Cậu Là O? - Không! Tôi Là A!

Chương 70: Khu trượt tuyết hoàng gia




Sáng hôm sau, Cảnh Dương nhìn hai người hôm qua còn đàng hoàng ngủ mà bây giờ đã dính vào một chỗ thì trố mắt.

Ngô Thiên thấy hắn dậy mà cứ đờ đẫn, nhìn theo mắt hắn thì hiểu rõ, đưa tay vỗ vai hắn mấy cái, trước xuống giường vệ sinh cá nhân.

Diêm Hàn nghe tiếng động đầu tiên thì đã tỉnh rồi, nhưng bên cạnh có cái lò vừa thơm vừa mềm vừa ấm, nhất thời cũng không muốn mở mắt.

Lam Từ một lát sau cũng bị tiếng ồn của hai người kia đánh tỉnh, mắt còn chưa mở đã chui đầu vào ngực người bên cạnh dụi lên.

Cảnh Dương nhìn mà ngu cả người, dù biết bọn họ đang quen nhau nhưng mà... Hai A cũng có thể thân mật như thế sao?

Hay là hắn cũng đi thử?

Bốp.

" Cậu bị gì thế?"

Ngô Thiên vừa từ nhà vệ sinh ra đã thấy cái tự tát của hắn, khó hiểu hỏi.

" Tôi nghĩ tôi chưa tỉnh ngủ, cậu xong chưa, tới tôi."

Cảnh Dương đờ đẫn nhìn Ngô Thiên, sau đó đứng dậy đi tới.

" Xong rồi, buổi sáng ở đây lạnh, chỉ muốn lăn giường ngủ tiếp thôi."

Ngô Thiên đi sắp xếp đồ.

Lam Từ bên kia cũng đã lờ đờ ngồi dậy.

Diêm Hàn nhìn cái mái đầu như ổ rơm của cậu thì bật cười, lại xoa xoa cho nó vài cái mới bật dậy chuẩn bị lên đường tiếp.

Để không phải lên phòng lại nên họ sẽ xách hết đồ xuống, nhét vào xe rồi mới ăn sáng.

Bữa sáng cũng rất ấm áp, cháo thịt trứng bắp thảo cùng tiểu lung bao bốc khói.

Đám người hì hụt húp cháo.

Đến khi ăn gần xong mới thấy nhóm bốn người hôm qua đi xuống.

" Các em sớm quá nhỉ?"

Đặng Thanh kinh ngạc nói.

" Thói quen."

La Mộng đáp.

Bình thường họ cũng dậy lúc này để chuẩn bị đi học.

Đặng Thanh gật gù, cũng đúng ha, như bọn họ là sinh viên chỉ cần lên đủ lớp là được, cũng không nhất định đều là dậy sớm, vậy nên tỉnh thì tỉnh rồi mà còn phải nướng trên giường cả nữa tiếng có hơn.

Vốn định theo chân đám La Mộng cùng đi mà giờ chỉ có thể theo sau.

" Xuất phát thôi nào, tầm mười giờ hơn chúng ta sẽ đến nơi, vừa kịp nghỉ ngơi ăn trưa, sau đó có thể phê pha mà vui chơi."

La Mộng đứng ở bên cửa xe, hô to gọi đám người.

Đặng Thanh đám người nhìn họ có trật có tự mà lên xe thì cũng phải tán thưởng.

La Mộng lên xe cuối cùng thấy bọn họ nhìn ra đây thì phất tay chào hỏi rồi lên xe.

" Cô bé đó có lẽ là lớp trưởng nhỉ, rất ra dáng đại tỷ."

Nam B duy nhất trong bốn người chống cằm nói.

" Dù là lớp cao trung nhưng cũng không phải lớp nào cũng kỷ luật như vậy đâu, chỉ xem đám người đều lấy cô bé kia làm đầu thì biết."

Đặng Thanh nhún vai.

" Các người có để ý thấy, trong đó có một người nhìn rất quen, nhưng không nhớ đã thấy ở đâu."

Một A khác ngồi bên trái nam B bỗng nhiên lên tiếng.

" Là người nào?"

Đặng Thanh hỏi lại.

" Chính là cái người nam A khá cao có đôi mắt màu lưu ly, hay đi bên cạnh một nam A khác, cử chỉ rất là thân mật."

Hắn ngẫm nghĩ rồi nói.

Mấy người còn lại nhìn nhau, cũng không đặc biệt chú ý đến đám A nên không nhớ được.

Người kia cũng chỉ lắc đầu chứ không nói nữa, hắn thấy hơi quen, quan trọng nhất là vì hai A kia có chút thân mật quá mức nên hắn mới để ý.

Đám người ăn xong cũng lên phòng lấy đồ chuẩn bị lên đường.

Hai chiếc xe cách nhau vài cây số thẳng tiến khu trượt tuyết hoàng gia.

Lam Từ có lẽ đã quen ngồi xe nên lúc này đã cùng Ngô Thiên đấu địa chủ đến high, Diêm Hàn không chơi mà dựa đầu vào vai Lam Từ xem cậu chơi.

" Hai người vầy là không được đâu!!"

Ngô Thiên quăng nồi hét lên.

" Thua phải có chí khí biết không, Diêm Hàn chưa từng nói lời nào, động cái tay nào nhé."

Lam Từ đắc ý quên mình nói.

" Các cậu tin không?"

Ngô Thiên hỏi mấy người chơi cùng.

Đám người chỉ cười chứ không nói, từ đầu Lam Từ đã nhắm vào Ngô Thiên nên toàn là hắn đứng bét, thấy mà tội.

" Hớ hớ hớ!"

Lam Từ cười đáng đánh không thôi.

Diêm Hàn sủng nịnh mà sờ đầu chó của cậu.

Lúc này những dãy núi tuyết xa xa đã phóng to trong tầm mắt đám người.

" Wow!!"

Đám người chuyển mục tiêu ra cửa sổ, hô to không ngừng.

" Ngồi yên nào, đường trơn, đừng ảnh hướng bác tài lái xe, đến nơi tha hồ mà chơi, nhớ rõ mặt áo đầy đủ, nếu ai bị cảm thì đến gặp tôi."

La Mộng ngăn lại đám đông nhốn nháo.

Xe lại chạy thêm nữa tiếng thì chạy vào bãi đổ xe của khu trượt tuyết.

Xung quanh cũng có hơn mười chiếc xe, lớn nhỏ đều có, xem ra khu trượt tuyết cũng rất đông khách.

" Xếp hàng nào."

La Mộng xuống xe đầu tiên, thấy đám người xuống thì hô lên, ổn định trật tự.

" Hô!"

Lam Từ phả ra một làn khói trắng, mặt hơi đỏ lên.

Một cái khăn len đã quấn lên cổ cậu, Diêm Hàn còn đeo bao tay len cho cậu, nguyên bộ ấm ấm áp áp đến mức khiến người ganh tỵ hận.

" Có cần phải chu đáo vậy không?"

Ngô Thiên ghen ghét không thôi.

Hai tay hắn đút trong túi áo khoác, nhảy nhảy vài cái cho nóng người.

" Ai biểu cậu không dẫn người kia của cậu đi cùng."

Lam Từ nhún vai.

" Anh ta bận... Hừ!"

Ngô Thiên lại bị gài, tức tối quay mặt đi.

" Nhận thẻ nào!"

Lúc này La Mộng đã đi đến phát thẻ.

" Bỏ vào túi ngay đi nào, tránh việc ném đi đâu không biết, đi vào cũng trật tự nhé, còn nhận phòng nữa."

Cô dẫn đầu đám người đi vào cổng.

Khi La Mộng đưa thẻ phòng hai người cho Lam Từ thì đám bạn học ồ lên.

Lam Từ cũng không chút ngại ngùng nào, nắm tay Diêm Hàn đi mất.

Cũng không phải mới ngày đầu ngày hai, ngại gì nữa.

Đám người cười ha ha.

Diêm Hàn cũng cười, theo cậu đi lên phòng.

Neil Ian nhìn theo bóng lưng hai người, trầm tư.

Khách sạn ở trong khu trượt tuyết được xây bằng gỗ, rất có cảm giác đang ở nơi hoang dã, dù vậy nhưng tiện nghi bên trong đều đầy đủ, sạch sẽ, trong phòng thơm mùi thảo dược.

Phòng hai người gồm một giường lớn king size, một máy sưởi, phòng tắm cũng khá lớn.

Ở đây họ còn một loại phòng, là xây theo phong cách cổ xưa, có lò sưởi đốt gỗ, nằm riêng biệt một mình giữa trời tuyết trắng xoá, rất có ý vị.

La Mộng nói nếu lần sau họ có đi riêng hai người thì có thể thuê phòng như vậy mà ở cho tình thú.

" A!!"

Lam Từ ngã xuống giường, giang tay giang chân thành hình chữ đại, thở dài một hơi.

Diêm Hàn đã bật máy sưởi lên mức cao nhất cho ấm phòng rồi mới tùy thời hạ xuống.

" Ưm..."

Lam Từ trợn mắt nhìn người đang hôn mình, cả người bị đè đến không thể nhúc nhích.

Một hồi sau cũng bị anh cuống theo, hô hấp rối loạn.

" Ha..."

Một sợi chỉ bạc được kéo ra, Lam Từ mặt cháy lên, thở hổn hển.

Diêm Hàn lưu luyến mà liếm lấy khoé môi ướt át của người dưới thân, thoả mãn rồi mới đứng dậy.

" Có muốn đi tắm không?"

Anh đi vào nhà vệ sinh xả nước.

" Anh tắm đi, tôi tắm sau."

Lam Từ lom lom dòm anh.

Cậu cũng không muốn mới đến đã bị anh đè ra làm đến mềm chân không thể đi chơi.

Diêm Hàn nhìn cậu như vậy thì càng muốn trêu, từng bước đi tới.

" A!"

Lam Từ nhảy dựng lên chui tọt vào chăn.

Nhưng mà...

Kết quả cũng chẳng khác mấy.

Đợi Lam Từ được bế ra khỏi bồn tắm thì cả người đã ửng hồng như con tôm luộc, ấm nóng ngon miệng.

Diêm Hàn mặc đồ cho cậu xong xuôi đâu đó mới mặc cho mình.

Lam Từ mệt mỏi nằm bẹp trên giường.

Cũng không có vào trong mà sao cũng mệt như vậy, nhìn Diêm Hàn vẫn sinh long hoạt hổ thì cắn cắn môi, ai bảo nằm dưới là không mệt, lần nào cũng là cậu nhũn cả người ra.

................................................