Giữa rừng đồi núi tuyết, cây cao thẳng đứng, một chiếc xe trượt tuyết lao đi, cùng với những âm thanh nhượng người đỏ mặt nhưng không phải vì lạnh...
" A! Á...! Chết mất ưm...!!!"
Lam Từ ôm chặt vai người kia, chịu đựng khoái cảm muốn bay lên trời, từng cái xốc nãy bởi vì xe trượt tuyết bay lên rồi hạ xuống, lại dọng thình thình trên mặt tuyết, Lam Từ chỉ biết nơi sâu nhất cũng bị đỉnh mạnh tới, vừa đau lại vừa sướng đến muốn phun ra.
" Ô ô!! Chậm a...! Hứ a!!..."
Lại một cú văng lên, Lam Từ vinh quang mà đạt đến cao trào, cậu nhỏ bắn đầy áo người kia, vách thịt cũng xoắn đến gắt gao, bên trong u cốc còn tuôn trào nước ngọt dính nị, khiến cho nó càng thêm trơn trượt, kích thích.
" Không a!!!... Khốn nạn... Chịu không nổi ứm... Diêm Hàn!!"
Lam Từ lại bắt đầu mắng chửi, nhưng mà xe lại càng chạy nhanh hơn.
" Em biết mắng tôi là có hậu quả gì mà."
Giọng nói của Diêm Hàn theo gió bay vào tai cậu, khiến cho người trước ngực anh run lên, kích thích anh cũng suýt thì bắn.
" Ưm!!! Á!! Anh buông tha người ta đi a!!! Ư ư..."
Lam Từ khóc lóc van xin, nơi yếu ớt bị giã đến nát nhừ ra, sắp tan thành nước tuyết.
" Là em muốn trượt tuyết mà, bảo bối!"
Giọng nói của Diêm Hàn mang theo ý cười bay đến, hai chữ "bảo bối" còn mềm nhẹ đến khiến người mê mẫn.
" Hức a!! Ô ô ô...!! Lại ra nữa a...!!"
Lam Từ cảm thấy mình sắp bị anh vắt kiệt tinh lực, sắp ngất đi đến nơi rồi.
Bỗng nhiên một cơn xốc nãy cực mạnh khiến cho cự long kia đỉnh đến tuyệt cốc, chạm vào một cái chốt, từng dòng nước ấm phun ra.
" Á!!"
" Hừ!"
Hai tiếng rên rỉ vang lên.
Lam Từ đã gục trên vai Diêm Hàn, nếu không phải có dây bảo hộ, có lẽ cậu đã rớt từ lâu.
Diêm Hàn kéo lại cần gạc, xe trượt chậm chậm trên đường băng, lâu lâu lại vách phải cái gì đó mà run lên, người trong lòng anh cũng ưm một tiếng, nhưng lại không có dấu hiệu muốn ôm lấy anh.
Cảm nhận vật to lớn bị bao phủ trong từng dòng nước ấm, anh cười nhẹ.
Lam Từ vậy mà bị kích thích đến triều xuy.
Cũng khó cho cậu.
Lam Từ mà biết anh cáo khóc chuột như vậy sẽ cắn chết anh rồi lại mắng chết cho anh xem.
Diêm Hàn lái bằng một tay, còn một tay ôm eo cậu, cứ tà tà mà chạy cả đoạn đường, đến gần một đường băng bị cây lớn che chắn anh mới dừng lại.
Anh nâng mông cậu lên, rút vật to lớn của mình ra, dùng áo khoác trên eo cậu lau sạch d.âm thủy đang không ngừng chảy ra kia, đến khi không còn thấy nó chảy nữa mới mặc quần lại cho cậu, còn không quên lau mật ngọt bị cậu bắn đầy bụng dưới của hai người.
Cái áo khoác của anh xem như bỏ đi...
Diêm Hàn vò nó thành một cục, nhét vào giữa hai người, đợi lát về vứt đi, tiếp tục mang cậu chạy hết đường băng, trở lại chân núi.
Lam Từ đã tỉnh lại khi anh chạy qua một chỗ có chút dốc dù anh đã chọn đường tốt nhất để đi.
Cậu vẫn dùng tư thế đó bị anh mang về, tức đến má miệng gặm vào vai anh một cái thật mạnh.
" Lại chạy một vòng?"
Diêm Hàn nói như thật.
" Sẽ chết người đó!!"
Lam Từ rùng cả mình, vội hét lên.
" Vậy sao em còn cắn tôi."
Diêm Hàn hỏi như đúng rồi vậy.
" Hu hu..."
Người trong lòng khóc lóc đáng thương.
" Không làm nữa, đêm nay tha cho em."
Diêm đại thiếu gia ban ân nói.
" Thật không?"
Anh nghe người kia dùng giọng mũi hỏi lại, âm thanh còn có chút khàn khàn quyến rủ mê người.
" Em hỏi như vậy tự nhiên tôi lại muốn..."
" Em đói bụng rồi!"
Người kia ủy khuất đáng thương tố.
Lúc này chắc cũng tầm ba giờ, còn rất sớm, nhưng bảo bối nhi bị anh vắt kiệt sức, đói là bình thường, mang cậu đi ăn cũng được.
Diêm Hàn đảo tay lái, mang cậu trở về.
Vừa về đến nơi đã thấy Ngô Thiên ngồi xe trượt tuyết từ đường đua khác chạy ra.
" Ủa, sao tôi không nhìn thấy hai người?"
Hắn khó hiểu mà hỏi.
Lam Từ chán chẳng muốn nói.
May mắn không bị hắn nghe được chuyện tốt đẹp mà hai người đã làm trên xe trượt tuyết, nếu không dù có cắn chết Diêm Hàn cậu cũng quyết phải đòi lại tôn nghiêm của Alpha.
Diêm Hàn nhịn cười nắm tay cậu kéo đi, đến chỗ thùng rác thì phi tang vật chứng.
Ngô Thiên nhìn chằm chằm hai người, cứ cảm thấy lạ lạ ở đâu.
Bình thường hắn thông minh đến vậy, lúc này lại lý giải cái bộ dạng yếu ớt của Lam Từ là do đi xe trượt tuyết quá xốc nãy mà mềm người, nếu hắn chịu đen tối hơn một chút, có khi sẽ phát hiện chân tướng kinh người rồi.
Nhưng mà hắn không biết, nên Lam Từ mới thoát khỏi đại nạn chết trên giường vì cắn người và mắng chữi người.
Diêm Hàn dẫn cậu đến nhà hàng lúc trước, ở nên trong lúc này cũng có rất nhiều bạn học chơi đến rã người cũng đi tìm bữa ăn xế, còn có... Bốn người đã gặp ở khách sạn hôm qua, lúc này đang ngồi uống cafe tán gẫu.
" Là người đó, tôi nhớ ra rồi!"
Bỗng nhiên một người trong đó hô lên, làm ba người còn lại giật mình.
Bốn người, trừ Đặng Thanh, nam B tên là Bạch Hạ cùng bạn trai Alpha Đường Khải, người nói mới rồi là Giang Ngôn.
Hắn cũng là người kêu nhìn Diêm Hàn có chút quen lúc ở khách sạn.
" Là người nào?"
Đặng Thanh nhìn theo tầm mắt của hắn, nhìn đến hai Alpha đang nắm tay nhau đứng ở quầy chọn thức ăn, cũng không biết người Giang Ngôn nói là ai, từ chỗ này cũng chỉ thấy cái bóng lưng.
Nhưng chính là cái bóng lưng cùng sườn mặt hơn nghiêng này mới khiến cho Giang Ngôn nhớ ra.
" Là người cao hơn chỉ mặc một cái áo len màu đen cổ cao kia."
Giang Ngôn vẫn nhìn hai người họ, nhẹ giọng nói, có chút giống như sợ người ta nghe thấy, bất giác mấy người còn lại cũng bị lôi kéo theo mà hạ tầm mắt, nhìn người mà hắn nói.
Bạch Hạ phải công nhận hai người Alpha kia tướng tá còn ngon hơn bạn trai cậu ta nữa, nhưng chính là...
" Bọn họ là một đôi."
Cậu ta hạ giọng chắc chắn nói, nhưng rồi cũng không thể tin tưởng được mà kinh ngạc.
" Tôi đã để ý từ trước, chỉ là không muốn tin tưởng thôi, hai Alpha, vậy mà nhìn còn ngọt ngào hơn hai người nữa, nhìn vào là người ta sẽ biết họ là một đôi, rồi cũng sẽ không tin được mà tự hỏi lại, hai Alpha sao có thể thân mật như vậy, còn có, người A cao lớn kia, các cậu có nhớ cái video tôi từng cho mọi người xem không?"
Giang Ngôn cảm thán muôn phần mà nói.
Ba người kia giật cả mình.
Bọn họ là bạn học với nhau hai năm rồi, chuyện vào hai tháng trước đúng là chấn động cả học viện Streaks, không chỉ bên khu cao trung mà khu đại học cũng biết đến, Giang Ngôn cũng là vô tình nhanh tay giữ lại cái video kia mà cả ba mới vinh quang nhìn đến một cái tượng khó quên, phải nói là một trận đè người ra đánh đến mức không hề có lực hoàn thủ.
Mà người đó còn là công tử thế gia có tiếng ở đế đô, tiểu bá vương của học viện Streaks, lại không chút sức phản kháng bị một người bên ngoài trường đè ra đánh bầm dập, quan trọng nhất là cả hiệu trưởng trường bước ra cũng không ngăn được, đến khi cha của tiểu bá vương tới, hai bên lại đàm phán cái gì đó thì chuyện này mới xong.
Giang Ngôn không ngờ lại gặp người kia ở đây, một học sinh của học viên Đế Lantic nổi tiếng nhất đế đô lại đến trường khác công khai đánh người.
Bây giờ nhìn người kia nhàn nhã đứng ở đây, coi bộ chuyện kia chẳng ảnh hưởng tí ti nào đến việc học tập ở Đế Lantic, thê thảm chỉ có mình tiểu bá vương Lục Lang kia.
..............................