Cậu Là O? - Không! Tôi Là A!

Chương 88: Mua sắm(¹)




" Vậy mà tôi hỏi thì cậu ta cứ lấp lửng miết, tôi còn tưởng cậu ta đi hẹn hò với Omega xinh đẹp nào rồi."

Cậu lại lắc đầu nói.

Lam Từ vừa nói xong thì hai người kia mỗi người mỗi vẻ.

Diêm Hàn nhìn Diêm Phong lúc này đang nhìn Ngô Thiên, có chút cảm xúc khó nói hiện ra trong đấy mắt nhưng hắn lập tức giấu đi.

Ngô Thiên thì xấu hổ trừng mắt nhìn Lam Từ.

Lam Từ cũng trừng trở về.

" Tôi đã nói tôi không có rồi mà cậu cứ hỏi."

Ngô Thiên tức tối nói.

Hắn không thấy vẻ mặt của Diêm Phong nhưng Lam Từ đứng đối diện lại thấy, trong lòng hô lên "có gian tình", đối với Ngô Thiên đang tìm đường chết cũng phải cười vui vẻ.

" Nếu đã gặp nhau thì đi chung đi."

Diêm Phong lên tiếng, giọng có chút trầm, cũng không vui như lúc này nữa.

Ngô Thiên còn chưa hiểu rõ đã thấy hắn đi trước, luống cuống chạy theo.

Lam Từ nhìn theo, cười cười.

" Đi thôi."

Diêm Hàn biết cậu đang nghĩ gì nhưng không nói, chuyện nhà người ta, anh không thích để ý, nhưng Lam Từ lại thích, vậy cứ theo cậu đi.

Bốn người một đường lên thẳng lầu ba của trung tâm thương mại, ở đây đều là quần áo và phụ kiện.

" Hai người muốn mua gì?"

Diêm Phong nhìn Lam Từ.

Diêm Hàn nhìn một lượt, sau đó kéo Lam Từ đi.

Hai người ta thấy vậy thì đi theo.

Diêm Hàn dẫn cậu đi vào một cửa hàng khá vắng, so với những nơi khác thì nó quá ít người, gian hàng cũng nhỏ.

Nhưng quần áo thì rất ưng mắt.

Lam Từ nhìn khắp nơi, cũng không biết nên làm gì.

" Đây, Lam Từ!"

Nhưng Ngô Thiên thì biết, hắn xách lên một cái áo thun có mũ khá hợp thời lúc này đưa cho cậu.

Hắn là cậu ấm Ngô gia, không thiếu đi mấy nơi này, cũng biết cách ăn mặc.

Diêm Hàn cầm cái áo hắn đưa, ướm thử vào người Lam Từ, gật gù.

Lam Từ cứ nghĩ anh sẽ đưa cho cậu thử, ai biết anh lại đưa cho nhân viên bán hàng vì thấy bọn họ nên đã chạy đến.

" Không cần thử, tôi biết là đủ rồi, về nhà giặt rồi mới cho em mặc."

Diêm Hàn tiếp tục chọn, lại tiếp tục ướm, thấy ưng ý thì cứ ném cho nhân viên cầm.

Lam Từ ngớ cả ngẩn nhìn anh.

Diêm Phong vừa nghe đã hiểu, cũng không nói gì, riêng mình cũng chọn đồ.

Ngô Thiên thì vẫn đang cắm mặt vào đống đồ.

Lần này chọn được hắn cũng không đưa cho Lam Từ mà cứ quăng cho Diêm Hàn, nếu anh thấy thích hợp thì lấy, không thích thì bỏ lại.

Lam Từ nhận mệnh, cứ theo anh đi một đường.

Bỗng nhiên cậu nhìn thấy một cái bảng giá lộ ra trên quần áo, hai mắt cậu trợn lên.

" Diêm Hàn!!"

Cậu hô lên.

Diêm Hàn quay lại nhìn cậu.

" Cái đó... Mua hết sao?"

Cậu có chút ái ngại nhìn đống đồ mà nhân viên cửa hàng đang cầm, trên đó đã có năm bảy món cả quần cả áo.

" Đồ của em quá ít."

Diêm Hàn nói một câu rất sâu sắc.

" Nhưng..."

Lam Từ lắp bắp.

" Tôi có tiền."

Diêm Hàn nhìn cậu, nói một câu rồi đi tiếp.

Diêm Phong bật cười.

Lam Từ đờ ra.

Hình như cậu cũng quên, cậu có rất nhiều tiền...

Nhiều lắm luôn...

Thế là cậu lại vui vẻ đi theo Diêm Hàn chọn đồ, bản thân cũng cầm lên xem mấy món đồ.

Lựa lựa một hồi, cũng được một món vừa ý.

" Diêm Hàn!"

Cậu lại gọi, cầm cái áo màu lông chuột trên tay chạy tới.

Diêm Hàn vừa quay lại đã bị cậu ướm cái áo lên người, anh ngẩn ra.

Lam Từ lại chăm chú nhìn anh, gật gù, sau đó cũng bắt chước anh, quăng cho nhân viên bán hàng, tiếp tục chạy đi.

Diêm Phong nhìn vẻ mặt của Diêm Hàn thì cười nhẹ, lại nhìn người nào đó đang hí hấy với đóng đồ bên kia, không rõ cảm xúc mà cúi đầu xem đồ.

Diêm Hàn cũng mất một lúc mới tỉnh lại, nhìn cái đầu xù của Lam Từ, đưa tay lên xoa loạn.

Lam Từ khó hiểu ngẩng lên nhìn anh nhưng người đã đi mất.

Cậu bĩu môi đưa tay vuốt lại mái tóc của mình, hình như có hơi dài thì phải... Lại nhìn tóc của Diêm Hàn, hình như cũng dài.

Có nên đi cắt không nhỉ?

Cậu vừa nghĩ vừa chọn đồ, vậy mà lại lôi ra thêm vài cái áo với cả quần, gộp lại cũng thành ba bốn bộ.

Diêm Hàn bên kia cũng đã chọn cho cậu hơn mười bộ.

Hai người Ngô Thiên trên tay cũng có cầm đồ, chắc là đã chọn được vài món ưng ý cho mình.

Cửa hàng này tuy giá cả có chút cao nhưng hợp thời trang mà chất lượng cũng khá tốt.

Nhân viên cửa hàng cười tít mắt hỏi họ muốn lấy size gì, tận tình mà phục vụ kỹ càng.

Đám người đều là giá treo đồ, mặc đồ gì đều không sợ xấu, chỉ cần lấy đúng size là được.

Ví như Diêm Hàn sẽ lớn hơn cậu một size, cậu bốc ra mấy cái bộ mình lựa cho anh, để nhân viên đi lấy size.

Đến lúc trả tiền thì lại là Diêm Phong trả.

Diêm Hàn cũng không nói gì, chỉ dặn nhân viên lát nữa họ trở lại lấy, sau đó dắt tay cậu đi tiếp.

Họ lại đến cửa hàng phụ kiện lớn nhất khu này, ở đây thì khá đông.

Đám người phải đến khu vực trưng bày hàng cao cấp mới đỡ đông.

Nhìn những món hàng trong tủ mà Lam Từ líu của lưỡi.

" Ở đây chọn sao?"

Cậu ngập ngừng hỏi.

" Giày tốt vừa chân, đi êm lại bền."

Diêm Phong trả lời thay.

Ngô Thiên cũng gật đầu.

Diêm Hàn đã lựa lên rồi, rất nhanh đã gọi nhân viên đến lấy.

" Thử xem!"

Anh kéo cậu ngồi lên ghế, tháo giày trên chân cậu ra.

Lam Từ đã quen được anh phục vụ, vốn cũng không thấy gì sai, nhưng khách nhân xung quanh lại để ý, họ không nói nhưng cứ nhìn bên này.

Nhìn Lam Từ giống như hoàng tử ngồi trên ghế, còn Diêm Hàn quỳ một gối trên sàn, thành kính mà trân trọng giúp cậu thử giày, ai cũng không dời được mắt.

Đến khi để ý giới tính của hai người mới càng thêm chấn động.

Bên kia, Diêm Hàn đã mang đôi giày thể thao màu trắng vào chân cậu.

" Đứng lên đi thử."

Anh kéo tay cậu lên.

Lam Từ ngoan ngoãn đi vài vòng cho anh xem, cảm giác trên chân rất tốt, nhẹ mà êm, vừa chân, rất thoải mái, giống như Diêm Phong nói không sai.

" Có vừa chân không?"

Anh lại hỏi.

" Vừa lắm."

Lam Từ gật đầu.

Diêm Hàn thấy cậu đi mà như muốn bay lên thì cũng cười.

" Đi nó luôn đi!"

Diêm Hàn đưa tấm thẻ cho nhân viên cửa hàng để cho họ thanh toán luôn.

Nhân viên cũng gặp nhiều trường hợp rồi nên nhanh nhẹn cắt lấy giá giày trên đó rồi đi mất.

Đám người xung quanh thấy anh sảng khoái như vậy thì biết là dân có tiền.

Họ nhìn quần áo của Diêm Hàn thì biết, nhưng nhìn đến Lam Từ, họ lại thấy không đúng.

Nếu Lam Từ được bao nuôi thì kim chủ này cũng quá cưng chiều cậu, nhưng nếu không thì hai AA sao có thể quen nhau, còn... Trân trọng như vậy ở chốn đông người.

" Còn size lớn hơn không?"

Lam Từ thấy nhân viên đi ra thì hỏi.

Nhân viên gật đầu nói có, đưa tấm thể cho Diêm Hàn rồi đi vào kho hàng.

Diêm Hàn thấy cậu hỏi size lớn thì cũng hiểu, cười nhẹ.

Lam Từ thấy anh cười thì cũng cười.

Cậu cười lên thật sự rất đẹp, giống như thiếu niên thanh xuân tươi sáng, hút mắt người khác.

Nhân viên đưa ra một đôi giống y chang nhưng lớn hơn, sau đó Lam Từ cũng bắt chước anh, phục vụ anh thử giày.

Diêm Hàn sủng nịnh mà sờ đầu chó của cậu.

Xung quanh hai người đều toát ra những bong bóng màu hồng ngọt như kẹo, đám người nhìn mà bất giác cũng muốn gato theo.

Sao họ lại thấy hai người này đẹp đôi như vậy kìa?

Nếu một trong hai không phải A thì tốt rồi.

Tự nhiên trong lòng họ lại nghĩ như vậy.

Sau khi Diêm Hàn thử xong thì cũng rất vừa ý, Lam Từ cũng bắt chước anh rút thẻ ra trả luôn.

Ngô Thiên nhìn mà trố mắt.

" Cậu có tiền như vậy từ bao giờ thế?"

Hắn hỏi.