*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: 🐳 ℒ𝒾𝓉𝓉𝓁𝑒 𝒲𝒽𝒶𝓁𝑒 🐳 (Chỉ đăng tại wattpad: @littlewhale1111)
Ngày đăng: 05/01/2022
- -------------------------------
Đêm đầu hạ, trên làn suối nước nóng trong suốt thấy cả đáy nổi lên từng đợt bong bóng nhỏ, bên cạnh ao có một bụi hoa sơn chi màu trắng đang lẳng lặng nở ra.
Trong không khí ẩm ướt len lỏi hương hoa ngòn ngọt, nơi đây tựa như được rót thêm một chút gì đấy vừa kiều diễm vừa dụ hoặc...
Có con gió thổi nhẹ làm vén lên chiếc rèm cửa sổ bằng voan mỏng màu trắng ngà, bên trong căn phòng ấy có hai người đang làm tình trên tấm thảm tatami* đến thất hồn lạc phách - đó là Vu Thiển Vân và anh chồng sắp cưới của cô ấy.
*Hình ảnh minh họa nè:
Hai người trẻ tuổi trần trụi như đôi rắn động dục đang quấn lấy nhau, dây dưa qua lại, tiếng thở dốc cùng rên rỉ hòa vào làm một, chiến đấu vô cùng kịch liệt, hừng hực khí thế.
Chàng trai thân hình khỏe mạnh đè lên người cô gái mềm mại, ra sức lao tới, cơ lưng và cơ mông anh ta căng cứng, vòng eo hữu lực đong đưa lên xuống, gương mặt điển trai bởi vì nhiễm phải tình dục mà có hơi vặn vẹo, trong miệng phát ra tiếng thở dốc gợi cảm, mồ hôi từ trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống, bám vào bộ ngực sữa trắng nõn đang cương lên cao ngất của cô gái.
Vu Thiển Vân được đâm đến sung sướng, khuôn mặt lộ ra vẻ kiều mị, ánh mắt mê ly, đôi môi đỏ hơi hé ra, va chạm kịch liệt làm cho bộ ngực gợi cảm của cô không ngừng run rẩy, trông thật dâm đãng chết người.
"A a a, Sở Mộ, ông xã, nhẹ chút... A... Chịu không nổi..."
Miệng cô thì rên rỉ xin tha, nhưng mà hai chiếc đùi ngọc thon dài lại vô cùng thành thật, chúng nó gắt gao mà khóa chặt lấy vòng eo săn chắc của vị hôn phu, thế nhưng còn chưa đủ, cô tựa hồ vô cùng cơ khát mà vặn vẹo bộ mông vểnh lên nghênh đón, chủ động đem cây côn th*t thô dài kia nuốt vào. Khi đâm vào thì không nói, mỗi lần 'nó' rút ra, cô cơ khát đến nổi không kiềm chế được mà kẹp chặt lại âm đ*o, tựa như dù chỉ 'ra ngoài' một giây thôi cũng không được...
"Thiếu làm tiểu dâm phụ, miệng thì nói chịu không nổi, cái l•o•n nhỏ lại kẹp chặt như vậy, dâm dịch ướt đẫm cả cái giường!"
Sở Mộ nhướng mày cười xấu xa, ngón tay siết nắm đầu v* màu anh đào của cô, hơi hơi dùng sức xoa niết vài cái.
"A, đừng mà, không muốn!" Cô thét chói tai xin tha, đầu v* mẫn cảm bị đùa bỡn, cả người mềm mại cứ thế run rẩy, huyệt nhỏ theo bản năng co rút càng thêm gấp gáp, lượng lớn d*m thủy từ khe hở giao hợp của hai người ào ạt chảy ra.
"Đệch, làm chết em cái đồ dâm đãng này!" Sở Mộ bị cô gái kẹp đến xương cùng sinh ra từng trận tê dại, hắn không khỏi cắn chặt răng, đem cô nàng gắt gao đè xuống, tốc độ đâm càng nhanh càng mạnh hơn.
"A... Mau, nhanh một chút... Ông xã, dùng sức làm em..."
Khuôn mặt xinh đẹp của Vu Thiển Vân đỏ bừng, cả người sung sướng như chảy xuôi theo từng cơn sóng triều, thanh âm rên rỉ càng ngày càng to, còn kém một chút, chỉ một chút nữa thôi, cô sắp tới rồi...
Cô nhíu lại mi, nhắm chặt hai mắt, mũi chân căng cứng, chờ đợi thời khắc cao trào mỹ diệu kia sắp đến.
Ai ngờ, thế công dũng mãnh của người đàn ông lại dần dần chậm lại, mang theo vài phần tức muốn hộc máu, ngay sau đó, Vu Thiển Vân cảm giác được cây côn th*t cứng rắn trong cơ thể cô nào có còn đâu, giờ đây nó cũng đang chậm rãi mềm đi...
- -----------
Editor: 🐳 ℒ𝒾𝓉𝓉𝓁𝑒 𝒲𝒽𝒶𝓁𝑒 🐳 (Chỉ đăng tại wattpad: @littlewhale1111)
- -----------
Trời ạ đang ở thời khắc mấu chốt tận hưởng sung sướng cuộc đời, chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể bay lên trời luôn! Lúc này, dù trời có sập xuống, cô cũng chẳng sợ, cô không muốn dừng lại!
Vu Thiển Vân cố gắng kẹp chặt huyệt thịt, ý đồ giữ lại cây gậy sẽ làm cô sung sướng kia, phải làm cho nó bùng lên sức sống một lần nữa! Please!
Chính là, mặc kệ cô có nỗ lực khiêu khích như thế nào, đồ vật kia một phút trước còn sinh long hoạt hổ, lúc này đã hoàn toàn hành quân lặng lẽ, hóa thành một đống thịt mềm, suy sụp 'trôi' ra ngoài cơ thể cô cùng với bầy nhầy dâm dịch.
"Anh bắn?" Vu Thiển Vân thở hổn hển hỏi.
"Không... Không có." Sở Mộ sắc mặt xấu hổ, khóe mắt rũ xuống, không dám nhìn vị hôn thê.
Không thể đạt cao trào mang đến cực độ hư không cùng với khó chịu, Vu Thiển Vân không màng cái gì gọi là thẹn thùng xấu hổ, cô cúi đầu dùng miệng ngậm lấy cây nam căn còn đang dính ướt kia, ra sức liếm mút không ngừng.
Nhưng mà, dù cô có nổ lực khẩu giao như thế nào, thứ đồ kia của anh ta tựa như một con rắn nằm ngủ đông, mềm oặt, lay động như thế nào cũng không tỉnh lại nổi.
Vu Thiển Vân phí công liếm mút nửa ngày, cuối cùng không thể không từ bỏ, khóe mắt đỏ bừng, ngực phập phồng lên xuống khôn kể, trông cô cực kỳ ủy khuất cùng với phẫn buồn. Cô hậm hực rút ra tờ khăn ướt ở đầu giường, bực bội dùng sức chùi miệng, căm giận ném chiếc khăn vào thùng rác, sau đó quay lưng về phía Sở Mộ nằm xuống.
"Bảo bối, anh xin lỗi." Sở Mộ thò qua tới, từ phía sau ôm lấy cô, ý đồ an ủi, nỉ non nói.
Vu Thiển Vân căm giận đẩy anh ta ra: "Anh dạo này rốt cuộc là làm sao vậy? Vì cái gì mỗi lần đều..."
"Anh không có việc gì! Có thể là gần đây lo lắng chuyện kết hôn, quá mệt mỏi và stress." Sở Mộ cố gắng biện giải, nói.
Lại tới nữa, mỗi lần đều lấy cái cớ kiểu này!
Vu Thiển Vân nhịn không được, chất vấn nói: "Anh có phải hay không không muốn kết hôn với em?"
Sở Mộ nhíu mày nói: "Không muốn kết hôn thế anh cầu hôn em làm gì?"
"Thế sao lại không 'cứng' được tới cùng?" Vu Thiển Vân nheo lại đôi mắt, "Hay là anh ở bên ngoài có Tiểu Tam?"
"Không thể nào, em đừng suy nghĩ bậy bạ! Anh chỉ là mệt mỏi trong người, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, qua đợt này đảm bảo anh khoẻ lên ngay."
Sở Mộ mỏi mệt nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa, hắn ngã cái ầm lên giường, lật người đưa lưng về phía cô, chỉ chốc lát sau, trong phòng xép vang lên tiếng ngáy khe khẽ.
Nhanh vậy mà ngủ rồi... Anh chàng này là heo sao?
Vu Thiển Vân cả người khó chịu, không buồn ngủ một chút nào, cô cau mày, nhìn chằm chằm vào lưng bạn trai đến xuất thần...