Cậu Là O? - Không! Tôi Là A!

Chương 57: Nói nhỏ thôi cô ơi!!




" Tôi đói bụng rồi, mau đi thôi!"

Lam Từ ôm tay hắn kéo đi, mặc kệ trái tim đang đập thình thịch trong lòng ngực và cả chút... Khác lạ ở nơi tư mật xấu hổ kia.

Đùa gì chứ, cậu còn muốn chơi, mới có nữa ngày mà thôi.

Diêm Hàn để mặc cho cậu kéo, khoé môi lại không kiềm được.

Công viên Đế Lantic rất lớn, tất nhiên không thể chỉ có chơi mà không có ăn được, nếu muốn chơi cả ngày nhưng đói bụng lại phải đi ra ngoài, lúc vào lại mua vé thì ai mà chịu được, cũng bởi vì vậy mà công viên Đế Lantic mới đông đến thế.

Bên trái gần cổng vào của công viên là cả một khu ẩm thực từ mặn đến ngọt, giá cả thì hợp lý chứ không quá mắc, đồ ăn cũng ngon nên đông đúc khỏi phải nói.

" Em muốn ăn gì?"

Đứng ngay đường vào khu ẩm thực, anh hỏi cậu.

Lam Từ bị hỏi cũng không biết nên ăn cái gì, thật sự là cậu chưa từng quan tâm lắm mình thích cái gì, chỉ cần ăn no là được.

Dù dạo này toàn ăn ngon nhưng đối với cậu đó chỉ là ăn no bụng nhưng ngon hơn mà thôi, cũng không làm cậu trở nên kém chọn được.

Diêm Hàn thở dài, nắm tay cậu kéo đi.

Anh đưa cậu đi vào một tiệm thứ ăn nhanh, nhìn đôi mắt người kia rực rỡ thì buồn cười.

Chọn một combo gà rán cho hai người ăn, lại thêm khoai tây lắc, hai ly nước ngọt có gas, sau đó kéo cậu đến một bàn ăn cho hai người gần cửa kính có thể nhìn ra bên ngoài.

Cái tốt của thức ăn nhanh là không phải đợi lâu, trong những trường hợp này chọn nó là tốt nhất, hơn nữa tuổi thơ ai chẳng muốn ăn gà rán, nhìn Lam Từ như vậy anh cũng biết là cậu chưa ăn bao giờ, thê thảm đến anh cũng đau lòng.

Thức ăn rất nhanh đã có, vẫn nóng hổi, giòn tan.

" Em ăn đi, ăn xong nếu còn chưa no thì tôi mang em đi ăn bánh ngọt."

Diêm Hàn cắm ống hút vào ly nước cho cậu.

" Ừm... Ngon lắm!"

Lam Từ hai tay cầm đùi gà, miệng nhai nhai, ngọng nghịu nói.

" Ăn từ thôi."

Sủng nịnh mà lấy xuống phần bột chiên dính bên môi cậu, nhẹ giọng nói, bản thân cũng cầm một cái lên ăn.

Tuy không quen ăn thứ này nhưng nhìn cậu ăn ngon như vậy, bất giác cũng có khẩu vị hơn.

Trong quán thứ ăn nhanh cũng không hề ít người, đối với một cặp AA như vầy nhưng luôn tồn tại chút màu hồng khó mà nói nên lời, rất nhiều người không tự chủ được quay đầu lại nhìn, còn có cúi đầu lén lút nhỏ giọng nói chuyện.

Diêm Hàn đều nghe nhưng cũng không để ý, miễn bảo bối của anh không quan tâm là được rồi.

Lam Từ còn đang lo giải quyết cánh gà, sao mà quan tâm được, cậu cũng không phải người hay để ý cái này, lúc sáng phản ứng lại là do lời kia quá khó nghe thôi, đến giờ cậu cũng quên mất rồi.

Cậu ăn đến miệng bóng loáng, thoả mãn vô cùng, cầm ly nước ngọt hút rột rột, có vẻ còn chưa đã thèm.

Diêm Hàn cũng đã ăn xong, đang nhàn nhã cầm ly nước hút hút, cả người ngã vào lưng ghế, dáng vẻ có chút lười biếng lại toả đầy hóc môn nam tính, ánh mắt luôn dõi theo người đối diện, chuyên chú lại quyến rủ chết người.

" Á! Đẹp trai quá!!"

Có chút tiếng nói kích động làm Lam Từ giật mình, theo bản năng đưa mắt nhìn lên, chạm đến người đối diện.

" Suỵt!! Nói nhỏ thôi cô ơi!!"

Lại thêm một tiếng nói nhỏ hơn nhưng cũng kích động không kém.

Lúc này cậu mới nhạy bén phát giác có nhiều ánh mắt luôn vô tình hay cố ý nhìn về phía họ, lại nhìn người kia... Trong lòng tự nhiên có chút chua chua.

" Ăn xong rồi!"

Cậu nhìn anh, có chút hờn dỗi nói.

" Muốn uống nữa không?"

Diêm Hàn lắc lắc cái ly nước của mình, nhìn cậu.

Lam Từ không nói hai lời đưa tay qua kéo lấy tay đang cầm ly nước của anh, đưa miệng lên hút rột rột vài cái, sạch trơn.

" Tôi muốn ăn bánh ngọt!"

Đôi mắt nhìn anh chằm chằm, một chút cũng không cảm thấy hành động vừa rồi của mình có bao nhiêu khiến người kinh hãi.

" Đi thôi!"

Diêm Hàn cũng không phản ứng gì, bỏ cái ly xuống khuây gà rán chỉ còn lại xương, bưng nó lên, còn nắm lấy tay cậu kéo đi, đến chỗ để khuây đã dùng qua rồi sẵn tiện rửa sạch tay của hai người, cầm khăn giấy lau tay cho cậu, rất tự nhiên mà kéo Lam Từ rời đi.

Cả quá trình nhanh gọn lẹ súc tích, đặc biệt tự nhiên giống như đã làm hàng ngàn lần lại khiến cho đám người trong tiệm há hốc mồm, cằm rớt xuống đất.

" Ấu ấu!! Cậu thấy không, cậu thấy không, chăm sóc như vậy, ôi cơm chó ăn sao mà còn ngon hơn gà rán nữa!!"

Cô nàng kích động nắm tay bạn mình, tâm hủ nữ trỗi dậy không ngừng.

" Lần đầu tôi nhìn thấy một cặp AA như vậy."

Cô bạn kia than thở nói.

" Haizz, cậu nói đúng, nếu không phải ngăn cách pheromone quá mức khiến người nhượng bộ lui binh thì AA cũng có làm sao, cường cường cũng rất kích thích, không biết hai người họ ai công ai thụ nữa."

Cô nàng nói một hồi lại kích động lên.

" Chắc người mặc áo khoác đen là công đi, thấy chu đáo đến mức tôi cũng muốn nhào đến cướp người."

Cô bạn cười nói.

" Ui trời ơi kích thích quá!"

Cô nàng kia uốn éo cả lên.

Chút tình tiết này hai người đã ngồi trong tiệm bánh ngọt hoàn toàn không biết nhưng Lam Từ vẫn còn hờn dỗi mà vừa múc bánh vào miệng vừa nhìn chằm chằm Diêm Hàn.

" Làm sao vậy?"

Diêm Hàn vẫn nhàn nhã ngồi đó xem cậu ăn bánh.

" Không có gì."

Lam Từ nhàn nhạt nói, quay đầu đi, môi có chút trề ra.

" Cho tôi thử một miếng, nhìn em ăn có vẻ ngon."

Diêm Hàn nhướng mày lên, hai tay chống lên bàn, đưa đầu đến.

Tự nhiên bị anh kéo gần khoảng cách khiến cậu theo bản năng ngửa ra sau, rồi lại thấy phản ứng của mình hơi lớn nên giật trở về.

" Vậy sao anh không gọi thêm?"

Nói thì nói nhưng vẫn múc một muỗng bánh ngọt phủ chanh dây chua chua ngọt ngọt đút vào miệng hắn.

" Chua."

Cảm nhận mùi vị trong khoang miệng, Diêm Hàn nhìn cậu, nghiêm túc nhả ra một câu có hai nghĩa.

" Ngọt!"

Lam Từ sửa lại.

" Ừm, ngọt!"

Vừa nhìn cậu vừa liếm nhẹ khoé môi bị dính chút kem tươi, đặc biệt có thâm ý.

Mặt Lam Từ đỏ bừng lên, quay đầu đi.

Tên lưu manh biến thái, sắc tình như vậy làm cái gì.

Trong tiệm bánh ngọt lúc này không khí có chút quái lạ.

Bởi vì là tiệm bánh ngọt nên thường có các cặp đôi chính thống nhất, dù không vậy thì cũng sẽ có O, nhưng chính là không khí chỗ họ càng không nóng bức bằng bên này nữa.

Chỉ nhìn bên này thôi là cũng đủ để tim đập thình thịch, hai má hây hây rồi.

...

Neil Ian ngồi trong quầy cafe ở sảnh dưới toà nhà trung tâm của suối nước nóng mà chọt chọt cái ly hồng trà trong, tâm trạng một chút cũng không hề tốt như lúc mới đến đây.

Bởi vì sợ nhìn không thấy hai người kia mà cậu đã đến rất sớm, đã ngồi ở đây cả ngày, lúc này trời đã về chiều nhưng vẫn không thấy người muốn thấy.

Khu suối nước nóng này lại thuộc sở hữu tư nhân cũng có thế lực, cậu không dò hỏi được rốt cuộc hai người kia có đặt phòng ở đây không, cứ vậy mà ngồi đợi ở đối diện quầy tiếp tân của toà nhà chính đến giờ.

Chẳng lẽ hai người kia không đến đây?

Neil Ian có chút chán nãn nằm dài ra bàn.

Cách cậu ta không xa có hai người nam nhân toả đầy khí tức Alpha luôn như có như không nhìn về bên này.

" Cậu ta cứ ngồi như vậy cả ngày nay, làm sao mà làm nên cơm cháo gì được."

Chu Vũ mất hết cả kiên nhẫn càu nhàu.

" Nếu cậu muốn bỏ qua cơ hội này thì về thôi, hoàng thất cũng xem dập nồi dìm thuyền rồi mới ra hạ sách này, cũng là cậu có lời, còn oán hận gì nữa."

Dương Chiêu nhún vai.

.................................................................