Nhốt trong… đế cung ở Tiên giới.
Nghe vậy, Thời Lưu giật mình, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi đồng tử trong veo lộ ra vẻ hoảng sợ hoang mang.
Cho dù chết, có lẽ nàng cũng sẽ không sợ hãi như vậy.
“À, quên mất.”
Ma cụp mắt xuống, khớp ngón tay thon dài hơi cong lại, nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài đen nhánh mềm mại của thiếu nữ trong lòng, theo đó, giọng nói lười nhác cũng hạ thấp xuống.
“Ngươi sợ bị giam nhất.”
Thời Lưu yên lặng cúi đầu, suy nghĩ một lúc lâu mới cất tiếng hỏi: “Huynh muốn nhốt ta, có phải ta đã làm sai chuyện gì rồi không?” Nàng nhìn về phía thanh dao găm, “Huynh trách ta không tìm được đá La Phong à?”
Phong Nghiệp không trả lời.
Thời Lưu ngẩng đầu lên: “Đá La Phong là chí bảo của Huyền Môn, nó không có trong bảo khố thì ắt hẳn ở nơi khác, rất có thể ở trong đỉnh Tông Chủ, nhất định ta sẽ tìm được nó.”
“Tìm nó, là vì ta,” Giọng của Phong Nghiệp trở nên rõ ràng và lạnh lẽo, “Hay là vì rời khỏi ta?”
“——”
Thời Lưu im lặng.
Một chốc lát, nàng cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn: “Là vì báo đáp ơn cứu mạng của huynh.”
“Sau khi tìm được thì sao?”
“Cái gì… sau cái gì?” Trong lòng Thời Lưu hoảng hốt.
“Đá La Phong là chí bảo của Huyền Môn, giao nó cho ta, ngươi sẽ giải thích thế nào với Lận Thanh Hà và Yến Thu Bạch – người mà ngươi xem là cha, là huynh trưởng?” Phong Nghiệp hơi nheo mắt lại, nắm lấy cằm của thiếu nữ, ép nàng ngước lên nhìn hắn, “ —— Tự sát tạ tội, hửm?”
“!”
Ánh mắt của Thời Lưu hiện ra vẻ kinh hoàng rõ rệt: “Sao huynh biết…”
“Ngươi cho rằng ta không nghe được lời ngươi nói với Lận Thanh Hà trên đỉnh Tông Chủ à?” Giọng của Phong Nghiệp càng ngày càng âm trầm, tựa như khó lòng đè nén cơn tức giận, “Ngươi tính toán thật khéo léo —— Dùng đá La Phong trả ơn cứu mạng cho ta, dùng cái chết tạ tội trả lại ơn thầy cho Huyền Môn, sau khi chết lại dùng trái tim giúp Lận Thanh Hà thành tiên? Một mũi tên trúng ba con chim, kế hoạch của ngươi hay quá nhỉ?”
“......”
Toàn bộ dự định bị vài lời nói của ma chọc thủng, gương mặt của Thời Lưu đỏ bừng vì nhục nhã và tức giận.
Thời Lưu không chịu đựng được nữa, nàng đẩy bàn tay đang nắm cằm nàng của Phong Nghiệp ra, xoay người thoát khỏi vòng tay của hắn.
Thiếu nữ đứng cách đó vài bước, hơi tức giận hỏi: “Ngay cả quyền tự do giải quyết chuyện sau đó mà ta cũng không có sao?”
“Không có.”
Phong Nghiệp thờ ơ, nói chắc như đinh đóng cột: “Ta đã nói rồi, mạng của ngươi là của ta, ta không cho phép ngươi chết thì ngươi không thể chết.”
“Nhưng sau khi huynh lấy lại đá La Phong trở về Tiên giới, đối với huynh, ta sẽ trở nên vô dụng ——”
“Sao lại vô dụng.” Ma mỉm cười, hắn nghiêng người, dựa lưng vào cạnh bàn, nhìn nàng một cách hung ác, “Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm là vật mà các thần tiên của Tiên giới thèm khát, ta giữ lại để mình ăn, không được sao?”
“—— Huynh, huynh không giữ lời!”
Thời Lưu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, trông chốc lát, sắc mặt không rõ là trắng hay đỏ.
Ma nghiêng đầu cười: “Ngươi trông chờ vào ma giữ lời à, mơ đẹp quá nhỉ?”
Thời Lưu khẽ cắn môi, vẫn cứ không nghĩ được cách nào khiến hắn nhượng bộ, nàng xoay người lại, giằng co một lát, sau đó chỉ đành nhỏ giọng nói: “Vậy đợi đến khi ta chết, huynh và Lâm thúc…”
Lời còn lại quá tàn nhẫn, nàng không nói ra được.
Nhưng Phong Nghiệp hiểu.
“Ngươi thật sự xem nhìn là tiên đan, còn muốn cắt ra làm hai.”
Ý cười cuối cùng rút khỏi đuôi mắt của hắn, hóa thành sát ý sương lạnh.
Hắn đứng lên, đi về phía Thời Lưu sắc mặt tái nhợt, sau đó cúi người về phía trước, cho đến khi nàng liên tục bị ép lùi về sau, xương bướm chạm vào lan can ở góc giường.
Không còn đường lui, Thời Lưu hoàn hồn, thoáng hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ống sáo bỗng xuất hiện trong tay của ma, ống sáo lạnh như băng chạm vào cằm của nàng, sau đó chậm rãi di chuyển xuống dưới, tựa như giọt nước lạnh băng rơi xuống, hôn lên cổ của thiếu nữ và bộ ngực hơi nhô lên của nàng, cuối cùng sáo ngọc chạm vào trái tim nàng.
“Nhớ kỹ.” Ma nói từng chữ một, ống sáo gõ ba cái vào tim nàng, “Mạng của ngươi là của ta, ngươi không có quyền kết thúc nó.”
“——” Thời Lưu mở miệng muốn phản bác.
Ma đột nhiên nghiêng người về phía trước.
Khoảng cách vài tấc lập tức biến thành cảm nhận được hô hấp của nhau.
Đứng quá gần, sâu trong đôi mắt đen như mực của ma phản chiếu hình bóng của nàng:
“Nếu Huyền Môn dám ép ngươi tự sát tạ tội, ta sẽ giết sạch đệ tử của kẻ đó, huyết tẩy nghìn dặm núi xanh —— Ta nói được thì sẽ làm được.”
“Phong Nghiệp!”
Dư âm không thể kéo dài.
Nhiều lần cách gần môi lưỡi của nàng, cuối cùng, lần này, ma rốt cuộc cũng không nhịn được, đồng thời hắn cũng không muốn nhịn nữa.
Hắn cúi đầu, môi mỏng hé mở, nuốt trọn khoảng cách cuối cùng.
Môi lưỡi của thiếu nữ như dòng suối mát ngọt, khiến ma trầm luân.
Để khiến nàng động tình, hắn dùng hết mọi cách, dùng hết mọi thủ đoạn, mãi cho đến khi thiếu nữ trong vòng tay bị hắn dụ dỗ thả lỏng tinh thần, mạch suy nghĩ hỗn loạn, mặc cho hắn công thành đoạt đất.
Hàng mi dài mềm mại trên đôi con ngươi màu nhạt cụp xuống, làn da trắng nõn như tuyết cũng ửng hồng xinh đẹp.
Cuối cùng trước khi rời đi, Phong Nghiệp không thể nhẫn nhịn được suy nghĩ xấu xa này, hắn móc lấy đầu lưỡi của thiếu nữ, cắn nhẹ lên môi nàng.
“Ưm ——”
Thoáng cái Thời Lưu hơi tỉnh táo lại.
Đôi mắt đen nhánh như được phủ bởi sương mù mở to, càng khiến hắn mê mẩn.
Ma giơ tay lên, che mắt của nàng lại.
Hắn nhớ tới ngọc Kiếp Cảnh, nhớ tới cảnh tượng hắn hôn nàng trước giới môn, sau đó bị nàng đâm một dao vào tim.
“Chết như vậy cũng không tồi.”
Ma thở dài tự giễu.
Cuối cùng, hắn hôn lên đôi môi vì bị bắt nạt mà đỏ ửng lên của nàng.
——
Mùng chín tháng bảy, đại hội tiên môn.
Đại hội tiên môn luôn được tổ chức sau Đạo Môn Đại Bỉ, là sự kiện lớn giao lưu giữa các tiên môn cõi Phàm. Theo thông lệ trước đây, Đạo Môn Đại Bỉ và đại hội tiên môn được tổ chức cách vài năm một lần, do Huyền Môn và Thiên Diễn Tông thay phiên nhau tổ chức, lần này vốn nên tổ chức tại Thiên Diễn Tông ——
Nhưng huyết án động trời Vạn Linh đại trận xuất hiện, Thiên Diễn Tông bị tiêu diệt, ngày nay, cự phách tiên môn chỉ còn lại mỗi mình Huyền Môn. Cho nên sau này cũng chỉ có thể tổ chức tại Huyền Môn.
Hôm ấy, Huyền Môn sấm rền gió cuốn, tiêu diệt Thiên Diễn Tông gần như chỉ trong vòng một đêm, gây mưa gió và nghị luận ầm ĩ khắp thiên hạ.
Mặc dù tông môn tan tác, nhưng dù sao ngày xưa Thiên Diễn Tông cũng từng là một trong hai đại tiên môn, đệ tử chạy tứ tán vô số, đồng thời có rất nhiều môn phái nhỏ phụ thuộc dưới quyền.
Cũng bởi vì lẽ đó, mấy tháng gần đây, bên ngoài nói Huyền Môn chuyên quyền độc đoán, muốn khống chế tất cả tiên môn của cõi Phàm, lời bàn tán truyền từ nhà này sang nhà khác, chưa bao giờ ngừng lại.
Song, các trưởng lão và đệ tử của Huyền Môn hoàn toàn không quan tâm đến điều này.
Huyền Môn đứng đầu các tiên môn suốt mấy nghìn năm nay, tông môn đã quen với điều này từ lâu.
Phần lớn đệ tử đã quen kiêu ngạo, trong lòng bọn họ đều nghĩ, cho dù những tông môn nhỏ kia bất mãn và nghị luận thế nào đi chăng nữa, chỉ cần vị trí tiên môn đứng đầu này không đổi, sau này bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn im miệng, cung kính đối với đệ nhất tiên môn Huyền Môn.
Thế là, trong số những vị khách, các trưởng lão của các tiểu tiên môn và thế gia vốn đã bất mãn nay lại càng bất mãn hơn.
Đỉnh Tông Chủ, trên Tinh Đài rộng lớn trăm trượng.
Đại hội vẫn chưa bắt đầu, khách mời đều đã có mặt đầy đủ, bầu không khí cũng bắt đầu cuồn cuộn sóng ngầm.
Thời Lưu, với tư cách là đệ tử thân truyền của đỉnh Tông Chủ, đã cung kính ngồi ở ghế đệ tử cuối cùng phía sau chưởng môn Yến Quy Nhất.
Sau Đạo Môn Đại Bỉ, trong số các đệ tử trẻ tuổi của các tiên môn khắp thiên hạ, có thể nói, danh tiếng của nàng là cao nhất, mặc dù đã cố tình ngồi trong góc khuất những vẫn không thể thoát nổi những ánh mắt hỏa nhãn kim tinh của mọi người.
Nhân lúc đại hội chưa bắt đầu, không ít các đệ tử của các tiểu tiên môn tập trung về hướng của nàng.
Hơn nữa, còn có một số trưởng lão dẫn theo các đồ đệ hậu bối của mình đến gặp Thời Lưu, lời nói và cử chỉ đều lộ ra dáng vẻ của người mai mối chốn phàm trần.
Thời Lưu có ngộ tính cao nhất, kiếm đạo cũng ngày càng giỏi hơn, nhưng ở phương diện giao thiệp với người khác, có lẽ tiên hạc và ngỗng nuôi trên đỉnh Tông Chủ còn giỏi hơn cả nàng.
Thế nên, khi Yến Thu Bạch trở về từ sau núi, hắn lập tức bắt gặp ánh mắt cầu cứu của tiểu sư muội đang bị “chôn vùi” trong đám đông.
Yến Thu Bạch cảm thấy buồn cười, nhưng không đành lòng nhìn nàng bị lăn qua lộn lại, từ bên ngoài, hắn hắng giọng: “Các vị, tiểu sư muội còn có việc quan trọng phải làm, xin mọi người nhường đường.”
“......”
Bị gián đoạn làm quen với thiên kiêu mai sau của Huyền Môn, tất nhiên mọi người xung quanh đều cảm thấy không hài lòng.
Nhưng khi ngoảnh đầu lại, trông thấy người vừa cất tiếng là Yến Thu Bạch, mọi bất mãn đều bị bọn họ kìm nén lại ——
Vị đang ngồi trước mặt là thiên kiêu mai sau, nhưng vị vừa mở miệng lại là đệ nhất nhân danh chính ngôn thuận của thế hệ trẻ tuổi. Năm ấy danh tiếng của hắn rất lớn, lội ngược về trăm đời trước, trước hắn, không ai có thể đạt được danh tiếng tương tự như vậy khi ở cùng một độ tuổi.
Nếu không phải những năm gần đây Yến Thu Bạch tự hối tự tàng, tu vi dừng lại ở Thiên Cảnh đỉnh phong rất nhiều năm mà không có thêm sự thăng tiến nào, thì có lẽ không có bất cứ ai có thể tranh giành danh tiếng với hắn.
Cho dù là Tử Thần tiên tử từng nổi danh cùng hắn cũng không thể.
Chính vì điều này, nhiều người nói rằng Yến Thu Bạch tự làm lu mờ danh tiếng chính là vì muốn nhường đường cho Tử Thần tiên tử.
Chuyện đã qua không thể kiểm chứng.
Song, khi Yến Thu Bạch đứng ở đây, suy nghĩ muốn làm quen của bọn họ lập tức bị dập tắt.
Từng người từng người một, đều từ biệt rồi rời khỏi.
Xung quanh Thời Lưu lập tức trống trãi.
Thời Lưu bị “mắc kẹt” lâu đến mức đầu óc choáng váng, nàng nhìn chằm chằm vào Yến Thu Bạch đang bước đến đây, hắn vòng qua sau bàn, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Sư huynh,” Thời Lưu làm động tác vẽ một vòng tạo thành khoảng trống, “Sao huynh làm được vậy?”
Yến Thu Bạch rót một cốc trà, đặt xuống trước mặt nàng, sau đó mỉm cười ôn hòa đáp: “Có lẽ bởi vì ta hung dữ chăng?”
“Sao có thể thế được,” Thời Lưu cầm cốc trà lên, “Nếu huynh hung dữ, vậy thì trên đời này sẽ không có ai dịu dàng.”
Ngón tay đang định cầm lên cốc trà của Yến Thu Bạch khựng lại, hắn vuốt nhẹ mép cốc.
Vài giây sau, hắn khẽ mỉm cười: “Trông mặt mà bắt hình dong sẽ chịu thiệt đấy.”
“?”
Thời Lưu nhập môn đã được ba tháng, bây giờ đã thân quen với Yến Thu Bạch và Lâm thúc, nên khi nói chuyện cũng đã không còn câu nệ như lúc ban đầu.
Nghe vậy, nàng khẽ nhăn mũi, ra vẻ không thể tin được mà quay sang nhìn hắn: “Vậy sư huynh hung dữ thế nào vậy?”
“Sau này xuống núi rèn luyện,” Yến Thu Bạch khẽ chạm vào cốc trà của mình, “Sư huynh hung dữ cho muội xem.”
“... À.”
Thời Lưu cúi đầu, che giấu tâm trạng vừa trông đợi vừa thất vọng, cầm cốc trà lên uống một ngụm.
Góc này là trung điểm của mọi sự chú ý.
Thấy cảnh tượng hai huynh muội thân thiết với nhau, nhiều người ở những góc khác nhau đều xì xào bàn tán.
“Trong Huyền Môn có lời đồn, vị tiểu sư muội này sắp thay thế Tử Thần tiên tử, xem ra chưa chắc là giả nhỉ?”
“Ngươi quên rồi hả? Hai ngày trước, khi Đạo Môn Đại Bỉ vừa kết thúc, trước mặt mọi người, Yến Thu Bạch đích thân ôm Phong Thập Lục đi.”
“Ta cũng thấy nè! Lúc đó Tử Thần tiên tử còn hộc máu nữa!”
“Có lẽ nào, Yến Thu Bạch và tiểu sư muội của hắn mới là đạo lữ mai sau không?”
“Có lẽ vậy á, nếu không chẳng phải trước đó mọi người đều nói Huyền Môn và Thời gia sắp liên hôn sao, tại sao một năm nay lại không có chút động tĩnh nào vậy?”
“......”
—
Không lâu sau.
Đại hội tiên môn chính thức bắt đầu.
Quy trình gần giống với đại điển sư truyền được tổ chức trên Tinh Đài trước đây, chỉ là lần này có thêm nghi lễ tế trời: Các tiên môn cử ra các trưởng lão đại diện, còn Huyền Môn là chưởng môn Yến Quy Nhất và đại đệ tử, đồng thời cũng là thiếu chưởng môn sau này – Yến Thu Bạch, cùng nhau lên tế đài của Tinh Đài để làm lễ.
Thời Lưu cũng làm theo, nàng đứng trong góc, bắt chước mọi người hành lễ dưới đài tế trời.
Trong sự tĩnh lặng nghiêm trang.
Thời Lưu bỗng cảm thấy mép váy như bị thứ gì đó kéo.
Sức lực không lớn nhưng lại rất rõ ràng.
Lợi dụng góc độ lúc khom người, nàng nhìn xuống mép váy —— Một con cún răng hô đang cắn váy của nàng, cố gắng kéo sang bên cạnh.
Thời Lưu: “?”
Thời Lưu không dám lên tiếng mà chỉ có thể ném cho Giảo Trệ một ánh mắt nghi vấn.
Giảo Trệ cắn mép váy của nàng, ra hiệu nàng nhìn sang bên cạnh.
Theo ánh mắt của nó, Thời Lưu nhìn thấy một dãy điện thờ dài bên ngoài đỉnh Tinh Đài.
Thời Lưu ngập ngừng, lặng lẽ dùng khẩu hình hỏi Giảo Trệ: “Muốn ta qua đó sao?”
Giảo Trệ ra sức gật đầu.
“.......”
Mặc dù không biết nguyên do, nhưng Giảo Trệ nói, tất nhiên có ý nghĩa gì đó.
Sau khi hành lễ xong, Thời Lưu chắc chắn rằng mọi người đều đang chăm chú tế trời, không có ai chú ý tới góc của mình, sau đó nàng đi theo Giảo Trệ, rón rén rời khỏi chỗ ngồi.
Trong điện dường như không có tiếng người.
Thời Lưu nhẹ nhàng mở cửa ra, lặng lẽ chui vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thời Lưu quay người lại, nhìn thấy bóng người duy nhất trong phòng lúc này đang ngồi trên ghế.
Thiếu nữ giật mình: “Sao huynh lại ở đây, đệ tử Sơn Ngoại Sơn cũng tham gia đại hội à?”
Vừa dứt lời, nàng bỗng nhớ tới chuyện xảy ra trong phòng của Sơn Ngoại Sơn mấy ngày trước.
Thời Lưu thoáng đỏ mặt, cụp mắt xuống.
Phong Nghiệp dựa vào ghế, không hề ngước mắt lên, nghe thế, hắn chỉ giơ chiếc cốc trong tay lên: “Trà ngon không?”
“?”
Thời Lưu không hiểu, thế nên nàng nhìn hắn một cách khó hiểu.
Phong Nghiệp đặt chiếc cốc xuống, hơi nghiêng người nói: “Sau Đạo Môn Đại Bỉ, ngươi có biết chủ đề được truyền bá rộng rãi nhất giữa các tiên môn Phàm giới là gì không?”
“Là gì vậy?” Thời Lưu tò mò, “Có liên quan đến ta à?”
“Ừ.”
Phong Nghiệp cười mà như không cười ngước mắt lên, ánh mắt lành lạnh: “Bọn họ thảo luận, ngươi và Yến Thu Bạch, khi nào sẽ kết làm đạo lữ.”
Thời Lưu: “.....”
Thời Lưu: “?”
Những lời này thốt ra quá đột ngột, khiến Thời Lưu sửng sốt một lúc mới phản ứng lại kịp.
Bắt gặp ánh mắt của Phong Nghiệp, chẳng hiểu sao trong lòng Thời Lưu lại không được tự nhiên.
Nàng nắm chặt tay, xoay người lại: “Nếu huynh chỉ muốn nói điều này, ta cần phải trở về. Lễ tế trời kết thúc, nếu ta không có ở đó, chưởng môn sẽ nghi ngờ.”
“Không được.”
“?”
Thời Lưu ngẩn ra, bỗng nhiên có một vệt kim quang xẹt qua từ phía sau.
Xoạt ——
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức trông thấy cửa phòng và toàn bộ bức tường dường như bị bao phủ bởi một lồng ánh sáng màu vàng.
Không cần thử Thời Lưu cũng biết rõ, dựa vào tu vi của nàng, không thể nào phá được cấm chế do Phong Nghiệp tạo ra.
Thiếu nữ khó hiểu quay đầu lại: “Tại sao không cho ta ra ngoài?”
“Hôm nay là đại kiếp nạn của Huyền Môn.”
Phong Nghiệp giơ cốc trà lên, thờ ơ nói: “Có lẽ có rất nhiều người chết. Cho nên, tốt hơn hết ngươi nên ở lại đây.”