Cậu Là O? - Không! Tôi Là A!

Chương 77: Ngủ quên rồi(H)




Sau khi ăn nghỉ đầy đủ thì đám người lên đường luôn.

Phao trượt tuyết thì cũng phải trượt từ trên cao xuống, bởi vậy đám người cũng phải lên cáp treo ngồi năm phút.

Trước khi lên cáp treo thì La Mộng đã công bố thể lệ cho họ, nhờ một bạn nam A phụ trách mang họ đi lấy phao, rồi làm trọng tài cho họ.

Mỗi phao trượt là một nhóm hai người, một lần có bốn phao cùng xuống.

La Mộng sẽ ở điểm cuối đợi họ, ghi lại kết quả.

Lần lượt thi như vậy đến khi chọn được người đứng nhất mới thôi.

Đám người háo hức mà leo lên cáp treo, đến nơi nhận phao.

Đường trượt này dài một ngàn mét, đủ dài, đủ phấn khích.

Nam A làm trọng tài ở điểm xuất phát, An Hoằng để đám người bên ngoài, còn mình đi vào nhận phao, người phụ trách đưa phao cũng đã quen với những tình huống như vầy nên rất nhanh nhẹn mà đưa phao cho hắn.

Lúc này cũng không có du khách khác, nếu không người ta cũng không có dễ dãi như vậy.

Bên ngoài đám người đã chia đội xong, xoa tay chuẩn bị chiến đấu.

Mà những lúc thế này sao có thể thiếu những tình huống khiêu khích nhau giữa những bạn học được.

" Sao hả Lam học bá, thi không?"

Ngô Thiên hất cằm nhìn Lam Từ.

" Thắng được gì?"

Lam Từ sao phải xoắn, tới luôn.

" Một tuần trà sữa, đầu năm bắt đầu."

Ngô Thiên nhướng mày nói.

" Người thua mua?"

Lam Từ hỏi lại.

Ngô Thiên sững ra, nhưng hắn chưa kịp nói gì đã nghe Lam Từ nói.

" OK luôn, cứ quyết định vậy đi."

Lam Từ rất chi là sảng khoái, phất tay y như đại gia.

"Cậu mới trúng vé số hả?"

Ngô Thiên nghi ngờ hỏi.

Lam Từ không nói, cười cười nhìn hắn.

Lúc này An Hoằng đã đi ra.

" Lại lấy phao này!"

Hắn cầm không hết nên vừa ra đã quăng phao cho đám người rồi chạy vào lấy tiếp.

Cứ như vậy, hai mươi cái phao đã chất một hàng bên cạnh đường đua.

Bốn cái phao đầu tiên đã được mang ra.

" Ai lên trước?"

An Hoằng nhìn đám người.

Bốn cặp đầu tiên đã bước ra, cũng không có tranh giành, trước sau gì cũng đến lượt mình.

" Một lượt sẽ chọn ra hai đội nhanh nhất, sau đó sẽ thi tiếp."

An Hoằng nói.

Đám người gật đầu.

" Chuẩn bị nào!"

Hắn hô lên.

Bốn đội nắm chắc tay cầm, mắt nhìn phía trước, ánh mắt sáng rực lên.

" Bắt đầu!!"

Xẹt.

Âm thanh ma sát với mặt tuyết vang lên.

Trượt phao ấy mà, đều là dựa vào người trên phao tự thân vận động mà khiến cho phao chuyển động trên mặt tuyết trơn, phải có một khởi đầu tốt thì phao mới chạy đi nhanh hơn, sau khi chạy đi được rồi sẽ có trớn mà trượt tới, cũng không cần mất nhiều sức lực nữa, chỉ cần khiến cho nó chạy liên tục cũng như không đâm vào chỗ nào là được.

Chặng đầu này chỉ có hai đội xuất phát ổn nhất, đã trượt đi, còn hai đội thì vẫn còn lóng ngóng không biết làm sao cho phao nó chạy.

" Cố lên nào, dùng tay đẩy đi!!!"

Đám người đứng xem hét lên cổ vũ, âm thanh huyên náo vô cùng.

Vụt.

Lại một cái phao nữa trượt đi.

Có vẻ mới đầu dùng tay đẩy đi sẽ ổn hơn, dù hai đội trước là dùng eo hông mà tạo lực đẩy cho phao.

Nhưng nếu cảm thấy mình không có lực tốt như vậy thì dùng tay thôi, chỉ cần phao trượt đi được thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Vụt.

Cuối cùng thì bốn cái phao đã đi.

Có vẻ như đội cuối cùng đã tìm được cảm giác, nhanh chóng đuổi kịp đội thứ ba đã chạy trước họ.

" Xem ra chúng ta cần tính toán xem nên làm thế nào để phao chạy nhanh hơn."

Lam Từ sờ cằm nói.

Này đúng là vấn đề lớn, muốn phao trượt đi đều là dựa vào sức của họ cùng sự trợ giúp của mặt tuyết.

Bốn cái phao đã mất hút sau hàng cây lá kim trên đường, và đã có một phao bị vướng phải gốc cây.

Đám người phía trên đứng xem cũng rút được kinh nghiệm từ bọn họ.

Mười phút sau, La Mộng gọi điện thoại lên báo có thể tiếp tục nhóm thứ hai.

Lần này Lam Từ lên.

" Chắc chưa Lam Từ?"

Ngô Thiên nhếch mép hỏi.

" Cậu lo cậu đi, bên này là học bá, giáo thảo, cao thủ không đó!"

Lam Từ mới không sợ hắn.

" Cũng không nhất định đâu!"

Ngô Thiên bĩu môi.

" Chuẩn bị!"

" Bắt đầu!"

Vụt.

Bốn cái phao cùng trượt đi.

" Wow!!"

Đám người ồ lên.

Lam Từ ngồi trước Diêm Hàn ngồi sau, eo hông giống như cái mô tơ công suất lớn, chuyển động đồng đều mà có lực, phao trượt bị đẩy đi rất nhanh, còn không có vướng vấp chút nào.

" Wow, nhanh quá đi!!"

Đám người tròn cả mắt.

Bốn nhóm người này đều là AA hoặc là AB nam nam với nhau, xem như cân tài cân sức.

Nhưng cũng cần sự phối hợp nhịp nhàng với nhau mới tạo nên hiệu quả tốt nhất.

Đám người cũng bị sự ăn ý này của họ làm cho hâm mộ.

Phao của Ngô Thiên đuổi đến sát sao.

Hắn cùng với Cảnh Dương tạo thành một đội, xem như cũng ăn ý.

" Ngô Thiên, chưa ăn cơm hay gì!"

Giọng nói đáng đánh của Lam Từ vang lên.

Đám người phía trên cười ha ha.

Ngô Thiên tức anh ách lên mà không biết làm sao, hai người kia quá nhanh.

Diêm Hàn từ đầu đều rất bình tĩnh, anh nhìn cái eo hữu lực của ai kia, tự nhiên cảm thấy muốn chơi trò nguy hiểm.

Lam Từ đang đắc ý tự nhiên thấy lạnh sống lưng, nhưng đang lúc gây cấn, cậu không thể quay đầu nhìn xem ánh mắt sâu thẫm của người kia được, nếu thấy có lẽ Lam Từ sẽ nhảy dựng lên bỏ chạy cho xem.

Cuối cùng trận này vẫn là đội của Lam Từ tới trước.

Dù Ngô Thiên đến sau nhưng cũng được chọn vào vòng hai, nên kết quả cuối cùng vẫn phải xem lúc cuối.

Dựa vào thành tích của họ thì có khả năng sẽ vào vòng cuối.

Nhưng cũng không phải vì vậy mà xem thường đối thủ đâu, bạn học trong lớp cũng có tinh thần vận động rất mạnh, mèo cắn mũi nào còn chưa biết đâu.

Lượt cuối, La Mộng đã giao vị trí trọng tài cho một người khác, bản thân cùng những người chiến thắng trong vòng đầu lên cáp treo trở lại đỉnh núi.

La Mộng sẽ tham gia lượt cuối của vòng đầu, sau đó lại tiếp tục làm trọng tài nếu mình thua, còn không thì sẽ giao cho người đã thua ở vòng đầu làm trọng tài.

Dù sao cũng không sợ ai gian dối cả, chỉ là ghi lại tên của đội thắng thôi.

Nhưng vòng đầu La Mộng lại thắng, vậy nên cô cũng di chuyển lên trên đợi thi.

Vòng hai chỉ còn mười đội, một lượt có hai đội phân thắng thua.

Bởi vì trò chơi kia mà Lam Từ với Ngô Thiên lại bắt cặp.

Đây có lẽ là phần quyết định thắng bại của họ.

Đám người còn lại sắp loại đi được một đối thủ mạnh thì mừng quýnh lên.

Đến lúc này thì mười đội cơ bản đã có giải rồi, chỉ còn phân ra giải gì thôi.

" Chuẩn bị uống trà sữa nhé!"

Lam Từ ngồi trên phao trượt, cười hớ hớ với Ngô Thiên bên kia.

" Trà sữa cũng ngon mà, một ly kia rất mắc đó!"

Cảnh Dương chữa cháy, mà hắn không có nói sai, đó là hiệu trà sữa mắc nhất đế đô.

" Tôi còn chưa uống bao giờ đâu!"

Lam Từ thẳng thắng nói.

" Nếu cậu không muốn thì chúng ta đổi giải được không?"

Ngô Thiên khinh bỉ nói.

" Diêm Hàn, lúc về anh nhớ mua cho tôi uống nhé!"

Lam Từ không đáp lại hắn mà quay qua nhìn Diêm Hàn đại gia lạnh lùng phía sau.

" Ừm."

Người kia nhàn nhạt đáp.

" Nhanh bắt đầu, cơm chó tới rồi kìa!"

Ngô Thiên gào lên với trọng tài.

Đám người cười vang.

" Bắt đầu!"

" Cảnh Dương, trước sau gì cũng thua, mau tấn công họ!"

Ngô Thiên quẹo đầu phao hướng về phía phao của Lam Từ.

" Tới đây, đuổi kịp rồi nói nhá!"

Lam Từ cười hớ hớ.

" Wow, đánh nhau rồi!!"

Đám người bên trên cũng phấn khích không kém.