Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 11





Mặt Thời Lưu đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
Còn kẻ hãm hại nàng một cách trơ trẽn kia lại thong thả phủi phủi áo choàng, cầm ống sáo ngọc, nghiêng đầu suy tư:
“Hay ngươi vốn là nam?”
Thời Lưu: “!”
“Thảo nào.” Sáo ngọc của Phong Nghiệp nhếch lên, tiện tay đánh ngã một mỹ nhân đang nhào tới lên trên giường tân hôn.
Thật sự là đánh thật — —
Bay lên cao, nặng nề ngã xuống, đến mức chiếc giường lắc lư, mỹ nhân đau đến mức kêu to, mặt tái mét rồi ngất đi.
Nhìn thôi mà Thơi Lưu đã thấy đau, nên không dám nhìn kỹ, nàng đành phải che đi gương mặt đỏ bừng của mình, chỉ nhìn Phong Nghiệp – Kẻ đánh mỹ nhân còn tàn nhẫn hơn cả đánh chó: “Thảo, thảo nào cái gì?”
Phong Nghiệp quay lại, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt hờ hững nhưng lại mang vẻ giễu cợt:
“Thảo nào, không phải nhỏ, mà là bằng phẳng.”
Thời Lưu: “?”
Tuy không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng chắc chắn không phải lời hay ý đẹp.
Thời Lưu thật sự rất muốn lý luận với Phong Nghiệp một phen, nhưng hiện tại nàng lại không thể làm được — Chỉ mới nói một hai câu, một mỹ nhân không mảnh vải che thân ở cạnh đó đã nhào tới nàng.
Ôn hương nhuyễn ngọc, nhưng có gì đó rất yêu dị cổ quái.
Thiếu nữ kinh hãi, trốn không kịp, nên liền tóm lấy áo choàng của Phong Nghiệp, vùi mặt vào trong.
Phong Nghiệp: “?”
Phong Nghiệp cúi đầu, theo bản năng muốn ném nàng ra.
Nhưng vừa hạ mắt xuống, liền nhìn thấy nữ hài nắm chặt lấy tay áo choàng của hắn, đốt ngón tay nhỏ nhắn trắng bệch, bên cạnh đó là khuôn mặt đang cố vùi sâu vào áo choàng.

Mái tóc đen nhánh xõa ra, mang tai nhỏ nhắn trắng trẻo bị nhuộm hồng tựa như huyết ngọc.
Thanh niên thoáng dừng lại.
Chỉ hơi mất tập trung một chút, suýt chút nữa đã bị nữ tử xinh đẹp kia nhào vào người.
Lông mày của Phong Nghiệp khẽ nhăn lại, nâng nữ hài trước mặt lên rồi hơi nghiêng vai, ngón tay xinh đẹp của mỹ nhân kia sượt qua cổ áo choàng của hắn, nàng ta vồ hụt.
Bóng người của thanh niên không ngừng bay lùi về sau, trong nháy mắt đã lui tới cánh cửa gỗ ngoài cùng của căn phòng.
Lúc này cả hai mới dừng lại.
Phong Nghiệp cúi đầu, không khách khí vỗ vỗ đầu của tiểu cô nương: “Tránh ra.”
“...À.”
Xác định tạm thời không có nguy hiểm bị nhào vào người, Thời Lưu đỏ mặt, lui về sau hai bước.
“Bọn chúng chẳng qua chỉ là một đám cỏ cây không có tu vi, không có thần trí hóa thành, cũng không phải là ngươi không phân biệt được, sao lại sợ như thế hả?”
Thời Lưu đỏ mặt cãi lại: “Không phải ta sợ, mà là các cô ấy, các cô ấy không mặc quần áo.”
“Dám nghĩ không dám nhìn?”
“Không phải — Không phải ta nghĩ!” Suýt chút nữa Thời Lưu bị hắn làm bật khóc.
“Thật à?”
“Tất nhiên rồi!”
“......”

Phong Nghiệp hơi nheo mắt lại sau đó nhắm mắt, dường như đang điều tra cái gì đấy.
Thời Lưu quay đầu nhìn phía bên kia của căn phòng, phía sau màn nước vô hình lúc nãy, hết thảy đã trở lại như trước khi bọn họ tiến vào, tất cả những nữ tử xinh đẹp cổ quái kia đều đã biến mất, chỉ còn lại phòng tân hôn to lớn.
Nhìn một lúc lâu cũng không phát hiện thứ gì kỳ lạ, Thời Lưu đành phải quay về.
Đúng lúc đó Phong Nghiệp mở mắt ra, con ngươi lạnh nhạt: “Hóa ra là ảo cảnh cố định, không phải ảo cảnh biến đổi theo tâm ý.”
Thời Lưu được rửa sạch hiềm nghi, nàng nhẹ nhàng thở phào, lại nhịn không được mà thấp giọng lẩm bẩm: “Đúng là ảo cảnh không đứng đắn được thiết kế bởi người không đứng đắn mà.”
“Mục đích của đối phương chỉ có một.” Phong Nghiệp nhàn nhạt đáp.
“Hửm?”
“Kẻ xấu đạo tâm.”
“?”
Nghe xong Thời Lưu lưỡng lự.
Nàng quả thật từng nghe nói, có tu giả tu vô tình đạo trong hai đại tiên môn của Phàm giới, nghe nói loại tu giả này tâm vô tạp niệm, tiến cảnh cực nhanh, chiến lực bất tương ngoại vật, chỉ tuân theo bản tâm, là người nổi bật trong tất cả các cảnh giới.
Nhưng có lợi thì cũng có hại, một khi đạo tâm của tu giả tu vô tình đạo bị dao động, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì thân tử đạo tiêu…
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thời Lưu lộ ra vẻ bị khiếp sợ, nàng hoang mang ngẩng đầu lên: “Vậy ngươi ngươi ngươi sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?”
“Ta?”
Phong Nghiệp dường như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
Hắn cúi người xuống gần nàng, đôi mắt đen như mực lạnh giá với hàng mi dài như lông quạ cụp xuống, trong đôi đồng tử ấy như có biển đen vô tận dâng trào, muốn nhấn chìm thế nhân, lại muốn khuấy đảo cả đất trời.
“Ta là ma, lấy đâu ra đạo tâm?”
“ — ”
Thời Lưu rùng mình một cách khó hiểu.
Không biết là do câu nói của hắn hay là do đôi con ngươi tăm tối như muốn nuốt chửng lấy nàng.
Thấy gương mặt tái nhợt của nữ hài dưới ngọn nến đỏ, Phong Nghiệp càng muốn đùa bỡn nàng, cánh tay dưới lớp áo choàng nhấc lên, hắn tháo áo choàng xuống, trùm lên mặt của Thời Lưu, khiến trước mặt nàng bỗng chốc tối sầm lại.
“Phong —!”
Thời Lưu sợ đến mức hoảng lên, theo bản năng muốn kéo áo choàng của hắn xuống.
Kéo thì kéo được.
Nhưng người thì chẳng thấy đâu.
Thời Lưu ôm chiếc áo choàng vừa bị nàng kéo xuống vào lòng, ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy bạch y thanh niên đang đi về phía bức màn nước ở chính giữa phòng tân hôn.
Phong Nghiệp không quay lại cũng không dừng lại, nhưng dường như hắn có thể trông thấy nàng, giọng nói vẫn uể oải như thường: “Che lại.”
“...À.”
Thời Lưu ngoan ngoãn nghe theo, nhưng vẫn khá tốn sức mới có thể trùm chiếc áo choàng lớn hơn nàng rất nhiều lên đầu.
Mơ mơ hồ hồ nàng bỗng nhớ tới gì đó, liền kéo mở áo khoác lông mềm mại ra một chút, lộ ra đôi mắt đen nhánh trong veo và lanh lợi: “Phong Nghiệp, ngươi muốn làm gì vậy?”
Vừa nói, nàng vừa dõi theo người thanh niên nọ.
Phong Nghiệp đã dừng lại trước bức màn nước.
Đốt ngón tay thon dài đẹp đẽ chắp sau lưng, ống sáo ngọc màu xanh ngọc bích nằm trong lòng bàn tay — Giống như bị một luồng khí vô hình nào đó quấn lấy, nó xoay tròn theo đốt ngón tay của hắn mà không hề rơi xuống.
“Muốn phá quan, chỉ có một cách.”
“Cách gì?” Thời Lưu tò mò hỏi.
Phong Nghiệp hời hợt đáp: “Giết hết.”

“!”
Có lẽ là bị giọng điệu hờ hững vô vị của Phong Nghiệp làm giật mình, Thời Lưu suýt chút nữa làm rơi áo choàng xuống đất.
Nữ hài vô thức nhìn ra sau bức màn nước.
Nơi đó vắng vẻ không bóng người, nhưng Thời Lưu biết, chỉ cần Phong Nghiệp tiến lên trước một bước, cảnh tượng vừa rồi sẽ lại xuất hiện nữa — Vậy có lẽ đây là lý do hắn đưa cho nàng áo choàng để phủ lên đầu.
Những nữ tử xinh đẹp kia không phải vật sống, không có linh trí, nói cách khác chúng chỉ là cỏ cây bị Thiên Đàn Mộc cưỡng ép làm phép, khi bị mất đi nhân hình thì ngay cả suy nghĩ cơ bản nhất cũng không có.
Nhưng dung mạo của bọn họ thoạt nhìn không khác gì con người thật sự, hơn nữa còn là nữ tử tuyệt sắc yêu dã, đôi mắt long lanh đảo quanh, khiến người ta không đành lòng nặng tay chứ nói chi đến ra đòn hung ác sát thủ.
— —
Đáng tiếc, loại cảm xúc “không đành lòng” này không có trong từ điển của Phong Nghiệp.
Vì vậy, Thời Lưu đứng ở một bên định xem thiên nhân giao chiến.
Nhưng người nọ thì lại không kiên nhẫn lắm, hắn khẽ nghiêng mặt, đuôi mắt lành lạnh hơi nheo lại: “Còn xem?”
“......”
Thời Lưu từ từ kéo áo choàng lên che đầu lại.
Bên phía Phong Nghiệp, sau khi thấy nữ hài che khe hở cuối cùng lại, hắn không đợi nữa mà bước kết giới ảo cảnh.
Dưới lớp áo choàng.
Thời Lưu vừa bịt tai vừa lẩm bẩm tự thao túng tâm lý — —
Bọn nó đều là cỏ cây hình người không có linh trí bị ảo cảnh khống chế, “sống” như vậy chi bằng giải thoát cho rồi; hơn nữa, nếu không phá quan, nàng và Phong Nghiệp sẽ bị nhốt ở đây cho đến chết; một người tử tế thì không nên làm liên lụy người khác…
Còn chưa kịp xây dựng tâm lý xong.
“Xoạch — — ”
Áo choàng trùm trên đầu Thời Lưu bị ai đó nhấc lên, đuôi áo choàng đen có hoa văn màu vàng nhạt vẽ một đường cong trên không trung, giống như cánh hoa rơi xuống, choàng lên bờ vai rộng lớn của người nọ.
Phong Nghiệp thu hồi ống sáo, đi lướt qua nàng: “Ảo cảnh sắp phá, đi thôi.”
Thời Lưu hoàn hồn, vội vàng nhìn về phía sau lưng Phong Nghiệp.
Không phải cảnh tượng căn phòng khắp nơi nhuốm máu như trong tưởng tượng của Thời Lưu, trước và sau bức màn nước, những nữ tử xinh đẹp không để lại chút dấu vết nào, như thể chưa từng tồn tại.
Ngoại trừ phòng tân hôn trước mắt, màn đỏ, nến đỏ, bàn đỏ bắt đầu nhạt màu, hết thảy giống như chưa từng thay đổi.
Thời Lưu bứt rứt quay đầu lại: “Các cô ấy, tất cả chết hết rồi sao?”
Phong Nghiệp chế nhạo, rủ mắt xuống: “Không nỡ?”
“Cũng không phải thế, chỉ là cảm thấy, rất đáng thương.” Giọng của Thời Lưu nhỏ dần, đầu cũng cúi thấp xuống, “Bọn họ giống như ta… bị giam trong một căn phòng, rất nhiều rất nhiều năm không thể rời khỏi…”
Dường như Phong Nghiệp mặc kệ nàng, xoay người bỏ đi.
Lần này Thời Lưu không vội đuổi theo, mà chỉ từ từ đi theo sau hắn, sau đó nàng từng bước xoay người, nhìn phòng tân hôn đang dần biến mất.
Thế nên, Thời Lưu đã không nhìn thấy — —
Dưới chiếc áo choàng của Phong Nghiệp đang đi phía trước, chiếc lá xanh biếc gắn ở đuôi cây sáo ngọc lục bảo tỏa ra ánh sáng lấp lánh dìu dịu.
Bên trong đó, Giảo Trệ dùng thần thức truyền âm với Phong Nghiệp:
“Chủ nhân, người cần gì phải vất vả giữ lại đám hoa tàn cỏ dại này, còn cắt đứt khí cơ, đưa chúng nó vào Nhất Diệp Giới? Chúng nó muốn thành tinh thì cũng phải tốn trăm năm, cứ trực tiếp giết hết chẳng phải đơn giản hơn ư?”
Phong Nghiệp nhíu mày.

Hắn dừng lại hai nhịp, chờ tiểu cô nương phía sau đuổi kịp mình, sau đó mới lười nhác dùng thần thức đáp lại:
“Ta ghét người nào đó nhắc mãi.”
Giảo Trệ: “Nhưng tiểu nha đầu này đâu thể sống đến lúc đó đâu, sao cô ấy nhắc được — ”
“Cho nên ngươi ngậm miệng lại đi.”
Giảo Trệ: “?”
Giảo Trệ uất ức, còn chưa kịp nói gì, Thời Lưu đã điều chỉnh xong tâm trạng, bước từng bước nhỏ đi theo Phong Nghiệp.
“Phong Nghiệp.” Nàng kéo áo choàng của người nọ.
“Ừ.”
“Ngươi có thể cảm nhận được tình hình của Thời Ly và Yến Thu Bạch không?”
“......”
Cùng lúc đó, trong một ảo cảnh khác.
Miếu cổ đèn xanh, cung điện vàng rực, hương khói nghi ngút.

Đằng sau bàn thờ là một bức tượng Phật bằng vàng đang ngồi, bảo tướng (*) uy nghiêm.
(*) Tướng pháp trang nghiêm của Phật, Bồ Tát.
Đối diện với tượng Phật là một công tử mặc đạo bào, cầm quạt xếp, hắn vừa bước qua ngưỡng cửa cao của Phật điện.
Đối diện với pho tượng vàng, hắn hơi sững sờ.
Sau đó công tử cúi đầu, khẽ thở dài: “Vẫn chưa xong.”
“Thu Bạch sư huynh!”
Giọng nói của một thiếu nữ kiếm tu vang lên từ sau lưng.
Yến Thu Bạch dừng lại, chút tâm trạng thả lỏng khi không có ai bị thu đi.
Lúc Thời Ly bước vào Phật điện, dừng lại bên cạnh hắn, công tử thanh niên đã khôi phục phong thái của một quân tử khiêm tốn và một tu giả trẻ tuổi mẫu mực khó ai có thể bắt bẻ.
“Thời Ly sư muội.” Yến Thu Bạch ôn hòa hỏi, “Có tìm được lối thoát nào khác không?”
Thời Ly lắc đầu.
Yến Thu Bạch khẽ thở dài, quay sang tượng Phật: “Vậy không còn cách nào khác rồi, chỉ có thể xông vào.”
Thời Ly gật đầu, rút kiếm định tiến vào.
Nhưng Yến Thu Bạch đã nâng quạt xếp lên cản lại: “Nếu địa khí tức ta cảm nhận được là đúng thì các chủ của Thông Thiên Các chính là Mị Ma.”
“Mị Ma?” Vẻ mặt của Thời Ly thay đổi, “Vậy chủ thượng của ả, Yểm Ma cũng ở đây ư?”
Yến Thu Bạch hơi bất ngờ: “Thời Ly sư muội biết về Yểm Ma?”
“Phụ thân từng đề cập đến, Yểm Ma là thuộc hạ dưới trướng của Phong Đô Đế vạn năm trước, là điện thứ bảy trong ngũ phương Quỷ Đế và thập điện Diêm La.

Dẫn mộng chi thuật của ả xuất thần nhập hóa, có thể giết ngàn vạn tu giả ngay lập tức trong vô hình.

Trước khi mai danh ẩn tích, từng phạm vô số tội ác diệt môn.”
Yến Thu Bạch gật đầu: “Những gì ta biết cũng không nhiều.

Nhưng Thời Ly sư muội hãy yên tâm, vị ấy không có ở đây.”
“Ừ?”
Lời này của Yến Thu Bạch rõ ràng còn có một tầng ý nghĩa khác, Thời Ly định hỏi, nhưng đã thấy hắn bước vào trong điện.
“Chuyện này để sau hẵng nói.


Việc cấp bách trước mắt là phải mau chóng rời khỏi đây, nhỡ đâu bên Thời La sư muội xảy ra biến cố, chúng ta sẽ không cứu viện kịp.”
“Được.”
Nghe thấy cái tên này, Thời Ly dừng lại một chút, sau đó vẫn cầm kiếm bước vào.
Nhưng vì chậm hai bước, Thời Ly bỗng nhiên thấy trong miếu thờ treo đèn xanh hương khói lượn lờ có thêm không biết bao nhiêu là nữ yêu.
Đám nữ yêu đều mặc y phục bằng lụa mỏng manh, dáng dấp xinh đẹp, nhất trí mục tiêu —
Tất cả đều lao vào công tử mặc đạo bào đứng trước nàng.
“Thật sự là Mị Ma.” Ánh mắt của Thời Ly lạnh lẽo khi nhìn đám nữ yêu, “Sư huynh cẩn thận!”
Đi ở phía trước, Yến Thu Bạch cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lúc những nữ yêu không hợp với chùa chiền Phật điện nhào tới, đáy mắt của hắn vẫn không có chút gợn sóng nào, vẫn là thần thái nhã nhặn, bình tĩnh phối hợp với Thời Ly giết từng nữ yêu một.
Cho đến khi…
“Keng…”
Một tiếng chuông Phật lâu đời vọng đến từ đằng xa.
Tâm trí của Yến Thu Bạch nhoáng lên một cái, đột nhiên quay lại ngước mắt lên.
Ngoài điện, nơi bọn họ đã từng đi qua bỗng nhiên thay đổi — —
Trên ngọn núi xanh tươi, triền cỏ xanh mướt, dưới tán cây râm mát, ánh sáng và bóng cây lốm đốm khiến gương mặt của nữ hài trở nên mờ ảo.
Phía sau nàng có một khu rừng trúc, một chiếc còi bé xíu bằng trúc nằm trong lòng bàn tay nho nhỏ của nàng.
[Bạch Hòa ca ca, cái này tặng cho huynh.]
[Bạch Hòa ca ca, sau khi huynh khỏi bệnh, huynh còn đến thăm muội nữa không?]
[Bạch Hòa ca ca……]
Trái tim của Yến Thu Bạch run lên, cái còi trong nhẫn Giới Tử sinh ra cảm ứng, suýt nữa nhảy ra ngoài.
Vẻ mặt ôn hòa của hắn không còn nữa, ánh mắt mê mang, vùng vẫy:
“Thời…...”
“Leng keng!”
Một tiếng kiếm vang lên khiến Yến Thu Bạch tỉnh táo lại.
Mũi kiếm quét qua, Thời Ly quay đầu lại, không chắc chắn lắm hỏi: “Sư huynh, huynh vừa gọi ta à?”
Yến Thu Bạch im lặng.
Vài giây sau, thanh niên cầm quạt, ấm áp mỉm cười: “Không phải.

Thật xin lỗi.”
— —
Quả thật không phải là Thời Ly.
Mặc dù suốt mười năm qua, Thời gia luôn muốn hắn nghĩ là nàng.
Lông mi rủ xuống, quạt xếp trong tay Yến Thu Bạch run lên, mười bảy nan chuôi quạt đồng loạt mở ra.
Chém một cái.
Bổ đôi vô số nữ yêu và tòa điện Phật nguy nga.
Tất cả ảo giác giống như gạch ngói vỡ vụn, sau đó tan thành mây khói.
Yến Thu Bạch ngẩng đầu lên, hình ảnh trước mắt chậm rãi trở về như cũ, trước tẩm điện lạ lẫm nhưng chân thật của Mị Ma, cách đó không xa hắn trông thấy một bóng dáng.
Là thiếu nữ tên gọi Thời La, người hoàn toàn xa lạ đối với hắn trước ngày hôm nay.
Nàng đang ngẩng đầu lên, nắm lấy ống tay áo của thanh niên khoác áo choàng đen đi bên cạnh, khóe mắt của nữ hài hơi cong cong, đôi mắt trong veo như nước hồ dưới tuyết sơn, dường như sáng ngời lên mỗi khi nàng nở nụ cười.
Hệt như năm đó, sau núi của Thời gia, bên ngoài tiểu viện trong rừng sâu..