Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 107: Ngoại truyện 1: Ở nhân gian (1)




Phía tây bắc của Phàm giới có một thị trấn tên là Thiên Hòa, thị trấn không lớn, chỉ có khoảng trăm hộ gia đình.

Vì nằm ở phía tây, một nửa nép mình trong khe núi, cách tòa chủ thành gần nhất đến vài trăm dặm nên ngọai trừ những người trẻ tuổi ra ngoài lang thang kiếm sống, trấn Thiên Hòa rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, được xưng tụng là thế ngoại đào viên.

Trăm gia đình trong trấn đều biết gốc biết rễ thậm chí là gia phả của nhau, chuyện duy nhất có thể xem là chuyện mới mẻ đó chính con cháu của nhà nào đó ra ngoài mưu sinh có tiền đồ — Chuyện như thế này có thể truyền khắp trấn một hồi lâu.

Song, gần đây, trấn Thiên Hòa đã xuất hiện một “chuyện lớn”.

Một y quán vừa được khai trương trong trấn.

Dù sao trấn Thiên Hòa, nơi có trăm hộ gia đình sinh sống, cũng là khu người phàm, bệnh nhẹ và thiên tai nhỏ là chuyện thường tình, trong trấn có tiệm thuốc y quán cũng không phải chuyện lạ, nhưng lần này thì khác ——

Căn y quán được mở bởi người ở ngoài thị trấn.

“Ê, ta nói này, tiểu cô nương kia trông như tiên nữ hạ phàm ấy, sao cô ấy lại nghĩ quẩn mà chạy đến thị trấn nhỏ tồi tàn của chúng ta mở y quán vậy nhỉ?”

Trong tiệm mì hoành thành nhỏ duy nhất của thị trấn, khoảng ba đến năm người đàn ông nông dân vừa xong việc tụ tập cùng một bàn, húp nước canh hoành thánh để tiêu thực, bất thình lình có người nhắc đến chuyện mới lạ khiến bọn họ thảo luận sôi nổi nhất dạo gần đây.

Lời này vừa thốt ra, giống như uống một bát nước giếng mát ngọt dưới cái nắng oi bức, khiến những người đàn ông ngồi quanh bàn đều phấn chấn tinh thần.

“Thánh nhân có lòng, hành y tế thế sao? Ta nghĩ lời đồn trong trấn cũng đúng đấy, tiên tử trong y quán ấy chắc hẳn là tiên nữ hạ phàm, nếu không sao lại vừa tốt bụng lương thiện vừa giỏi y thuật như thế chứ?”

“Nhưng bình thường thoạt nhìn tiên tử không khác biệt gì với chúng ta mà, bắt mạch, chẩn đoán, kê đơn thuốc, tiêm thuốc, chuyện này cũng giống như hành nghề y bên ngoài núi thôi, không thể xem là tiên pháp được.”

“Đúng thế, đại phu được tiệm thuốc ngoài núi thuê cũng vậy đấy, chỉ là không lợi hại bằng cô ấy thôi.”

“Ta thấy cũng không giống thần tiên, chẳng phải thoại bản ngoài núi đều miêu tả thần tiên luôn mặc bạch y, luôn có mây mù lượn quanh người hay sao? Ta thường đến y quán gặp tiểu tiên tử, ta thấy y phục và cách ăn mặc của cô ấy cũng bình thường thôi.”

Câu này khiến cả tiệm hoành thánh bật cười thành tiếng.

Người ngồi bên cạnh trêu chọc: “Dương Tam Ca, huynh nói mà không biết ngượng à, có phải vài ba ngày huynh không bệnh thì cũng gặp tai nạn rồi đến y quán có phải không?”

Người đàn ông tên Dương Tam Ca ưỡn ngực nói: “Gì mà không bệnh thì cũng tai nạn, nếu ngày nào không gặp tiên tử thì ta bị đau đầu đấy nhá? Hơn nữa, y quán của cô ấy chẩn bệnh chặt chẽ, giả bệnh thì sẽ bị đuổi đi, cho nên phần lớn thời gian ta đều ở ngoài nhìn……”

Không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt mê mẩn của người đàn ông cứng lại, sau đó thở dài: “Thật đáng tiếc, tiên tử đẹp người đẹp nết như thế, chẳng hiểu sao lại lấy một tên phu quân phế vật?”

“Ồ? Huynh gặp phu quân của cô ấy rồi sao?” Mấy người cùng bàn đột nhiên trở nên thích thú.



“Nghe nói tiên tử và phu quân cùng đến trấn Thiên Hòa của chúng ta, nhưng vị phu quân kia còn thần bí hơn cả tiên tử, ta chưa bao giờ gặp hắn.”

“Đúng thế, ngoại trừ tiên tử mỗi ngày đều mở cửa y quán vào buổi trưa, đóng của lúc mặt trời lặn, phu quân của cô ấy hình như chưa bao giờ lộ diện ở y quán.”

“Nghe nói hắn ở trong y quán, nhưng đều nghỉ ngơi trên giường dài cạnh cửa sổ trong buồng trong sau rèm che.”

“Ngày ngày nghỉ ngơi? Đừng nói là một tên ma bệnh nhé?”

“Sao tiên tử lại chọn một tên ma bệnh làm phu quân được chứ, dù sao tiên tử cũng chưa bao giờ nhắc đến mà, nói không chừng người ta là huynh muội hay gì đó khác đấy?”

“Uầy, Dương Tam Ca, chẳng phải huynh từng thấy sao? Sao huynh không nói chuyện?”

“......”

Hỏi xong, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào người đầu tiên lên tiếng.

Người đàn ông ngăm đen lúng túng một lúc lâu, gương mặt đen nhẻm kìm nén đến đỏ bừng, sau đó mới buồn bực nói: “Có một hôm ta đến sớm. Qua khe cửa sổ, ta thấy tên tiểu bạch kiểm ma bệnh kia đang dựa vào giường sau cửa sổ, còn đối với tiên tử……. Dù, dù sao người ta là vợ chồng thật đấy…… không sai đâu.”

“Ồ ——”

Giữa những tiếng cười ầm ĩ, không rõ là ai tiếc nuối tặc lưỡi.

“Thật đáng tiếc, sao lại lấy một phu quân ma bệnh vậy chứ, chẳng những cần tiên tử chăm sóc, nói không chừng phải uống thuốc mới lên giường nổi đấy. Nếu phu quân của cô ấy sớm nghoẻo, ta nhất định không chê tiên tử góa chồng mà rước về nhà, thật tốt yêu thương —— Á!!”

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, người lên tiếng ôm đầu ngã xuống đất, kêu khóc lăn lộn.

Mọi người trong tiệm hoành thành đều bị dọa đến ngơ ngác, hoảng loạn trong giây lát rồi mới luống cuống đỡ người lên, vội vàng đưa đến y quán.

Trấn Thiên Hòa không lớn, tiệm hoành thánh chỉ cách y quán hai con đường.

Nhưng, cực kỳ trùng hợp.

Mấy người khiêng người đàn ông đau đến mức nước mắt rơi đầy mặt lên con đường dẫn đến y quán, vừa định dẫm lên đá xanh trước cánh cửa y quán vẫn đang đóng chặt vì chưa đến trưa, trước khi gõ cửa xin tiên tử cứu giúp người bộc phát bệnh nặng này ——

“Áaaa…… ủa?”

Người đàn ông đau đến mức tay chân co quắp không thể đi nổi bất ngờ trở mình lăn xuống, hai tay đang che lấy gương mặt đẫm nước mắt buông xuống, ngơ ngác đần độn ngước nhìn hàng xóm láng giềng đang kinh ngạc nhìn mình.

“Hình như, hết, hết đau rồi?”

“......??”

Trời nóng bức, những anh chàng đầu đầy mồ hôi tức đến mức sắc mặt đen xì.

“Có phải ngươi giả bệnh hay không?”

“Chỉ vì muốn gặp tiên tử, nhưng rồi lại sợ bị đuổi ra ngoài hả? Ta đã nói rồi mà, sao lại bất thình lình như vậy được, còn bắt đám huynh đệ bọn ta khiêng ngươi đi qua hai con đường, ngươi thật ti tiện!”

“Đi thôi! Đừng để ý đến hắn! Cứ để hắn đau chết đi!”

“......”

Mấy gã đàn ông hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Người đàn ông khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm nhem ngậm đắng nuốt cay vòng quanh tại chỗ nửa vòng để xác định rằng cơn đau dữ dội lúc nãy đã thật sự biến mất, sau đó hắn ủ rũ rụt vai bỏ đi.

Góc nhà nơi bóng người rời đi, chỉ cách nhau một bức tường.



Cửa sổ trong phòng đóng chặt, lần này không chừa lại một khe hở nào, bên cạnh cửa sổ quả thật đúng như lời Dương Tam Ca nói, có một chiếc giường mỹ nhân dài.

Một vị công tử mặc bạch bào lười biếng dựa vào giường, lúc này đang ôm thiếu nữ trông như tiên tử của y quán vào lòng, mặc kệ sự vùng vẫy và run rẩy nhè nhẹ của nàng.

“Tiểu tiên tử, sao không nói gì?” Công tử mặc áo bào màu trắng cười khẽ, quay mặt lại trầm giọng hỏi nàng.

Hàng mi ướt đẫm của nàng càng thêm đen sẫm, trong đôi mắt như ẩn chứa tầng tầng lớp lớp sương mù, gần như sắp hóa thành nước hoặc mưa, nhưng vẫn cố chấp cắn đôi môi đỏ mọng trừng hắn.

Nghe thế, màu vàng kìm nén trong mắt Phong Nghiệp gần như bị phá vỡ, hắn dựa vào trán nàng, giơ một tay lên che mắt nàng, sau đó dùng sức ôm chặt nàng vào lòng.

“Không khám bệnh cho ta sao? Ở đây, ở đây nữa, thật sự không có vấn đề gì hả?”

“Chàng ——!”

Lời chưa kịp thốt ra đã được thay thế bằng sự run rẩy, Thời Lưu, thiếu nữ mặc y phục của y giả không kìm chế được sắc đỏ trên hai gò má khi bị hắn ôm vào lòng.

Cuối cùng nàng cực kỳ tức giận, nghiêng mặt sang một bên, há miệng cắn vào chiếc cằm trắng lạnh sắc sảo của hắn.

Sau đó Thời Lưu nghe thấy Phong Nghiệp khẽ kêu lên một tiếng.

Thiếu nữ khựng lại, hơi do dự nhả ra, dùng chút lý trí ít ỏi còn sót lại sau khi bị hắn phá hỏng, tự hỏi liệu rằng mình có cắn quá mạnh hay không, thì chợt cảm thấy cánh tay đang ôm lấy mình siết chặt lại ——

“!”

Bạch bào công tử cởi áo ngoài, ôm nàng đứng lên, từng bước một đi về phía bàn tròn trong phòng.

Tia lý trí cuối cùng bị thủy triều nhấn chìm, Thời Lưu như chết chìm bám vào vai hắn, đôi mắt ngấn nước ngước lên nhìn hắn: “Đừng ——”

“Muộn rồi, không được cầu xin ta.”

Phong Nghiệp cúi đầu, hôn lên môi nàng.

Đặt người lên mặt bàn lạnh như băng, cố ý khiến nàng run lên vì lạnh, Phong Nghiệp khom người, cúi thấp xuống mặt bàn ——

“Tiên tử, nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta.” Hắn hôn lên những giọt nước mắt vương trên mi nàng, bật ra tiếng cười khẽ hơi khàn: “Tại sao bọn họ đều nói ta là ma bệnh vậy, bệnh của ta có thể chữa khỏi không?”

“Phong…… Nghiệp!”

Cuối cùng Thời Lưu cũng bị hắn ép đến bật khóc, nàng tức giận mở mắt ra, nhưng chỉ có thể dùng giọng run rẩy mắng hắn.

“Nghe người trong trấn nói, tiên tử là thầy thuốc từ bi, mong ngài cẩn thận giúp ta chẩn bệnh, có được không?” Phong Nghiệp cứ như không nghe thấy lời nàng nói, đốt ngón tay thon dài đặt lên y phục nhăn nheo của nàng, chạm vào vòng eo nhỏ nhắn đang run rẩy của nàng, ngạo mạn châm lửa: “Ở nhà, ta phải chăm sóc phu nhân, nên không thể bị bệnh được. Ta cũng đã hứa với nàng ấy trước miếu thần rằng, sẽ giúp nàng có con cháu đầy cả sảnh đường. Cho nên, xin tiên tử rộng lượng chữa bệnh cho ta, được không?”

“——!”

Lách cách.

Ấm trà trên bàn rơi xuống vỡ vụn, trà trong ấm đổ ra làm bẩn cả tấm thảm trắng tinh khôi.

Bạch bào công tử “làm điều ác” cuối cùng cũng bị y giả thiếu nữ tát một bạt tai trước khi chìm vào mê man.

Nhưng bạch bào công tử không hề tỏ ra chút khó chịu nào, ngược lại, hàng mi dài cụp xuống tràn ngập vẻ thỏa mãn và ý cười không thể giấu được.

Cuối cùng hắn cũng ôm thiếu nữ bị trêu chọc quá đáng lên, bế nàng vào phòng chính ở hậu viện, đi đến chiếc giường dài được phủ bởi chiếc chăn gấm mềm mại. Hắn đặt thiếu nữ còn đang choáng váng vào trong chăn, sau đó nghiêng người hôn lên đôi môi vừa bị hắn cắn ửng đỏ, sau đó hôn lên lòng bàn tay vừa tát hắn của nàng.

Màu vàng bị kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng dần dần quay trở lại trong đôi mắt của thần minh.

“Xin lỗi, không nhịn được.”



Hắn khẽ thở dài, cúi đầu hôn lên trán nàng: “Cũng không thể hoàn toàn trách ta. Ai bảo bọn chúng dám có ý đồ với nàng, thế mà còn dám nói ra?”

...

Sau nụ hôn cuối cùng, thiếu nữ đã qua cơn mê man nghiêng mặt sang một bên.

Hàng mày nhỏ nhắn của nàng nhíu lại, nhưng vẫn nhắm mắt, cứ như thể vừa mệt vừa giận không thèm để ý tới hắn: “Là chàng cố ý trước.”

“Ý nàng là khe hở cửa sổ kia ấy hả?” Phong Nghiệp hơi nhướng mày, “Nếu không làm thế, chẳng lẽ để mặc hắn ta thèm muốn nàng, mỗi ngày đều đến bên ngoài y quán nhón chân nhìn nàng sao?”

“?”

“Nàng thấy chưa, sau ngày hôm ấy, hắn ta không đến nữa.”

“......”

Cuối cùng Thời Lưu cũng không nhịn được nữa, nàng quay mặt vào góc tường, đôi mắt đen nhánh như được nước hồ ngày xuân gột rửa, mặt đỏ ửng như quả lựu:

“Vô, sỉ!”

Phong Nghiệp bật cười.

Hắn giữ nguyên áo nằm trên giường, ôm lấy thiếu nữ muốn đá mình vào lòng, cúi đầu hôn lên dung mạo và chóp mũi của nàng: “Tiên tử mắng hay lắm, ta cảm thấy bệnh của ta vẫn chưa khỏi hẳn, nên hôm nay tiên tử không cần mở cửa y quán, chuyên tâm chữa bệnh cho một mình ta, thế nào?”

“——!”

Sau ngày hôm đó, tin đồn về “tiên tử y quán và phu quân ma bệnh của nàng ấy” lan truyền khắp trấn Thiên Hòa tự động sụp đổ.

Chỉ vì sau khi y quán vô cớ đóng cửa suốt một ngày trời, bắt đầu từ ngày hôm sau, y quán mở cửa lại, bên cạnh tiên tử khám bệnh cho người bệnh có một tên “ma bệnh” dung mạo tuấn tú.

Ngày hè mà “ma bệnh” vẫn mặc một bộ trường bào trắng như tuyết uốn lượn rủ xuống, trông hết sức đẹp mắt.

Chỉ là không biết hắn đã làm gì khiến tiên tử tức giận, mấy ngày sau khi mở cửa y quán, tiên tử không hề nhìn hắn một cái nào, nhưng hắn vẫn giúp nàng kéo ghế rót trà, quản lý bên trong quán.

Không lâu sau, một phiên bản mới của tin đồn về y quán mới mở của trấn Thiên Hòa ——

Tiên tử y quán lương thiện hành y tế thế, cùng với phu quân tiểu bạch kiểm ma bệnh ngoại thất dù tuấn tú nhưng lại là một kẻ vô dụng.