Cậu Là O? - Không! Tôi Là A!

Chương 12: Cậu không phải A? (H-)




Cậu ta muốn làm gì vậy chứ?

Cởi áo cậu làm gì a... Còn cởi của mình nữa...

Suy nghĩ của Lam Từ đã mơ hồ đến mức hiểu không nổi hành động của Diêm Hàn.

Diêm Hàn nhếch môi nhìn đôi mắt mờ mịt của bảo bối anh nhìn trúng, áp lòng ngực cường tráng săn chắc vào lòng ngực xinh đẹp không kém của Lam Từ.

Bởi vì có luyện tập mà cơ ngực cùng xương quai xanh, xương bướm của Lam Từ đều rất đẹp, cân xứng, có lực, đầy mị hoặc.

So với Lam Từ, Diêm Hàn lại cứng rắn quá mức, lòng ngực sau lớp áo lại cường tráng, mạnh mẽ như dã thú, đầy tính bộc phát, chỉ đợi chủ nhân nó cho phép sẽ không chút trở ngại bùng nổ, ép chết đối phương.

Khi hai lòng ngực chạm vào nhau, Lam Từ đơ.

Diêm Hàn nhìn đôi mắt trợn tròn kia mà có chút muốn cười.

" Ha ha, ngốc rồi?"

Anh hôn hôn lên khoé môi cậu, trêu chọc.

" Cậu... Đừng nói cậu..."

Lam Từ cảm thấy quá mức hoang đường, đến mức quên luôn bản thân đang trong kỳ mẫn cảm, chỉ một mực muốn chứng thực suy nghĩ điên rồ trong lòng.

" Tôi làm sao?"

Diêm Hàn không vội ăn người dưới thân, anh nhân lúc cậu tự hỏi mà cởi quần của cậu cũng như của mình, chỉ để lại quần trong.

Lam Từ nhìn cái kia của hắn và cả của mình đều nhô lên mà trong đầu vang lên một tiếng nổ tung.

Tới khi cái tay của Diêm Hàn chạm vào cậu nhỏ của cậu thì Lam Từ mời giật nãy người muốn tránh né.

" Cậu điên rồi, Diêm Hàn."

Lam Từ muốn phát điên theo.

Diêm Hàn không nói tiếng nào dùng một tay giam cầm cả hai tay cậu, một phát lột xuống mảnh vải cuối cùng trên người Lam Từ, cậu nhỏ đã cứng bật ra lay động không ngừng.

Lam Từ xấu hổ muốn độn thổ luôn cho xong, nhìn Diêm Hàn đang chăm chăm nhìn cái kia của cậu mà nóng hết cả người, tin hương càng thêm mất khống chế mà tán loạn. Ngôn Tình Nữ Phụ

" Cậu... Cậu nhìn đủ chưa! Có lớn hơn cậu không, còn muốn đè tôi..."

Lam Từ nói không nổi nữa, bởi vì cái kia của Diêm Hàn đang sừng sững bên cạnh cậu em của Lam Từ, bộ dạng kia giống như đang nói: Em xem, tôi lớn hơn em, dữ tợn hơn em, đủ sức làm em dục tiên dục tử, em tin hay không tin?

Tin tin cái mẹ nhà anh ấy chứ tin! Chó má!

Thật sự phải nói là ông trời muốn Lam Từ nằm dưới thì cả đời chỉ có thể nằm dưới.

Cái kia của cậu dù cũng xem là lớn, nhưng so với Diêm Hàn nó trở nên xinh đẹp lạ thường, thon thon, trắng hồng, còn của Diêm Hàn lại phình to, gân guốc đầy mình, còn xanh tím dữ tợn, nhìn thôi cũng khiến Lam Từ trai tơ hãi hùng khiếp vía.

Sau đó dưới ánh mắt đờ đẫn của Lam Từ, Diêm Hàn từ trong túi siêu thị lấy ra một chai... Gel bôi trơn...

Má nó!!!

" Diêm Hàn!"

Lam Từ hét lớn.

" Hử?"

Diêm Hàn trầm giọng đáp.

" Cậu... Cậu biết mình đang làm cái gì không?"

Lam Từ ổn định hơi thở, cắn răng nói hết câu.

" Làm em."

Diêm Hàn nhẹ giọng cười.

" Em xem, tôi sợ em đau, còn mua gel bôi trơn đây, không ngờ còn có gel bôi trơn mùi của tôi nữa này, biết vậy lúc đó tôi nên hỏi xem có mùi của em hay không, tôi thích mùi của em."

Diêm Hàn có chút tiếc nuối nhìn cậu nói.

Lam Từ muốn chết đi cho xong.

A với A thì thích gì mùi của nhau được mà thích với không chứ.

Nhưng mà...

Tại sao Diêm Hàn lại không bị ảnh hưởng bởi cậu?

Phải biết Alpha trong kỳ mẫn cảm tin tức tố cực có tính công kích và cuồng bạo hơn mọi khi, nên lúc nãy cậu đánh Diêm Hàn là vì bài xích tính của pheromone.

Nhưng Diêm Hàn giống như làm lơ mọi thứ, đối với cậu áp chế không nói, còn thích, thích cái gì được.

Chẳng lẽ Diêm Hàn không phải A?

" Cậu không phải A?"

Lam Từ buộc miệng hỏi ra.

Sau đó...

Sau đó Lam Từ bị pheromone của đối phương tra tấn đến chết đi sống lại.

" Cảm nhận được không, người đang đè em ra chuẩn bị làm em có phải là A không?"

Diêm Hàn dịu dàng ghé vào bên tai cậu nói, còn đưa lưỡi ra liếm nhẹ.

Lam Từ mệt mỏi rã rời bị động tác của Diêm Hàn làm cho đơ.

" Diêm... Diêm Hàn, cậu không thấy khó chịu sao... Dừng lại đi, a..."

Tiếng nói của Lam Từ đứt mất khi cậu bé bị một bàn tay ấm nóng to lớn nắm trong tay, xoa nắn.

" Tôi rất muốn đè em ra làm đến khi em tự hiểu được tôi thoải mái đến thế nào khi được làm em dục tiên dục tử."

Diêm Hàn nghiến răng nói bên tai cậu, hơi thở ấm nóng phả vào thính tai khiến nó run run vài cái yếu ớt.

Lam Từ lại muốn chữi thề, chứ cậu đang làm cái gì??

" Nếu em không muốn tôi làm đau em thì tốt nhất nên ngoan ngoãn để cho tôi làm."

Diêm Hàn đổ đầy gel bôi trơn lên hạ thân cậu, lời nói cũng sắc tình đến cực điểm.

" A... Đừng..."

Lam Từ cong cả người đau đớn cảm nhận ngón tay Diêm Hàn cùng chất gel lạnh lẽo đang từ từ chui vào nơi xấu hổ của mình.

" Đừng sợ, tôi sẽ không làm em bị thương, nào thả lỏng."

Diêm Hàn cảm nhận ngón tay bị mị thịt xoắn chặt không nhúc nhích được mà nhíu mày cúi đầu hôn lên đôi môi đang mím chặt của người dưới thân.

Lam Từ ở trong lòng chữi má nó một ngàn lần, sau khi thiên nhân giao đấu một vạn lần cuối cùng cũng quyết định thả lỏng người.

Diêm Hàn cảm thấy nơi mất hồn kia có dấu hiệu thả lỏng thì ngẩng đầu lên nhìn Lam Từ.

Lam Từ lúc này đang nhắm chặt mắt, khoé mắt có chút vệt nước muốn chảy ra, ủy khuất nói không nên lời khiến người thương tiếc.

Em vẫn luôn thông minh như vậy, thức thời như vậy, biết rõ đấu không lại tôi sẽ tự động mềm xuống, lúc được tôi cưng chiều sẽ không nhịn được mà muốn nổi loạn, cái nào cũng làm tôi điên cuồng, muốn chiếm hữu.

Diêm Hàn rút tay ra, bóp đầy gel vào lổ nhỏ hơi hở ra một chút xíu của cậu.

May mắn anh đổi ý mua mười chai.

Ngón tay lần này được sự trợ lực hết sức của gel bôi trơn mà bắt đầu trượt dần vào vách thịt ấm nóng.

" Ưm..."

Lam Từ hơi thốt ra một chút tiếng rên đã muốn cắn lưỡi...

Không phải cậu, nhất định không phải cậu.

Diêm Hàn rất muốn cười nhưng lại sợ bảo bối tạc mao nữa thì phải tốn sức hống, nhịn cười tiếp tục lần mò trong đường hầm chật hẹp, tìm kiếm điểm mẫn cảm đang ẩn mình đâu đó.

" A!! Không...!"

Làm sao vậy, chuyện gì vậy...

Nhìn người dưới thân run lên từng cơn mà Diêm Hàn nhếch môi.

Anh lại cho thêm một ngón tay, không đợi Lam Từ cảm thấy ăn không tiêu đã nhấn vào điểm nhỏ nổi lên trên vách thịt kia, thành công nghe được âm thanh kiềm nén nức nở ngọt nị của em ấy.

Lam Từ bị cảm xúc quá mức xa lạ lại khiến người rạo rực kia làm cho hoảng sợ lại có chút khát khao, kỳ mẫn cảm bị đè nén cũng bùm lên, rất muốn được phát tiết, nhưng bởi vì thoải mái ở nơi kia khiến cậu như chênh vênh giữa đại dương, nữa muốn nhiều hơn, nữa lại muốn an ủi cậu em của mình.

Diêm Hàn phát hiện ra động thái của cậu, anh nắm hai tay cậu kéo xuống, để cậu tự an ủi lấy mình, ngón tay bên trong vẫn không ngừng moi móc vách thịt, càng tiến càng sâu, còn ngày càng rộng.

" A... Ưm... Lạ lắm... Đừng..."

Lam Từ cuồng loạn lắc đầu.

" Thoải mái không, bảo bối?"

Bàn tay anh bao trùm hai tay đang ôm cậu bé của mình cùng cậu cùng nhau lộng lên lộng xuống như vũ bão.

" Hic... Ưm... Nhanh quá..."

Lam Từ chịu không nổi mà thút thít.

" Tôi có làm em thoải mái không, nói tôi nghe?"

Diêm Hàn càng tay tốc độ cả hai tay, muốn ép cậu thừa nhận điều anh muốn nghe.

" Ha... Thoải mái a... Ra mất a..."

Lam Từ lắc đầu, ngon chân cuộn lại bấu chặt xuống nệm giường.

........................

* tg bệnh rồi, sẽ cố gắng cho các bạn mỗi ngày 1c, đợi khoẻ lại sẽ cho bão bù nhé, đọc truyện vui vẻ.