Cậu Là O? - Không! Tôi Là A!

Chương 94: Quen mà như không quen




Diêm Minh nhìn hắn như nhìn một tên ngốc.

Đám người xung quanh mới nghĩ lời này cũng quá hợp tâm ý họ, ai biết Diêm Minh lại có thái độ như vậy, bất chợt đều im lặng hết.

" Anh nhìn em vậy làm gì, để nó quen một Alpha, mặt mũi Diêm gia mất hết."

Diêm Dữ vẫn còn ngu ngốc mà nói tiếp.

" Trước không nói, nếu ngươi không muốn nó mang họ Diêm, nó đảm bảo chiều ý ngươi mà đổi họ liền."

Diêm Minh vốn chẳng muốn tốn nước miếng đi nói nhảm với hắn, nhưng nếu ông nói không rõ, để họ ra đường làm chuyện không đâu thì có hối hận cũng không kịp.

" Mặt mũi Diêm gia là cái gì, liên quan nó sao, nó quen ai thì liên quan gì ngươi, nhà chính bên kia còn chưa nói gì, ngươi muốn tạo phản à."

Ông cười lạnh.

Đám ngu ngốc, đừng nói đứa nhỏ kia giờ đã là bạn đời của nó, dù không phải thì cũng không ai có quyền xen vào.

Bí mật của Đế gia cũng không cần cho đám ngu đần này biết, lỡ may miệng mồm không cẩn thận để lộ ra thì ai gánh đây.

Diêm Dữ bị ông nói đến không há miệng ra được.

" Ta đã nhắc nhở, không nghe lời thì cái cổng Diêm gia cũng giữ không được các người, các người ăn sung mặt sướng thì ngoan ngoãn mà ở yên đó, hưởng thụ của mình, đừng có cái gì mà dát vàng lên mặt mình rồi xem đó là mặt mũi của Diêm gia."

Ông nói xong thì đi thẳng luôn, để lại một đám người hai mặt nhìn nhau.

Diêm Hàn dẫn Lam Từ rời đi cũng không biết chuyện ở phía sau, Lam Từ ở trên xe bắt đầu kiểm lì xì.

Trong hai mươi bốn cái lì xì ở Đế gia đại trạch thì đều là... Giấy.

Lam Từ giơ tờ giấy lên nhìn xem, lần đầu cậu thấy cái này đó.

Bên trên có mấy một số một và bảy số không.

So ra không bằng mấy món quà lần trước nhưng lì xì mà nhiều như vậy cũng khiến người líu cả lưỡi.

Hai mươi bốn cái một ngàn vạn.

Hai cái bên Diêm gia thì mỗi cái một trăm vạn.

Này chẳng giống lì xì, nó giống tiền nuôi dưỡng hơn.

" Diêm Hàn, chụp em tấm hình đi!"

Lam Từ cầm hai mươi sáu cái lì xì xoè ra như cái quạt, đối với anh nói.

Diêm Hàn gật đầu, chụp cho cậu một tấm hình.

Diêm Phong ở phía trước bật cười.

Lam Từ hí ha hí hừng mà gửi tấm hình qua cho Ngô Thiên.

Còn gữi thêm một tấm lộ ra tờ phiếu bên trong nhưng chỉ lộ một góc.

Cút mẹ cậu đi Lam Từ!!!

Ngô Thiên nhắn một câu còn gửi thêm vài cái ngón giữa, đủ thấy tức cỡ nào.

" Hớ hớ hớ!!"

Lam Từ cười giống như một con hồ ly.

Diêm Hàn sủng nịnh mà bẹo má cậu.

" Cái này giờ phải làm sao?"

Lam Từ cầm tờ phiếu lên hỏi anh.

" Đưa cho Diêm Phong đổi ra cho em."

Anh nói.

" Ừm ừm."

Lam Từ gật đầu.

Ba người về đến Lam gia đã là năm giờ rưỡi.

Diêm Phong đưa họ đến nhà hàng mà Diêm Hàn đã đặt trước rồi mới về.

Nhưng đến đây họ lại gặp một chuyện không thể ngờ được.

" Lam Mặc..."

Bốn người đang đợi tiếp tân kiểm tra danh sách đặt phòng thì phía sau vang lên một tiếng gọi nhỏ nhẹ xen lẫn chút khó mà tin tưởng của Omega.

Cha Lam vừa nghe giọng này đã sững người.

Lam Từ quay đầu nhìn lại, nhìn người đứng cách đó không xa đang trừng lớn mắt nhìn cha Lam sau đó lại đến Lam Từ, cậu chỉ thấy hơi quen chứ không nhớ ra là ai.

Vốn dĩ ở đế đô họ không có người thân, mà ở quê cũ cũng không nốt, nên tình huống này Lam Từ cũng không rõ.

" Cha, ai vậy?"

Lam Từ đẩy đẩy vai ông.

Người kia vừa nghe cậu gọi Lam Mặc là cha thì đưa tay bụm miệng.

Lúc này có một nam B đi đến chỗ người kia.

" Hạ Hạ, em sao vậy?"

Bạch Đình ôm vai người tên Hạ Hạ kia hỏi, theo tầm mắt của hắn nhìn về phía mấy người Lam Từ.

Lam Mặc nghe hai chữ Hạ Hạ kia thì càng trầm lặng.

" Chúng ta đi thôi."

Vài giây sau ông kéo tay Lam Từ bỏ đi, một lần quay đầu lại cũng không.

Lam Từ bị ông kéo đi cũng không hiểu lắm.

Lâm Sơn chưa từng biết người ba kia của Lam Từ nhưng dựa vào thái độ của Lam Mặc thì ông cũng có thể đón ra một chút.

Hạ Bách thấy họ đi thì muốn đuổi theo nhưng Bạch Đình đã kéo hắn lại.

" Em sao vậy, nhận nhầm người sao?"

Bạch Đình nhìn theo bóng lưng của mấy người kia rồi lại nhìn Hạ Bách.

Hạ Bách sắc mặc có chút kém nhưng chỉ lắc đầu.

" Con trai đã mang bạn trai của nó đến rồi, chúng ta đi thôi."

Bạch Đình kéo hắn đi.

Hạ Bách cũng để cho hắn kéo, chỉ là ánh mắt luôn dõi theo bóng lưng sắp mất hút của đám người Lam Từ.

Trong phòng, không khí có chút trầm mặc.

Lam Từ nhìn cha mình, cậu cảm thấy cha và người kia biết nhau, nhưng sao cha lại làm như không biết, sắc mặt còn khó coi như vậy.

"Chọn món thôi."

Lâm Sơn phá vỡ không khí.

" Chọn đi, em không đói bụng sao?"

Diêm Hàn cũng thuận theo, đưa menu cho cậu xem.

Một bữa cơm mừng năm mới, dù đồ ăn có ngon nhưng người không có tâm trạng thì nhạt nhẽo.

Lam Từ dù không rõ nhưng cũng bị thái độ của cha mình làm cho hết vui.

Bốn người đến vui vẻ nhưng khó chịu mà về.

Cha Lam vừa về đến nhà đã vào phòng khoá cửa.

Lam Từ đứng nhìn cửa phòng đóng kín, rất có xúc động muốn phá cửa hỏi cho ra nhẽ.

" Về phòng thôi."

Diêm Hàn kéo tay cậu đi.

" Nhưng..."

Lam Từ nhăn nhó.

" Em cứ xem như không có chuyện gì đi."

Diêm Hàn để cậu ngồi lên giường, nhìn cậu nói.

Lam Từ bĩu môi.

Làm sao có thể, thái độ của cha rất lạ, còn cả người kia nữa, cứ cảm thấy cùng bọn họ có quan hệ không cạn.

" Em có quen người đó không?"

Diêm Hàn thở dài, quỳ thẳng xuống sàn ôm, cùng một độ cao mà ôm mặt cậu hỏi.

" Có chút quen nhưng nhớ không ra."

Lam Từ cau mày nói.

" Ở đế đô hay ở quê nhà?"

Diêm Hàn lại hỏi, dẫn dắt cậu nhớ ra người kia.

" Đế đô thì chắc là không phải, quê..."

Lam Từ giống như nghĩ đến cái gì, hai mắt trợn to lên.

Cậu thấy người kia quen... Bởi vì người kia đối với hai cha con họ có quan hệ mật thiết, cậu nhớ không ra vì lần cuối cùng cậu gặp người đó là lúc cậu mới được năm tuổi.

Năm tuổi mà còn nhớ được thì cũng khó cho Lam Từ.

Chưa kể, ở trong ký ức mơ hồ của cậu, người kia cũng chẳng thân thiết bằng cha Lam.

Đến khi người kia bỏ đi thì ký ức của cậu càng nhạt nhoè thêm.

Diêm Hàn nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cậu, ngoài chấn kinh thì cũng chỉ có chấn kinh.

" Em nhớ ra rồi?"

Diêm Hàn cũng có suy đoán, lúc này cũng xem như là được chứng thực.

" Nhớ ra, cũng hiểu sao cha có phản ứng như vậy."

Lam Từ bình thản nói.

" Còn em?"

Anh hỏi, anh chỉ quan tâm đến Lam Từ.

" Người kia trong ký ức của em suốt ngày chỉ quan tâm mắm muối gạo tiền, người kia bỏ đi khi em mới năm tuổi, lúc đó em còn nhỏ, không có hiểu, nhưng chắc là chê cuộc sống nhà em nghèo, không cho người kia được xa hoa nên mới bỏ đi đi."

Lam Từ nhún vai.

" Em không nhớ người kia?"

Diêm Hàn nhìn cậu.

" Em đều được ba em chăm sóc, người kia ôm em... Chắc được mấy lần đâu."

Lam Từ lắc đầu.

" Vậy đừng để ý nữa, em cũng đã lớn, chuyện tình cảm của người lớn chúng ta không xen vào, thiết nghĩ cha em cũng không muốn có khúc mắc gì với người kia nên mới không nhận, lúc này ông chỉ đang bình tĩnh lại thôi."

Diêm Hàn sờ sờ mặt cậu.

Lam Từ cũng không biết làm sao, chỉ có thể gật đầu.