Một năm nào đó, Thời Lưu và Phong Nghiệp — hai người đang ẩn cư ở đồng quê nhân gian, trùng hợp bắt gặp một ngày tết Đoan Ngọ long trọng.
Quả lựu nhỏ rất tò mò, cho nên bèn lôi kéo Phong Nghiệp trà trộn vào đám đông đang tổ chức lễ hội trên trấn, bắt chước bọn họ bện dây ngũ sắc, dệt túi thơm, hái lá ngải cứu, làm bánh ú……
Cho đến khi màn đêm buông xuống, dân chúng trong trấn bày bàn thờ, thắp nhang đèn, sau đó cùng nhau tế tự quỳ lạy trước thần đàn.
Quả lựu nhỏ vừa khom người xuống, khóe mắt liếc xéo qua nhìn thấy Phong Nghiệp đang đứng thẳng bên cạnh.
Nàng quay đầu lại, nghiêm túc kéo kéo đai lưng của hắn: “Phải nhập gia tùy tục, phải thành kính.”
Phong Nghiệp: “……”
Phong Nghiệp không nghĩ như thế là đúng, nhưng hắn lại không lay chuyển được Thời Lưu.
Hắn nhìn tượng thần đất sét nhũ vàng trên tế đàn chốc lát, sau đó khẽ thở dài. Dây thắt lưng lần nữa bị kéo, Trung Thiên Đế quân “ngoan ngoãn” khom lưng, cúi lạy.
Khoảnh khắc hắn vừa cúi người xuống, thần văn vàng óng trên trán đột nhiên sáng lên, sau đó lập tức bị dập tắt.
Cùng lúc đó.
Trên Tiên giới, thần tiên ban phúc luân phiên trực ban hôm nay: “…… Hắt xì!!!”