" Sao vậy, ông thấy cách giải quyết của tôi không tốt? Hay ông không muốn nhận thân nữa? Không nhận nữa thì tránh ra cho tôi đi đi."
Lam Từ chán nãn nhìn hắn, tỏ vẻ mệt mỏi mà kéo tay Diêm Hàn muốn đi.
Hạ Bách giật mình tỉnh lại, cuống quá muốn vươn tay nắm lấy tay cậu.
" A!!"
Diêm Hàn lạnh mặt đẩy hắn ngã ra đất.
Người xung quanh bị biến cố này làm cho giật mình, nhiều người lúc này mới để ý đến sự hiện diện của Diêm Hàn vốn luôn đứng bên cạnh Lam Từ, hô to đẹp trai.
" Muốn bao nhiêu tiền?"
Diêm Hàn nhìn hắn.
Không riêng Hạ Bách, đám người xung quanh cũng bị câu hỏi của anh làm cho ngớ ngẩn hơn.
" Ủa gì vậy?"
Ngô Thiên nhỏ giọng hỏi Diêm Phong đứng bên cạnh. Tru?ệ? chí?h ở ( TRUMTRU ?ỆN.v? )
" Không biết."
Diêm Phong bị hắn làm cho mất tự nhiên, nghiêng đầu đi.
" Nói đi, năm xưa ông bỏ con chắc cũng do cuộc sống quá khổ, chắc ông cần tiền hơn cần con chứ, tôi không biết ông có con thật không nhưng nếu bỏ tiền cho ông đừng làm phiền chúng tôi nữa chắc là được chứ."
Diêm Hàn lạnh lùng nhìn ông ta.
" Cậu sỉ nhục người!"
Hạ Bách bị lời của anh làm cho tức giận.
" Đi thôi."
Diêm Hàn lười chẳng muốn nói, lần này dứt khoát kéo cậu đi.
" Lam Từ, ta nhất định sẽ không từ bỏ con đâu, ta sẽ tìm Lam Mặc!"
Hạ Bách gấp đến không biết làm sao, hét lớn lên.
Lam Từ vừa nghe lời này đã tức giận, cậu giằng khỏi tay Diêm Hàn đi trở về, ngồi thấp xuống bên cạnh Hạ Bách.
" Ông đúng là mặt dày vô sỉ, tôi có người ba như ông đúng là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời này, năm xưa ông bỏ đi tôi mới chỉ có năm tuổi, năm tuổi thôi, cha tôi phải một mình nuôi con, khổ cỡ nào ông làm gì biết, ông đi tìm xa hoa của ông, giờ ông lấy cái tư cách gì quay ngược lại đây rồi muốn nhận tôi?"
Lam Từ cười mỉa mai.
" Ông không cần mặt mũi thì thôi đi, tôi muốn giữ cho ông một chút mà ông còn mặt dày đeo bám, nếu ông dám đến tìm cha tôi thì đừng trách tôi, đem cái tình thương rách nát của ông mang về cho đứa con mới của ông đi."
Cậu đứng lên, chẳng quan tâm nữa.
Người xung quanh không ngừng ồ lên, cuối cùng cái chân tướng máu chó nó cũng lòi ra.
" Đi thôi, đừng quan tâm loại người không biết xấu hổ này."
Ngô Thiên hai người cũng đi đến, bốn người cùng đi vào nhà hàng.
Hạ Bách trơ trọi ngồi đó nhận người chỉ trỏ, cuối cùng cũng xấu hổ mà chạy đi.
" Trên đời này thật lắm mặt dày vô sĩ."
Ngô Thiên ngồi vào bàn rồi vẫn không quên chuyện kia.
" Tôi chỉ sợ ông ta đến tìm cha..."
Lam Từ khó chịu không thôi.
" Còn có chú Lâm ở đó mà."
Ngô Thiên nói.
Lam Từ nghe đến Lâm Sơn thì lại nhớ đến chuyện Diêm Hàn nói lúc nãy, cậu trầm mặc.
" Đừng lo."
Diêm Hàn sờ nhẹ mặt cậu.
Lam Từ cầm lấy tay anh, để sự trấn an truyền từ lòng bàn tay anh qua bàn tay cậu.
...
Những ngày sau đó Lam Từ cứ luôn thấp thỏm lo âu, đến cả cha Lam cũng nhìn ra được.
" Con làm sao vậy?"
Lam Mặc kéo cậu lại ghế, nghiêm mặt hỏi.
" Con không sao."
Lam Từ lơ đãng nói.
" Ta là cha con đó."
Lam Mặc bành mặt cậu ra.
" Ui đau đau... Cha mau buông tay!"
Lam Từ hô toáng lên.
" Con là Alpha đó, nào có dễ đau như vậy."
Lam Mặc bật cười.
" Em là Alpha à?"
Lam Từ quay qua hỏi Diêm Hàn đang xếp hàng ở kệ gần đó.
" Em là Omega của anh."
Diêm Hàn chỉ nói như vậy.
" Nhưng vẫn là Alpha con trai ta, biết không!!!"
Lam Mặc vò loạn cái đầu con trai mình thành ổ rơm.
" Nhưng con có một tâm hồn Omega, con có quyền đau chứ!"
Lam Từ lươn lẹo nói.
" Con thật là, đừng có đánh trống lãng, mau nói, có chuyện gì?"
Lam Mặc đập cho cậu một cái.
" Không có chuyện gì thật mà."
Lam Từ héo héo nói.
" Tiểu Hàn, con nói đi."
Lam Mặc quay qua nhìn Diêm Hàn.
Lam Từ lắc đầu với anh, cha Lam đập cho cậu cái nữa.
Diêm Hàn thở dài, đi đến xoa xoa cái đầu nhỏ của Lam Từ cho trật tự lại, nói chuyện gặp được Hạ Bách hôm kia ra.
Lam Từ ôm eo anh, không thèm nhìn cha Lam.
" Con giấu cái gì hả, lớn rồi thì biết giấu diếm đúng không?"
Lam Mặc vừa tức vừa buồn cười nhìn cậu.
" Cũng tại cha không nói với con, con không nói thì có gì sai..."
Lam Từ chôn mặt trong ngực Diêm Hàn lầm bầm.
Lam Mặc nghe thì cứng đờ, sau đó thở dài.
" Không nói là vì không nghĩ muốn con bận tâm, ai biết người kia chẳng ra gì như vậy."
Lam Mặc hiền từ nhìn cậu nói.
" Con còn tưởng ngài còn nhớ nhưng gì ông ta..."
Lam Từ bĩu môi nói.
" Con nghĩ gì vậy, bao lâu rồi, hôm đó cha cũng không quay đầu nhìn hắn một cái."
Lam Mặc buồn bực lại muốn nhéo mặt cậu.
Nhưng Lam Từ đã cầm tay Diêm Hàn lên che mặt mình lại, không cho ông đắc thủ.
" Con đó!!"
Cha Lam đổi hướng dí tay vào trán cậu.
" Vậy giờ phải làm sao, lỡ ông ta tìm đến nói nhăn nói cuội làm phiền chúng ta thì sao?"
Lam Từ từ trong ngực Diêm Hàn ngẩng mặt lên hỏi.
" Sự thật rõ rành rành như vậy, nếu hắn không ngại mất mặt thì cứ đến đây ăn vạ."
Cha Lam cũng chẳng sợ.
Alpha đối với bạn đời cũng không phải sẽ một lòng không đổi, ngược lại thì Omega nếu có bạn đời thì sẽ chung thân cùng Alpha của mình, kiểu như Hạ Bách, cũng chỉ có thể kiếm một Beta mà kết hôn lần hai chứ chẳng có cách nào phá được liên kết kia.
Bây giờ gặp lại Lam Mặc cũng có thể áp chế hắn không gượng dậy được, có khi sẽ bị liên kết kia thúc dục tìm đến Alpha đã đánh dấu mình.
Omega như Hạ Bách cũng rất là hiếm thấy, chủ động từ bỏ Alpha của mình.
Xã hội hiện tại lại chưa có cách nào giúp phá bỏ liên kết kia, cũng không biết làm sao hắn ta trải qua những lần phát tình mà không có Alpha của mình, Beta sức lực nào có bằng.
" Ông ta đã lấy một Beta, còn có một đứa con cũng là Beta."
Diêm Hàn bỗng nhiên nói.
" Beta kia có biết ông ta từng có bạn đời không?"
Lam Từ ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
" Tôi nghĩ là không."
Diêm Hàn không tra được chuyện lâu hơn.
" Cha không rõ, hắn đã có gia đình, có đứa nhỏ, mắc gì muốn đến nhận con?"
Lam Mặc nhìn Lam Từ.
" Làm sao con biết đây, ông ta có bệnh, muốn con về đấu đá cùng con chồng mới của ông ta."
Lam Từ lại bắt đầu biên kịch bản.
" Giờ nói gì cũng không được, cứ đợi hắn đến rồi tính."
Cha Lam cũng bó tay.
" Nhưng con sắp về trường rồi."
Lam Từ gấp gáp nói, lỡ cậu đi rồi ông ta đến ăn hiếp cha cậu thì sao.
" Cha còn sợ hắn sao?"
Cha Lam xoa đầu cậu.
" Hay là cha đến với chú Lâm đi."
Lam Từ lầm bầm nói.
Lam Mặc ngẩn ra.
" Đừng nói bậy."
Ông bỏ đi vào nhà trong.
Lam Từ khó hiểu nhìn theo bóng lưng cha mình.
" Sao em cứ thấy ông là lạ."
Cậu nhìn anh hỏi.
" Anh không biết."
Diêm Hàn bẹo má cậu, tiếp tục đi xếp hàng.
Lam Từ xụ mặt.
Chỉ còn hai ngày nữa là họ phải về trường rồi, hôm nay đã là mừng năm tết, cậu không hiểu, tại sao cái tình tiết máu chó này lại đổ lên mái nhà của hai cha con họ.
Khó khăn lắm họ mới ổng định được cuộc sống, cũng không cần thêm ai, cậu có Diêm Hàn là được rồi, lại kiếm một người đến chăm sóc cha mình, thế là xong, ai mượn người ba không có trách nhiệm kia chứ.
Lại thêm hai ngày, người ba tiện nghi kia vẫn không thấy đến.
" Có lẽ ông ta không tìm được nơi ở của cha Lam."
Diêm Hàn nói như vậy.
Nhưng dù là lý do gì thì Lam Từ cũng phải chia tay cha mình, cùng Diêm Hàn trở về trường học, bắt đầu học kỳ mới.