Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 100: Ngọc Kinh Tố Tiên (14)




Tết Nguyên Tiêu là sự kiện náo nhiệt nhất hàng năm của Phàm giới.

Đặc biệt là những tòa chủ thành, đường phố và ngõ hẻm đông đúc người buôn bán và khách du lịch từ các thị trấn xung quanh. Màn đêm còn chưa buông xuống, những sạp hàng bán những món đồ quý hiếm đã được bày khắp hai bên đường phố, những món hiếm lạ được đặt ở những vị trí dễ thấy nhất, chờ đợi tiểu thư hay công tử có tiền rinh về nhà.

“Ngài muốn hỏi về nơi náo nhiệt nhất tết Nguyên Tiêu của thành này à?”

Trong một tòa chủ thành nào đó.

Tiểu nhị của một quán trà cách lối vào thành không xa đang dọn bàn, nghe khách ở bàn bên hỏi, cậu ta không nghĩ ngợi gì mà đáp lại: “Đương nhiên là hội hoa đăng rồi, không chỉ Hoa Thành của bọn ta, nếu tết Nguyên Tiêu mà không đi thưởng thức hoa đăng thì còn gì là tết Nguyên Tiêu nữa.”

Trong hai vị khách, thiếu nữ mặc áo choàng gấm sáng màu nghe vậy lập thu hồi ánh mắt đang nhìn ngó xung quanh, nàng tò mò ngẩng mặt lên: “Hội hoa đăng?”

“Đúng thế.”

“Hội hoa đăng là gì?”

“Hả……?”

Tiểu nhị quán trà dừng việc đang làm lại, nghi ngờ quay đầu lại: “Hội hoa đăng mà cũng không biết…… Nghe nói gần đây Yêu Vực không an phận, chẳng lẽ các ngươi là mật thám do Yêu Vực phái tới đây sao?”

“?”

Nghe vậy, tiểu lưu ly yêu sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, tức giận đến mức phồng má: “Ngươi, ngươi ngậm máu phun người!”

Tiểu nhị quán trà bị đôi mắt đen láy như ngọc lưu ly nọ nhìn chằm chằm, chẳng hiểu sao trong lòng trống rỗng, cậu ta ho khan, bày ra vẻ tươi cười: “Vị tiểu thư này dung mạo như thiên tiên, sao có thể là kẻ xấu của Yêu Vực được chứ? Đương nhiên ta không có ý nghi ngờ, chỉ là, người bên cạnh ngài……”

Tiểu nhị nhíu mày nhìn sang bên cạnh tiểu cô nương.

Người nọ khoác áo choàng trắng như tuyết, ánh sáng bên ngoài cửa sổ rọi vào, mơ hồ có thể trông thấy những hoa văn tăm tối được thêu bằng chỉ bạc trên tay áo choàng, vóc dáng rất cao lớn, đoan chính, tao nhã vô song.

Điểm kỳ lạ duy nhất chính là, phía trên áo choàng là một chiếc mũ có rèm che, hoàn toàn che kín dung mạo của người nọ.

Tấm vải rõ ràng rất mỏng, nhưng lại hoàn toàn che khuất diện mạo của đối phương, chỉ để lộ bàn tay cầm tách trà dưới ống tay áo, khớp xương hơi cong, thon dài, ôn nhuận như ngọc.

Tiểu nhị quán trà châm chước mỉm cười: “Khách quan, hội hoa đăng hôm nay nhộn nhịp lắm đấy, nếu che chắn thế này thì dễ thu hút sự chú ý lắm. Gần đây Phàm giới đang tập trung điều tra mật thám của U Minh, ta khuyên ngài một câu, để tránh thị phi, tốt nhất là hãy tháo mũ xuống đi.”

Nói xong, tiểu nhị nhìn chằm chằm vào người nọ, chờ đợi phản ứng của hắn.

Ai ngờ đối phương không trả lời, cũng không thèm để ý đến cậu ta, ngược lại chỉ hơi cúi thấp người, cứ như thể muốn hỏi thiếu nữ đang tức giận bên cạnh: “Muốn tháo xuống không?”

“Không.” Tiểu lưu ly yêu khăng khăng nắm lấy tay áo của hắn, “Không được tháo xuống.”

Ngón tay chạm vào viền tách trà, dưới mũ che truyền ra tiếng cười khàn khàn: “Được.”

“.......”

Tiểu nhị bị tiểu cô nương trừng mắt kia tỏ vẻ kinh ngạc, rõ ràng cậu ta không hề nghĩ rằng, giữa hai người này người chủ sự chính là tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn ngây thơ này.

“Chúng ta đổi nơi khác đi, đừng ở đây nữa.” Tiểu lưu ly yêu càng nghĩ càng tức giận, nàng kéo tay áo của Phong Nghiệp, đứng dậy bỏ đi.

Tiểu nhị quán trà sửng sốt, vội vàng la lên: “Này, hai vị khách quan, hai vị chưa trả ——”

Chữ “tiền” vẫn chưa thốt ra, cậu ta mở to hai mắt nhìn viên linh châu đang lơ lửng trước mặt.

Sau khi vô thức ném miếng giẻ lau đi rồi ôm lấy viên linh châu, tiểu nhị quán trà ý thức được điều gì đó, vội vàng nhìn ra ngoài.

Phố xá nhộn nhịp, nhưng hai bóng dáng phong hoa nổi bật kia đã biến mất từ lâu.

“Tiêu rồi, hình như ta vừa đắc tội với tu sĩ tiên gia của tiên môn nào đấy.”

Đối với viên linh châu có giá trị không nhỏ này, tiểu nhị nửa buồn nửa vui, cậu ta nhìn trái ngó phải để chắc chắn rằng không có ai chú ý, sau đó cất linh châu vào trong ngực.

Sau khi xác định không có ai chú ý, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, quay người lại, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Không thể trách ta nha, làm gì có tu sĩ nhà ai mà không dám ló mặt ra như vậy chứ……”

Cùng lúc đó.

Trong một con hẻm nhỏ ở phía đông thành.

Dù trời chưa tối, nhưng trên đường đã nhộn nhịp người qua kẻ lại, không có ai để ý rằng có hai bóng bước ra khỏi ngõ cụt dù chưa từng bước vào đó.

Phía đông thành càng náo nhiệt hơn đôi chút.

Sau khi tiểu lưu ly yêu đi ra, vẻ tức giận trên mặt nàng lập tức biến mất, lúc này nàng đang hồi hộp kéo ống tay áo của Phong Nghiệp, không nhịn được hưng phấn nhìn quanh: “Thật nhiều người, Nghiệp Đế bệ hạ, nhân gian vẫn luôn nhộn nhịp như vậy sao?”

“......”

Khi còn là Trung Thiên Đế thanh hòa công chính của vạn năm trước, Phong Nghiệp cũng đã quen nhìn thế gian từ xa, hắn không hề thích ở giữa nhân gian ồn ào nhộn nhịp.

Nhưng tiểu lưu ly yêu, hoặc là Thời Lưu, ngoại trừ phần số mệnh bị cưỡng ép tạo thành, suy cho cùng, tính cách của nàng hoàn toàn tương phản với hắn, nàng thích khói lửa và cảnh tượng náo nhiệt của nhân gian.

Thật khó cho nàng ở trong ao nước nhỏ của Trung Thiên Đế Cung lâu như vậy.

“Nếu nàng thích nhân gian, vậy không cần phải quay về nữa.” Dưới chiếc mũ che, Phong Nghiệp thấp giọng nói.

Tiểu lưu ly ngoảnh đầu lại: “Không quay về? Nhưng nếu bọn họ không tìm được Nghiệp Đế bệ hạ, bọn họ sẽ lo lắng lắm đấy.”

“Không phải nói ta, là nàng. Nàng của sau này.”

Tiểu lưu ly yêu ngẩng mặt lên, ngẫm nghĩ lời nói của Phong Nghiệp, sau vài nhịp thở mới phản ứng lại, đôi mắt đen láy lại một lần nữa ngưng tụ sương mù.

Nàng tủi thân mong mỏi nhìn Phong Nghiệp: “Có phải Nghiệp Đế bệ hạ lại muốn vứt bỏ ta không?”

“Ta hoàn hoàn không có ý này.” Phong Nghiệp khó có thể kìm lòng khi thấy đôi mắt ngấn lệ của Thời Lưu, nên chỉ đành di dời sự chú ý của nàng trước khi sương mù nọ hóa thành mưa rào, “Sao lại là ‘lại muốn’?”

Nước mắt của tiểu lưu ly yêu khựng lại: “...... Phải ha.”

Thiếu nữ ngơ ngác nghiêng đầu: “Sao ta lại nói ‘lại’?”

Còn chưa kịp nghiền ngẫm đáp án, đôi mắt đang nhìn nghiêng của tiểu lưu ly yêu sáng lên, nàng giơ tay chỉ về hướng cách đó không xa: “Đó là gì vậy?”

Qua chiếc mũ che, Phong Nghiệp liếc qua.

Đó là một gian hàng đồ chơi làm bằng đường, có mấy đứa trẻ đang kéo vạt áo của cha mẹ không chịu đi.

Phong Nghiệp rủ mắt xuống, trông thấy vẻ háo hức giống y như đúc trên gương mặt đang ngước lên của tiểu lưu ly yêu.

“......”

Thần ma khẽ thở dài.

Tiểu lưu ly yêu kéo vạt áo của hắn: “Có được không, Nghiệp Đế bệ hạ?”

“......”

Sau một tuần hương.

Đi dạo nửa con phố dài, trong tay Phong Nghiệp đã có thêm bảy tám món ăn —— Thanh niên công tử mặc áo quần lộng lẫy khoác áo choàng màu tuyết, tao nhã thoát tục, nhưng trong tay lại cầm một núi thức ăn nhỏ, đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

Cho đến khi dòng người vơi bớt, Phong Nghiệp nghiêng mắt nhìn nàng: “Tiểu lưu ly yêu, nàng có nhớ tại sao ta phải đội mũ không?”

“Quá nhiều người nhìn, không…… tốt.”

Tiểu lưu ly yêu vừa nhét một viên kẹo hồ lồ vào miệng, khiến má hơi phồng lên, giọng nói hơi khó nghe rõ.

Thần ma rủ mắt xuống, không khỏi mỉm cười.

Hắn giơ tay lên, chậm rãi chạm lên má của thiếu nữ, véo nhẹ: “Ăn ngon không?”

“?”

Nước bọt suýt chút nữa bị bóp chảy ra, tiểu lưu ly yêu bực bội hất tay hắn.

Đến khi âm thanh lảnh lót vang lên, tiểu lưu ly yêu ngây người một lúc, bối rối cúi đầu nhìn đôi tay dường như đã to gan hơn của mình, sau đó ngẩng lên nhìn phản ứng của Phong Nghiệp: “Vừa…… rồi, không phải ta.”

“Là nàng.”

Tiểu luu ly yêu cố kiềm chế gương mặt đỏ bừng, muốn giải thích, nhưng kẹo hồ lô trong miệng lại khiến nàng khó mà mở lời.

“Là nàng.” Phong Nghiệp nhỏ giọng lặp lại lần nữa, giống như đang thở dài, “Chỉ là nàng đã quên rồi, quả lựu nhỏ.”

“?”

Thiếu nữ ngơ ngác ngẩng đầu lên, nàng chưa kịp hỏi gì thì người trước mặt đã cúi người xuống.

Tấm lụa mỏng trên mũ buông xuống, cũng che khuất thiếu nữ đang ngẩng đầu lên, men theo mái tóc đen nhánh của nàng, khoác nhẹ lên bờ vai.

Một âm thanh hơi kinh ngạc phát ra từ rèm che mỏng.

Thiếu nữ trước mũ che hơi giãy giụa, nhưng sau gáy bị ép chặt, thần ma vốn luôn dịu dàng hôm nay hơi khác lạ, hắn gần như cưỡng ép nàng đón nhận nụ hôn này.

Tiểu lưu ly yêu bị hôn đến mức hơi mơ màng.

Cho đến khi màn đêm buống xuống, nàng ngồi trong góc quán trà đối diện đường cái, hai gò má vẫn đỏ bừng, trông vẻ mặt rất nghiêm túc.

Nhưng bên cạnh nàng, thanh niên công tử đang đội mũ che vẫn cứ là dáng vẻ gió thoảng mây trôi, cầm tách trà lên thưởng thức, cứ như thể chuyện vừa rồi là ảo giác của nàng.

Thần minh trở nên rất kì lạ.

Hắn chưa bao giờ như thế này, cứ như thể…… nàng là viên kẹo hồ lô kia của hắn, bị liếm sạch lớp đường bên ngoài, sau đó cắn ra rồi ăn từng miếng một.

Là kiểu ăn không thèm nhổ hạt ra ấy.

Tiểu lưu ly yêu vừa nghiêm túc vừa xụ mặt quay lại, nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trước mặt.

Điều này quá không phù hợp, nàng phải hỏi rõ ràng.

Tiểu lưu ly yêu suy nghĩ, bĩu môi ngẩng đầu lên, vừa hít một hơi chuẩn bị mở miệng ——

Sâu trong quán trà, người kể chuyện gõ thước xuống bàn.

“Phạch.”

“Hội hoa đăng sắp đến rồi, ta sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện ngắn để giải trí nhé. Câu chuyện phổ biến nhất hiện nay chính là chuyện về Trung Thiên Đế liều mình trấn áp U Minh, đúng không?”

Sau vài câu, trong quán trà thỉnh thoảng vang lên những tiếng reo hò ngắt quãng.

Trong góc, tiểu lưu ly yêu vừa mới ngẩng đầu lên liền lập tức giật mình.

Trong chốc lát, sắc mặt nàng đột nhiên tái nhợt.

“Cái gì là trấn…… trấn áp U Minh? Chuyện khi nào vậy?” Đồng tử run rẩy, nàng quay phắt lại nhìn người bên cạnh mình, bàn tay đang cầm tách trà của hắn đã khựng lại.

“Ồ, tiểu cô nương, cô chưa từng nghe phần này hả?”

Phố phường náo nhiệt, trong quán trà cũng chật như nêm.

Một vị khách ở bàn bên vừa uống xong, đương lúc rảnh rỗi nên thản nhiên đáp lại nàng: “Đây là thiên cơ do Thiên Cơ Các dùng kim liên lệnh bói ra, còn có đệ nhất tiên môn – Huyền Môn đảm bảo nữa, bây giờ đã truyền khắp cõi Phàm rồi. Trung Thiên Đế của Tiên giới ấy, vạn năm trước vì ngăn chặn uế khí lan ra hai cõi Tiên và Phàm, nên đã tự ô uế thần hồn, sinh trấn U Minh!”

Sau mỗi một câu của người nọ, sắc mặt thiếu nữ lại tái nhợt một phần.

Nhưng đối phương không chú ý tới, y lắc đầu cảm thán: “Thật đáng tiếc, chẳng những trở thành chủ nhân của U Minh, gánh ác danh vạn năm, cuối cùng còn rơi vào kết cục như thế nữa.”

“Cái gì…… đáng tiếc?” Tiểu lưu ly không nhìn thần ma dưới mũ nữa, nàng hoảng sợ quay đầu lại, “Ngài ấy thế nào?”

“Moi tim rút xương, đã chết vạn năm rồi.”

“——”

Tiểu lưu ly yêu cứng đờ.

Bàn tay nắm chặt chiếc cốc buông ra, bộp một tiếng, vỡ tan tành trên mặt đất.