Cậu Là O? - Không! Tôi Là A!

Chương 84: Tôi về cùng em




Nhìn hai người, ai cũng biết Lam Từ nằm dưới, Lam học bá lại cam chịu nằm dưới thân một Alpha khác?

Nếu không phải trên người Lam Từ không có mùi hương Alpha khác quẩn quanh, có khi Neil Ian đã nghĩ Lam Từ là O.

Phân hoá hai lần?

Không thể!

Lam Từ là A không sai, nếu không hôm đó cậu ta cũng không làm cậu phát tình được.

Neil Ian càng nghĩ thì càng nhức đầu.

Thôi đi, tra từ từ cũng ra thôi, chẳng có bức tường nào kín đến gió thổi cũng không lọt, mà dù không có thì cậu cũng phải đục cho ra.

...

Dù ai có tâm tư gì thì chuyến đi chơi tại khu trượt tuyết hoàng gia cũng kết thúc đúng hạng, sáng ngày thứ bảy, đám người xuất phát lên đường trở về.

Bọn họ đi không ngừng, tranh thủ về đến học viên trong ngày.

Bảy giờ tối, xe dừng lại tại cổng học viện.

Đám người lục đục xuống xe.

" Neil!"

Neil Ian vừa bước xuống xe đã nghe thấy tiếng gọi thì nhìn qua, đám bạn học cũng nhìn theo.

Chu Vũ đóng cửa xe chạy đến xách vali cho Neil Ian.

Đám người ồ lên.

" Chào mọi người, tôi là bạn đời của em ấy, Neil, chúng ta về thôi."

Chu Vũ mỉm cười nhìn đám người, tự nhiên mà nắm tay Neil Ian đi về xe.

Neil Ian cũng không nói gì, vẫy tay chào tạm biệt đám người rồi tâm không cam tình không nguyện đi theo Chu Vũ.

Liên kết chung thân là chuyện Neil Ian không thể thay đổi, thay vì ở trước mặt nhiều người làm mình làm mẩy thì thuận theo là quyết định thông minh nhất.

Dù bây giờ O đã có quyền lợi tốt hơn nhưng A vẫn là người kiểm soát trong xã hội, cũng như, tin tức tố của A có thể khống chế O trong tay một cách dễ dàng, Neil Ian cũng không thể bỏ qua nó.

Neil Ian ở trong xe nhìn hai người Lam Từ Diêm Hàn đi vào học viện, sâu trong đôi mắt chớp động quang mang không rõ.

Diêm Hàn đem vali của mình để vào phòng rồi cùng Lam Từ lên lầu.

Lúc này ký túc xá cũng không có bao nhiêu người, cả một tầng ba chỉ có mình Lam Từ còn ở lại, Diêm Hàn cũng không muốn cậu ở một mình, để cho cậu sắp xếp đồ vật muốn mang về nhà nghỉ đông rồi theo mình xuống lầu.

" Em đi tắm đi."

Diêm Hàn gom hết đồ dơ của hai người bỏ vào máy giặt, sáng mai là sẽ có đồ để về nhà.

Lam Từ có chút đờ đẫn mà đi vào nhà tắm.

Vậy mà Diêm Hàn đợi mãi cũng không thấy người đi ra...

Anh mở cửa đi vào, nhìn thấy cậu nằm trong bồn tắm, ngủ mất...

Nước chỉ còn ấm một chút, Diêm Hàn nhíu mày, muốn đánh cho người đang ngủ một cái nhưng lại không nỡ, thở dài mà xốc cả con Lam Từ lên ôm lấy, lau khô người rồi thả cậu lên giường.

" Diêm Hàn..."

Người trong lòng anh rầm rì khi anh sấy tóc cho cậu, sau đó lại ngọt ngào mà ngủ tiếp.

Diêm Hàn để cậu nằm lên giường, đắp chăn cẩn thận rồi đi tắm.

Trước khi về đến học viện bọn họ đã ăn tối rồi, nên giờ có để cậu ngủ luôn cũng được.

Diêm Hàn tắm xong lại phải xếp gọn đồ lại cho Lam Từ, tất bật nữa ngày, đến khi lên được giường thì đã gần chín giờ.

Lam Từ thì ngủ đến thơm ngọt.

Diêm Hàn bất đắc dĩ nhéo mũi cậu một cái, ôm cậu đi ngủ.

Người kia toàn thân trần trụi cũng không biết, lập tức chui vào lòng anh, chân dài gác lên, tay cũng ôm anh chặt cứng, dụi dụi đầu vào hõm cổ anh vài cái thoả mãn rồi mới chịu yên phận.

Diêm Hàn bị cậu chà sát đến mức muốn bốc lửa, chỉ muốn đè cậu ra làm một trận.

Lam Từ còn không biết sợ mà lầm bầm mấy tiếng "Diêm Hàn" ngọt ngào.

Diêm Hàn thở dài, ôm cậu đi ngủ.

Sáng hôm sau...

Lam Từ rên rỉ khàn cả giọng, cả người ửng hồng lại mềm nhũn nằm trên giường mới được Diêm Hàn tha cho.

Không phải cậu chỉ dụi vài cái thôi sao, có cần t.inh tr.ùng th.ượng n.ão mà đè cậu ra làm đến hung vậy không!!!

Diêm Hàn rút của mình ra, dùng khăn giấy lau sạch cho cậu, lại vỗ vào mông tròn một phát mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Lam Từ đưa mắt nhìn thân hình đẹp như thần Apollo của anh mà ghen tỵ không thôi.

Cậu với tay cầm cái điện thoại trên bàn, sáu giờ sáng, còn sớm.

Hôm qua cậu ngủ lúc nào cũng không biết, lúc tỉnh lại cứ tưởng là đã rất sáng, ai biết lại sớm như vậy.

Nhìn vào nhóm chat của lớp, bên trên hiển thị thông báo là 99+, bình thường Lam Từ ít khi xem cái này, nhưng hôm nay lại mở ra xem.

Tiêu đề gắn ở đầu bảng chat ghi là: Ảnh chụp kỷ niệm khu trượt tuyết hoàng gia, của ai thì người náy vào nhận.

Lam Từ vừa nhìn đã thấy hứng thú, đưa tay kéo dòng chat xuống, nhìn xem tin nhắn cũ phía trên.

Kéo đến mệt nghỉ mới nhìn thấy ảnh chụp.

Mò một hồi mới ra được mấy tấm có cậu, còn cả Diêm Hàn, đều rất đẹp, vậy nên cậu tải về hết, cũng gần chụp tấm.

Có cảnh hai người ở trên núi tuyết ngắm mặt trời mọc cũng rất đẹp.

Diêm Hàn vệ sinh xong đi ra thì thấy cậu hí hấy với cái điện thoại, còn cười tủm tỉm, cả người nằm úp sấp trên giường, chăn cũng không đắp, cái mông cong mẩy cùng vị trí mê người kia cứ thế phơi bày trước mặt anh...

Lam Từ đang vui vẻ bỗng nhiên cảm thấy cả phòng im ắng, rõ ràng cậu mới nghe thấy tiếng mở cửa...

Vừa quay đầu lại đã chạm vào một ánh mắt... Ừm thì đói khát lại nguy hiểm của ai kia, theo tầm mắt của anh nhìn xuống cái mông của mình...

"..."

Lam Từ cuống cuống tay chân mà kéo chăn đắp lên.

Nhưng cậu càng cuống thì càng không xong, chăn bị hai người vận động mới nãy mà dồn thành một cục, kéo nữa ngày nó cũng không chịu rời ra, Lam Từ gấp đến đỏ mặt.

Cả quá trình Diêm Hàn đều chỉ nhìn, Lam Từ đang gấp cũng nhìn không thấy khoé môi đang câu lên tà tứ của anh.

" Phụt!"

Đến khi Diêm Hàn không nhịn được nữa mà cười lên thì người kia mới giật mình đờ đẫn nhìn lên, nhìn đến ánh mắt trêu chọc của Diêm Hàn thì xù lông.

" Ai cho anh cười!!"

Lam Từ bốc cái gối ném vào người anh, mặt đỏ rần rần úp mặt vào chăn.

Diêm Hàn chụp cái gối để lại trên giường.

" Dậy đi, dọn dẹp rồi tôi đưa em về."

Anh vỗ vào mông cậu mấy cái, cảm xúc tốt đến mức anh không muốn rời tay.

Lam Từ chụp cái tay anh nhét vào dưới ngực mình, đè lại.

" Còn anh đâu?"

Cậu nghiêng đầu hỏi.

Diêm Hàn nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng lại sạch sẽ của cậu, sủng nịnh mà sờ sờ đầu chó.

" Tôi cũng về cùng em, miễn cha em không đuổi tôi đi."

" Không đuổi!"1

Lam Từ nhảy dựng lên, chạy vào nhà vệ sinh.

Diêm Hàn nhìn theo bóng lưng của cậu mà bật cười, dính người như vậy.

Đợi Lam Từ làm vệ sinh xong hai người lại dọn dẹp phòng một chút, sau đó kéo vali rời đi.

Diêm Hàn lái xe đưa cậu đi ăn sáng rồi mới trở về Lam gia.

Vừa đến thì nhìn thấy Lam Mặc đúng lúc đi ra mở cửa tiệm tiện lợi.

" Cha!"

Lam Từ nhào đến ôm lấy ông.

" Ui trời, sao về sớm vậy, không phải con đi chơi với bạn sao."

Lam Mặc cười hiền từ ôm lấy cậu, đưa mắt nhìn Diêm Hàn ở phía sau.

Diêm Hàn cúi chào ông một cái, kéo vali của hai người đi vào trước.

" Con đi về rồi, cũng đã bảy ngày rồi mà."

Lam Từ bĩu môi nói.

" Bình thường không thấy con đi chơi, có dịp thì đi nhiều một chút, chụp mấy tấm hình cho cha xem."

Lam Mặc sờ đầu cậu.

" Có, chúng ta vào nhà, con cho cha xem."1

Lam Từ ôm tay ông đi vào tiệm tiện lợi.