.
Thời Lưu nghiêng mặt, suy nghĩ một chút, sau đó khẽ lắc đầu: “Muội nào có ngấm ngầm chịu đựng, chỉ là những lời nói lúc sau của đệ ấy không liên quan đến muội, cho nên muội chẳng quan tâm lắm thôi.”
“Vậy xem ra, sau này ta sẽ phải thay muội xử lý những chuyện vụn vặt này rồi.” Giọng của Yến Thu Bạch khe khẽ nhẹ nhàng, bất chợt nở một nụ cười nhàn nhạt.
“......”
Thời Lưu hơi giật mình.
Đêm qua ở sau núi, nàng đã nói dối Phong Nghiệp. Nàng sẽ nghe theo lời của hắn, cùng Yến Thu Bạch đại diện cho Thời gia và Huyền Môn kết thành thông gia, giúp hắn cướp lấy đá La Phong, song, đại hôn đạo lữ không thể giả được —— Yến Thu Bạch sư huynh chưa bao giờ khiến nàng chịu một chút thiệt thòi nào, cho nên nàng không thể khiến huynh ấy trở thành trò cười khắp thiên hạ được.
Chỉ là, mặc dù nàng đã lên kế hoạch từ lâu, nhưng dường như nàng chưa bao giờ nghĩ tới “sau này” của nàng và sư huynh.
“Sau này” sao?
Thời Lưu nhìn Yến Thu Bạch dịu dàng như ngọc ở bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Thiếu nữ nhẹ nhàng nói: “Được ạ.”
Yến Thu Bạch giơ tay lên, động tác rất chậm, sau khi xác định Thời Lưu không có ý bài xích và tránh né, hắn mới nhẹ nhàng chạm vào đầu của nàng: “Quần áo màu đỏ thật sự rất hợp với muội.”
Mái tóc của thiếu nữ mềm mại, hai mắt lặng lẽ cụp xuống, khóe mắt dài hẹp hơi nhướng lên.
Yến Thu Bạch sợ nàng không được tự nhiên nên hạ tay xuống, chỉ là trong nháy mắt này, hắn đột nhiên cảm nhận một luồng khí lạnh thấu xương từ một phương hướng nào đó truyền đến, lượn lờ xung quanh mình.
Men theo cảm giác kỳ lạ nọ, Yến Thu Bạch hơi nghiêng đầu, trông thấy một nhóm đệ tử của Sơn Ngoại Sơn.
“Muội nghe chấp sự trong núi nói, là huynh nhờ bọn họ đưa quần áo tới.” Thời Lưu cúi đầu nhìn quần áo có màu sắc tươi sáng màng chưa bao giờ mặc trên người, có chút không thoải mái, “Có nguyên nhân gì đặc biệt à?”
Yến Thu Bạch không tìm được nguồn gốc của cơn ớn lạnh lúc nãy, nghe Thời Lưu nói, hắn tạm thời tạm dừng, quay người lại: “Đúng thế, nhưng vẫn chưa xác định được, sau khi xuống núi ta sẽ giải thích với muội… Ngươi không thích à?”
Thời Lưu khẽ mím môi, có chút rối rắm.
Thay vì nói nàng không thích bộ quần áo đỏ rực này, thì đúng hơn là nàng không thoải mái khi mặc nó, bởi vì bất kể là chấp sự mà nàng gặp ở đỉnh Tông Chủ, hay những đệ tử vừa gặp ở Sơn Ngoại Sơn này —— Mặc kệ nàng đi đâu, dường như mỗi một hành động đều bị nhìn chằm chằm.
Nhưng Thời Lưu không muốn rước thêm phiền phức, thế là nàng chỉ lắc đầu rồi đáp lại: “Không có.”
Hai người đứng bên vách núi nhỏ nhẹ nói chuyện với nhau, một bên khác, các đệ tử Sơn Ngoại Sơn đã đến đông đủ, Viên Hồi kiểm tra họ tên chính xác của từng người một, sau đó cẩn thận chạy đến bên cạnh Yến Thu Bạch.
“Sư huynh ơi, các đệ tử đã đến đủ rồi, sao Thời Ly sư tỷ vẫn chưa xuất hiện vậy?”
Nghe thế, Thời Lưu ngoảnh đầu lại, nhìn xung quanh.
Quả nhiên không có Thời Ly.
Kể từ khi nàng ấy bị phạt đến tẩy luyện trì sau núi sau Đạo Môn Đại Bỉ, Thời Lưu chưa bao giờ trông thấy nàng ấy. Nếu không phải vì tiểu sư thúc tổ tạ thế, thế cục giữa các tiên môn Phàm giới biến đổi, chuyến đi này cần có con gái của gia chủ Thời gia đi cùng, nếu không chưa chắc chưởng môn sẽ thả nàng ấy ra.
“Đừng lo lắng.”
Yến Thu Bạch nhẹ nhàng nói: “Ta đã hẹn trước với Thời Ly sư muội, để muội ấy đi trước, chúng ta sẽ gặp nhau ở trạm dừng chân kế tiếp.”
“Hả?” Viên Hồi mờ mịt, nhưng thấy Yến Thu Bạch không có ý định giải thích, cậu ta không thể làm gì khác ngoài buồn bực đáp lại: “Thôi được rồi, vậy đệ sẽ bảo các đệ tử xuất phát nhé?”
“Ừm.”
Yến Thu Bạch nghiêng người, lấy một tấm khăn che mặt từ trong nhẫn Giới Tử, sau đó đưa cho Thời Lưu.
Thời Lưu ngẩn người, nhẹ nhàng nhận lấy: “Đây là?”
“Đeo lên đi.” Yến Thu Bạch mỉm cười với nàng, “Là một món pháp bảo thông thường, không có tác dụng gì khác ngoài che mặt.”
Thời Lưu do dự một chút, gật đầu, không hỏi lý do mà đeo mảnh voan mỏng lên.
Thiếu nữ đeo kiếm lách mình, bóng dáng mảnh khảnh, váy đỏ uốn lượn như tiên nữ, gương mặt mỹ lệ tựa sương tuyết dưới lớp voan mỏng, như ẩn như hiện, tăng thêm một chút thần bí cùng vẻ đẹp mê người.
Cả đoàn người rời khỏi trận pháp của Huyền Môn, xuống núi.
Theo lộ trình đã định, mọi người vội vã đi về phía cực bắc.
Dưới Thiên Môn, ba cảnh giới: Hóa, Thiên, Địa, giúp thân thể của tu sĩ thích ứng và hòa hợp với thiên địa tạo hóa chi lực ở những mức độ khác nhau.
Chẳng hạn như Yến Thu Bạch đã đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong có thể tự dịch chuyển xung quanh, hắn chỉ cần động ý niệm là có thể dịch chuyển trong phạm vi thần thức.
Còn Thời Lưu và các tu giả Thiên Cảnh khác, có thể ngự kiếm hoặc ngự vật, hoặc cũng có thể cách không phi hành.
Về phần các đệ tử Địa Cảnh của Sơn Ngoại Sơn, mặc dù không thể ngự vật, nhưng nhờ có linh khí gia trì, họ có thể dễ dàng di chuyển nhanh hơn người thường.
Nhưng khi các đệ tử xuống núi rèn luyện, từ xưa đến nay đều không được ngự kiếm phi hành.
Một mặt, rèn luyện, tức là tu luyện giữa chốn hồng trần, phi hành xa tít trên cao, khiến rèn luyện không có ý nghĩa gì. Mặt khác, ngự kiếm ngự vật, thậm chí Hóa Cảnh có thể “ngự người”, khi ở trên không trung cần phải huy động linh lực liên tục và ổn định —— Trong tình huống này, một khi bị đánh lén hoặc gặp rủi ro trong quá trình vận hành linh lực, nhẹ thì bị thương, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, cực kỳ nguy hiểm.
Cũng chính vì vậy, cả đoàn người mới nhanh chóng băng qua đường núi.
Nhưng dẫu rằng như thế, nó cũng không hề làm giảm chút sóng dữ nào.
——
Sau khi rời khỏi phạm vi trăm dặm của Huyền Môn, nhóm của Thời Lưu đã bị các tu sĩ tinh nhuệ tập kích quấy phá.
Tất cả những người đó đều chuẩn bị sẵn pháp bảo có thể che lấp hơi thở, và mục đích của họ rất đơn giản ——
Toàn bộ đều hướng về phía của Thời Lưu.
May mà Yến Thu Bạch đã chuẩn bị sẵn từ lâu, bất kể là giương đông kích tây hay điệu hổ ly sơn, từ đầu đến cuối hắn đều ở cạnh Thời Lưu, mấy ngày nay kiếm pháp của Thời Lưu cũng tiến bộ rất nhiều, tu vi tiến bộ rõ rệt, suốt dọc đường đi, đều là hữu kinh vô hiểm (*).
(*) Nhìn thì kinh hãi nhưng lại không hề nguy hiểm.
Nhưng sự mệt mỏi của việc đề phòng mọi lúc mọi nơi cũng rất khó có thể loại bỏ.
Cuối cùng, sau khi rời khỏi địa giới nghìn dặm của Huyền Môn, trong một khu rừng núi, Yến Thu Bạch đột nhiên dẫn bọn họ thay đổi tuyến đường, đi vòng đến một ngôi miếu thờ thần phật cách đó mười dặm.
“Sư huynh, chúng ta đến đây làm gì vậy?” Viên Hồi nhăn nhó bước vào cổng của miếu nhỏ, “Đệ thấy chuyến đi này của chúng ta đã bị bại lộ rồi, kế tiếp không biết có bao nhiêu trận chiến ác liệt, hay là chúng ta mau đi nhanh đi? Nếu trước khi đêm xuống không vào thành trì mà ở lại rừng núi thì quá nguy hiểm —— Thời Ly sư tỷ? Sao tỷ lại ở đây??”
Viên Hồi kêu to, khiến tất cả mọi người đều giật mình nhìn sang.
Quả nhiên, trong miếu nhỏ, thiếu nữ áo đen bước ra từ sau bức tượng thần phật, vẻ mặt băng sương, chính là Thời Ly.
Nàng không trả lời câu hỏi của Viên Hồi, mà trịnh trọng hướng về phía Yến Thu Bạch nói: “Sư huynh đoán không sai, trên đường đến phương bắc có không ít người mai phục.”
Viên Hồi tức giận: “Rốt cuộc là rùa đen rụt đầu của nhà nào vậy, ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ diện mà chỉ biết đánh lén.”
“Đánh lén tiểu đội rèn luyện của Huyền Môn và Thời gia, làm chuyện xấu mà để lộ mặt, vậy sau này đệ tử của bọn chúng khỏi cần xuống núi nữa.” Vẻ mặt của Thời Ly lạnh như sương, ánh mắt lạnh lùng.
“Giờ làm sao đây?” Viên Hồi nhìn về phía Yến Thu Bạch, “Sư huynh, hay là chúng ta cầu viện tông môn đi?”
“Gặp khó khăn thì cầu viện, vậy đệ xuống núi rèn luyện làm gì vậy?” Thời Ly không hài lòng hỏi.
Gương mặt vuông vức của Viên Hồi đỏ lên: “Ờm, tất cả đều vì nhiệm vụ hộ tống Thập Lục… sư tỷ đến Thời gia mà.”
“......”
Ánh mắt của Thời Ly hơi ảm đạm, im lặng một lát, nàng nhìn về phía Yến Thu Bạch: “Sư huynh, giữ nguyên kế hoạch sao?”
“Kế trước mắt, chỉ có thể như vậy.” Yến Thu Bạch gật đầu, sau đó ra hiệu cho Viên Hồi, rồi dẫn tất cả các đệ tử ra ngoài miếu thần phật.
Trong miếu, chỉ còn lại người mặc áo đỏ là Thời Lưu, và Thời ly đứng cách đó không xa.
Thời Lưu không có vẻ gì là bất ngờ, nàng chỉ hỏi Thời Ly: “Đổi bây giờ à?”
“Cô biết sao?” Vẻ mặt của Thời Ly phức tạp, “Sư huynh đã nói cho cô biết từ lâu rồi à?”
“Không có, ta đoán thôi.”
Vừa nói, Thời Lưu vừa lặng lẽ giơ tay lên, cởi thắt lưng và khuy áo nho nhỏ của chiếc váy đỏ xuống, “Yến Thu Bạch sư huynh sẽ không vô duyên vô cớ quan tâm đến việc ta mặc quần áo màu nào, khoảng thời gian này khá đặc biệt, chuyến đi này sẽ có chút ít rắc rối, y phục màu đỏ chắc hẳn rất bắt mắt.”
Cởi bỏ váy áo bên ngoài, bên trong chỉ mặc áo mỏng và quần nhỏ màu trắng, Thời Lưu cũng tháo pháp bảo che mặt màu đỏ xuống, đưa hết cho Thời Ly: “Khi sư huynh đưa hồng sa này cho ta, ta có thể khẳng định, trên đường sẽ có người thay thế giả thành ta, nhằm thu hút sự chú ý của những tông môn không biết lấy tin tức từ đâu.”
Thời Ly hơi nghiêng đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp: “Ta cho rằng ít nhất cô sẽ từ chối đề nghị này.”
“Đây là chuyện của Huyền Môn và Thời gia, không phải chuyện của một mình ta, ta sẽ không ép tất cả mọi người phải nhượng bộ vì sở thích của mình.”
Thời Ly ngẩn ra, hơi bất ngờ, vẻ băng sương trên mặt đã tan đi nhiều, ngũ quan trở nên sinh động hơn: “So với lời đồn, cô nhạy bén và khéo léo hơn rất nhiều, trông không giống như đệ tử ngu ngốc dù toàn thân nhuốm máu cũng phải leo hơn một trăm bậc thang.”
“......”
Thời Lưu vốn vẫn điềm đạm bình tĩnh, khi nghe tới câu này, nàng bỗng gợi lên chút ý cười. Nàng đang quay lưng lấy quần áo cất trong lá cây nho nhỏ xanh biếc ra, vừa mặc vừa như tự lẩm bẩm: “Ta biết cô chỉ leo được hơn chín mươi bậc.”
“——!”
Gương mặt Thời Ly hơi ửng đỏ, dường như xấu hổ vì lần đầu tiên bị người khác bóc trần tâm tư.
Cũng may người nọ đưa lưng về phía nàng để thay quần áo nên không nhìn thấy, thế là nàng dằn xuống, ngoảnh mặt sang nơi khác, cất tiếng kiêu ngạo lành lạnh: “Nếu ta leo Vân Thê lúc mười bảy mười sáu tuổi thì ít nhất cũng phải leo được một trăm mười bậc.”
“Được, cô có thể.”
Giọng điệu của Thời Lưu giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, Thời Ly tức tối cắn môi tăng tốc độ, cuối cùng cũng thay xong quần áo đỏ trước Thời Lưu.
Nàng nhấc Thanh Sương Kiếm của mình lên, không chớp mắt nhìn ra bên ngoài: “Ta và sư huynh phải giả vờ cho giống một chút, cho nên bên cô nhiều nhất chỉ có thể để lại ba người. Cô phải kín đáo, đi đường vòng, đừng có lãng phí công sức của bọn ta.”
“Ừm.” Thời Lưu kéo thắt lưng lên, “Đi đường cẩn thận.”
“——”
Bàn tay vừa chạm vào cửa của Thời Ly khựng lại một chút, cuối cùng vội vàng nói “Cô cũng vậy”, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Thời Lưu ngừng lại, phân vân nhìn ra ngoài cửa.
Trong số hơn hai mươi đệ tử, chỉ có ba người có thể ở lại, Viên Hồi có tu vi Thiên Cảnh đỉnh phong chắc hẳn sẽ được giữ lại.
Chỉ còn lại hai vị trí.
Nên chắc sẽ không có hắn.
Ừm.
Nghĩ như thế, Thời Lưu thoáng yên tâm, cúi đầu thắt chặt thắt lưng quanh eo. Chỉ có điều thắt lưng vẫn chưa thắt xong, trong điện thờ thần phật nho nhỏ này đột nhiên nổi lên một trận gió.
Thời Lưu giật mình, đột ngột ngước mắt lên, nhấc tay cầm lấy Đoạn Tương Tư đang đặt trên bàn.
Thắt lưng trên eo trống rỗng, sắp rơi xuống ——
“Soạt.”
Phía sau Thời Lưu, có người giơ tay lên, cạp váy rơi vào lòng bàn tay của người nọ.
“!”
Thời Lưu giật mình, không kịp tránh ra xa, nàng giơ khuỷu tay lên, dùng đốc kiếm (*) đánh về phía sau, tiếng xé gió bén nhọn vang lên do vận chuyển linh lực.
(*) Đốc kiếm: bộ phận ngăn gữa cán kiếm và lưỡi kiếm.
Phạch.
Một tiếng vang nho nhỏ.
Cổ tay cầm kiếm của Thời Lưu bị nắm lấy, người phía sau không né không tránh, chỉ dùng một ngón tay để chặn đốc kiếm của nàng, Đoạn Tương Tư nặng nề bay ra ngoài, cắm mạnh vào tường.
Dưới đòn đánh này, người phía sau chẳng những không lùi mà còn tiến tới.
Thế nên đòn tấn công về phía sau của Thời Lưu ngược lại đã khiến nàng ngã vào lòng người nọ.
Đúng lúc này, tương phản với hương thơm mát lành lạnh như tuyết là cơ thể nóng bỏng ôm lấy nàng từ đằng sau, gần như hoàn toàn ôm trọn nàng vào lòng ——
Ma cúi người xuống, đường quai hàm góc cạnh và lạnh lùng hiện ra trong tầm mắt của Thời Lưu.
Quần áo mộc mạc màu xanh của đệ tử Sơn Ngoại Sơn không hề làm giảm bớt sự lạnh lùng của hắn, mà ngược lại lại khiến vẻ lười nhác uể oải thường ngày biến mất, tựa như có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt trong đáy mắt đen như mực của hắn, khiến lòng người khẽ run lên dẫu cho không hề nhìn thẳng vào nó.
Thời Lưu hoàn hồn, muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
Vừa cách ra nửa tấc, đốt ngón tay đang nắm lấy thắt lưng của nàng dùng sức, sợi tơ thít chặt lại khiến thiếu nữ trở lại vòng tay của ma.
“—— Đừng nhúc nhích.”
Giọng ma khàn khàn, từ đằng sau, hắn cúi người, ôm chặt lấy nàng.
Hắn từ tốn buộc thắt lưng quanh eo nàng.
Cả người Thời Lưu cứng nhắc: “Ta tự làm được.”
“Thế nào,” Ma lười biếng muốn buộc lại, chẳng biết là vô tình hay cố tình mà ngón tay của hắn cọ vào vòng eo yêu kiều của thiếu nữ dưới lớp vải mỏng, “... Hắn có thể chạm vào ngươi, còn ta thì không được à?”