Cậu Là O? - Không! Tôi Là A!

Chương 20: Tôi nhớ em rồi




" Được rồi, đừng làm rộn, có chuyện gì thì nói mau, sắp vào lớp rồi kìa."

Lam Từ ngăn lại hắn tiếp tục quậy phá.

" Hôm qua cậu ở đâu?"

Ngô Thiên vừa nghe đã đứng đắn, hai mắt đăm đăm nhìn mặt Lam Từ, tránh để vụt mất cảm giác khác thường của cậu, moi được càng nhiều thông tin hơn.

" Không phải Diêm Hàn nói rồi sao?"

Lam Từ nhún vai nói.

Ngô Thiên có chút không thể tin được nhìn Lam Từ, thật hay giả?

" Diêm Hàn chịu được tin tức tố công kích của cậu?"

Hắn trợn mắt lên nhìn Lam Từ.

" Ừm..."

Không những vậy còn cắn tuyến thể của tôi, còn làm tôi không xuống được giường... Khụ khụ...

Ngô Thiên giống như nhìn thấy quỷ mà nhìn Lam Từ.

Không chịu công kích tính của tin tức tố Alpha, vậy nếu Diêm Hàn muốn đè Lam Từ ra làm...!!!!

" Con bà nó, cậu đừng nói là..."

Reng.

Tiếng chuông cùng tiếng bước chân của giáo viên thành công ngăn lại lời nói quá đổi trần trụi của Ngô Thiên, Lam Từ cũng rụng tim với hắn, mẹ cậu nghĩ trong lòng thôi, còn nói ra, còn nói to nữa.

" Khụ khụ... Cậu... Cậu..."

Cậu quá đáng thương rồi Lam Từ...

Ngô Thiên nuốt luôn câu này vào bụng, cậu sợ mình nói ra Lam Từ sẽ nổi bão, đập chết cậu mất.

Tự nhiên lúc này Ngô Thiên cũng có chút may mắn khi mình chưa nói ra cái gì quá kinh người, âm thầm quay lại ghế của mình, nghiêm túc chăm chú nhìn bảng đen, trong lòng lại hú hét tận trời.

Mẹ ơi Diêm đại ca, cậu thật quá được, đè được cả Lam học bá, tui sùng bái cậu.

" Hắc xì..."

Diêm đại ca đang ngồi trong lớp đánh cái hắc xì.

" Diêm Hàn, em không sao chứ?"

Cô giáo lịch sử quan tâm hỏi han cậu.

" Em không sao thưa cô."

Diêm Hàn lãnh đạm nói, đôi mắt hơn ngóng ra ngoài cửa sổ, mới xa em ấy có một chút đã thấy nhớ rồi.

Cổ Lam là cô giáo dạy sử của lớp 11A7, cô vốn dĩ không chú ý tới Diêm Hàn, đối với vị học sinh giữa chừng nhảy vào này cũng không phải rất thích, tuy cô không biết nội tình của Diêm Hàn nhưng nghĩ Diêm Hàn giữa chừng chui vào lớp 11 là dựa vào quan hệ mới vô được.

Học viện Đế Lantic cũng không phải thiếu tình huống con em gia tộc lớn có tiền có quyền được đặc cách đưa vào học ở đây, nhưng Cổ Lam lại không quá thích chuyện này, chính vì vậy cô cũng không coi trọng Diêm Hàn.

Cho đến ngày hôm qua, khi cô chấm bài thi vừa rồi của lớp này mới kinh ngạc đến rớt tròng.

Trong đống bài thi của lớp 11A7 có một bài vừa sạch sẽ lại vừa chuẩn xác đến từng đáp án, dù không phải hoàn toàn làm hết tất cả nhưng câu nào làm được đều là rất hoàn mĩ, không có sự chỉnh sửa nào, giống như copy ra từ đáp án vậy.

Nuối tiếc cũng như kỳ lạ là, câu cuối cùng lại bỏ trống.

Đúng là bỏ trống, giống như học sinh cố tình không làm câu đó.

Dù vậy bài thi kia cũng là bài thi có số điểm tốt nhất trong đống bài thi của lớp 11A7, lại so điểm số chỉ ở dưới bài thi của Lam Từ lớp 11A1.

Sau đó... Khi tất cả giáo viên đều hợp mặt thống kê thành tích thì mới biết, tên học sinh làm mà bỏ lại một câu kia cũng không phải chỉ bỏ ở môn của cô, tất cả các môn đều như vậy, và đều ở dưới Lam Từ.

Này là cố ý phải không?

Đây là suy nghĩ trong lòng tất cả giáo viên.

Reng.

Chuông báo một tiết học đã qua.

" Diêm Hàn, giờ nghỉ trưa em nhớ đến phòng giáo vụ một chút."

Cổ Lam trước khi đi nhìn Diêm Hàn nói một câu.

" Vâng ạ."

Diêm Hàn đạm nhiên đáp, tiếp tục nhìn cửa sổ ngẩng người.

Đúng ha, anh có thể nhắn tin cho em ấy.

Thế là...

Ting.

Lam Từ đang nằm dài trên bàn, tuyến thể còn chưa hết sưng được cổ áo che lại cũng có chút hé ra bởi động tác của cậu.

" Lam Từ, hình như cậu có tin nhắn, quên tắt chuông phải không?"

Có bạn học nhắc cậu, Lam Từ vừa ngẩng đầu muốn cảm ơn đối phương lại chạm vào ánh mắt quái dị của Ngô Thiên đang nhìn chằm chằm mình, nói đúng là tuyến thể sau gáy của cậu.

Quên mất.

Lam Từ xem như không thấy ánh mắt đó, nắm lấy điện thoại trong hộc bàn mở ra xem.

Phía trên hiển thị nội dung của tin nhắn: Tôi nhớ em rồi!

Bùng một cái, mặt Lam Từ đỏ lựng.

Ngô Thiên bị vẻ mặt này của cậu làm cho nổi da gà toàn thân, mẹ nó, chắc chắn là tên kia nhắn tới, hai người này... Cuối cùng đã tiến triển đến trình độ nào rồi, đã đã... A mẹ nó, cậu cũng muốn có người yêu.

Ngô Thiên dù cảm thấy chuyện hai A A làm cái kia với nhau cũng không phải bài xích gì, chỉ cần không ở trên giường đánh nhau thì đều được hết, chỉ là cậu không hiểu, sau cổ Lam Từ có một cái dấu răng...

Lam Từ không thể tự mình cắn mình, vậy thì...

Nhưng mà A cắn A cũng được sao???

Ngô thiên bị suy nghĩ này làm cho rùng cả mình.

Bên kia Lam Từ đã cùng Diêm Hàn nhắn tin qua lại, lần đầu trải nghiệm cùng người nhắn tin yêu đương... A a a a a...

Nội tâm Lam Từ gào thét nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được đọc lại nhiều lần cái câu kia, rồi khoé mắt có chút ý cười tràn ra, cái tay động động, tới lúc hoàn hồn thì điện thoại đã báo tin nhắn đã được gửi đi, chỉ có một câu: Ừm...

A a a a a a...

Cậu ừm gì chứ, còn ba chấm nữa.

Cậu... Xoá được không...?

Đối phương đã nhận.

A a a a a a a...

Ngón tay lọc cọc bấm bấm, nhanh chóng chuyển đi một câu có tính chữa cháy, lại giống như đổ thêm dầu vào lửa.

Diêm Hàn nhìn tin nhắn ngắn ngủm lại ngượng ngùng kia lại muốn cười, đương lúc anh muốn nhắn lại thì phía dưới lại hiện lên một câu nữa.

Học không học anh còn nhắn cái gì tin, không cho nhắn nữa, nhớ đó.

" Phụt."

Diêm Hàn không nhịn nổi mà cười ra tiếng.

Cả phòng người đối với nụ cười loé mắt này làm cho choáng váng.

Là ai, ai gây nên nụ cười mang tính hủy diệt trái tim này của nam thần lớp 11A7!!!

Tiếng lòng của một đám người tới không được nội tâm của Diêm nam thần, anh lúc này còn đang bận nghĩ xem nên làm sao chọc Lam Từ.

Thôi thì đừng chọc vẫn hơn, lỡ em ấy xù lông lại phải dỗ.

Nhưng tay anh vẫn nhanh nhẹn nhắn trả một câu, giống y hệt câu đầu tiên mà cậu nhắn, cả dấu ba chấm cũng giống nốt.

Nói là không trêu mà cái tay nó vẫn làm theo ý chủ nhân của nó.

Diêm Hàn trầm thấp cười.

Lại rước lấy một đống lớn tiếng hú hét trong lòng đám bạn học.

Mẹ ơi đẹp trai quá.

Bên kia Lam Từ vậy mà không có giống dĩ vãng xù lông, cậu còn đang bận úp mặt giấu đi khuôn mặt đỏ hồng của mình, lại giấu không được thính tai cũng đỏ.

Ừm cái đầu anh chứ ừm, còn bắt chước cậu nữa, khốn nạn...

Diêm đại khốn nạn tâm tình phơi phới mà trải qua mấy tiết còn lại trước giờ nghĩ trưa, sau đó dưới cái nhìn của cả lớp đứng dậy đi ra ngoài.

" Ê, nghe nói Diêm nam thần dạo này đang tán tỉnh một người ở lớp trên lầu."

" Thật không?"

" Xạo nha ba."

Người nói đầu tiên bị phản bát thì cãi lại.

" Tôi có bạn ở lớp bên cạnh, cậu ta nói Diêm Hàn dạo này cứ mỗi lần nghỉ trưa là lại đi ngang qua lớp nó, còn ở cả buổi trưa đến khi vào lớp mới xuống, rồi lúc về lại chạy lên, đều đều không ngừng nghỉ."

Hắn nói có xách mách có chứng làm một đám người đang nghi ngờ cũng nữa tin nữa ngờ nhìn hắn.

" Cậu nói thật à?"

Có nữ sinh O đi tới nhìn hắn.

" Ôi dào nữ thần Cổ Na, chuyện này rất dễ điều tra a, chỉ cần bắt một người ở lớp đó hỏi một chút là biết ngay chứ gì."

Nam sinh lấy lòng mà nói với Cổ Na.