Cậu Là O? - Không! Tôi Là A!

Chương 111: Hợp mưu tính kế




Sau đại hội thể thao là một bài kiểm tra tổng hợp giữa kỳ nên ai cũng cắm đầu vào học, đợi chờ kỳ thi đến.

Ở một nơi khác, Neil Ian nhìn người đang nhàn nhã ngồi trước mặt, dù có nghi ngờ nhưng hưng phấn nhiều hơn.

" Cậu muốn giúp tôi?"

Neil Ian đạm thanh hỏi.

" Tôi không thích Diêm Hàn, chỉ là tôi không biết cậu muốn thế nào, hiện tại cậu cũng không còn hậu thuẫn của hoàng thất, còn phải xem thử cách của cậu có ổn hay không, tôi cũng không muốn đưa thân mình lên luôn đâu, Diêm gia cũng không phải ăn chay."

Đế gia thì càng không.

Thẩm Khiêm ém lại câu cuối cùng kia, đưa mắt nhìn Neil Ian.

Nếu để đám lão già kia biết hắn muốn Diêm Hàn chết thì đảm bảo sẽ lột da hắn, nhưng nếu Diêm Hàn chết rồi thì họ cũng chỉ có thể ngậm miệng.

Dù sao người cũng đã chết, hắn lại còn là một người thức tỉnh huyết mạch, bên nặng bên nhẹ không nghĩ cũng biết.

Nhưng điều kiện tiên quyết là Diêm Hàn phải chết.

" Giờ tôi cũng mất tất cả rồi, họ Ian cũng không còn, tôi còn gì phải sợ, tôi cũng chẳng yêu gì Chu Vũ kia, nếu không phải lúc đó Lam Từ kia không thuận theo thì tôi cần gì phải cùng Chu Vũ ở chung một chỗ."

Neil Ian nghiến răng nói.

Thẩm Khiêm nhìn cậu ta, một Omega xinh đẹp điển hình, lúc này lại mặt mày dữ tợn, trái tim cũng thâm đen xấu xí.

Đừng nói, dù hắn không quen biết gì Lam Từ kia cũng như vì Diêm Hàn mà không thích luôn cậu ta nhưng hắn cũng thấy Lam Từ kia đủ oan uổng.

Lọt vào mắt xanh của loại người như Neil Ian thật đúng là xui xẻo tám đời.

Nhưng hắn cần gì quan tâm đâu, miễn là có thể diệt trừ được Diêm Hàn, Neil Ian càng hận thì lại càng tốt.

" Vậy cậu nói xem cậu muốn trả thù thế nào?"

Hắn cười cười nhìn Neil Ian.

" Tôi đã không tốt đẹp thì họ cũng đừng hòng sống tốt, không phải Lam Từ kia thích nằm dưới thân nam nhân chứ không chịu làm bạn đời của tôi sao, vậy để cho cậu ta nằm đủ đi, còn Diêm Hàn kia, anh muốn làm sao thì làm, chỉ cần nắm được Lam Từ trong tay, Diêm Hàn kia còn không phải mặc cậu bày bố, không phải hắn rất cưng chiều Lam Từ sao, chắc không đến nổi thản nhiên nhìn cậu ta nằm dưới thân nam nhân khác chứ?"

Neil Ian cười gằn.

Thẩm Khiêm so với Neil Ian biết nhiều hơn, nên khi nghe thấy lời này của cậu ta thì hắn đã biết tính khả thi rất cao.

" Làm sao để bắt được Lam Từ kia trong khi cậu ta luôn ở trong học viện, còn ở bên cạnh Diêm Hàn suốt ngày?"

Thẩm Khiêm nhướng mày hỏi, đây là vấn đề nan giải nhất, còn lại đều dễ dàng.

Neil Ian cúi đầu suy nghĩ.

Căn phòng bỗng chóc im lặng đi.

" Lam Từ ngoài người cha kia ra thì còn có một người ba ruột, thời gian trước còn đến tìm cậu ta nhận thân."

Thẩm Khiêm còn tưởng phải mất lâu lắm Neil Ian mới lên tiếng, nhưng nghe vào thì hắn lại không hiểu lắm ý của cậu ta.

" Ý cậu là dùng ông ta dụ Lam Từ đi?"

Hắn nghi ngờ hỏi, lỡ Diêm Hàn đi theo thì sao?

" Lam Từ không muốn nhận người ba này, nếu để ông ta đến cổng học viện náo loạn, buộc Lam Từ phải ra mặt giải quyết, đến lúc đó tìm cách tách Diêm Hàn kia ra là có thể bắt người đi."

Neil Ian trầm tư một chút rồi nói tiếp.

Thẩm Khiêm mắt sáng lên.

Nếu Lam Từ có thể rời học viện thì muốn tách Diêm Hàn ra cũng không phải khó.

Còn nếu không có Diêm Hàn đi cùng thì càng tốt.

" Vậy phải xem ông ta có muốn không đã."

Thẩm Khiêm nghĩ muốn một người bất chấp việc bị chỉ trỏ cũng muốn đến nháo thì không dễ đâu.

" Ông ta có một người con trai, bắt lại uy hiếp là xong, như vậy cũng dễ hành xử."

Neil Ian nhún vai nói.

Đã làm đến nước này, còn có cái gì phải sợ.

" Chuyện bắt cóc tôi sẽ làm nhưng ra mặt gặp ông ta thì cậu làm đi, địa điểm nhốt người tôi đã tìm được rồi, cậu muốn nam nhân đến làm cậu ta tôi cũng tìm, còn cậu phụ trách dụ Diêm Hàn đến."

Thẩm Khiêm phân công công việc với cậu ta.

" Còn tách Diêm Hàn đi?"

Neil Ian cũng chẳng so đo, dù sao có người giúp cậu ta làm mấy cái kia thì càng tốt, ai cũng vì lợi ích của mình, đều mang thành ý ra rồi, cậu ta cũng không có gì phải xoắn xuýt.

" Chuyện đó để tôi."

Thẩm Khiêm nói.

Hai người im lặng nhìn nhau, ở trong im lặng đạt thành hiệp nghị.

...

Lam Từ nào có biết sóng ngầm đang cuốn tới chỗ mình, cậu càng đang bận thi cử ngập đầu.

Thi cử luôn là áp lực lớn nhất của Lam Từ, dù đối với học bá như cậu thì nó cũng không khó, nhưng cậu muốn giữ hạng nhất nên mỗi lần đều nỗ lực hết mình.

Hôm nay là ngày thi thứ hai, mấy hôm nay áp lực học tập khiến cậu cảm thấy mệt mỏi, nếu là trước đây thì điều này cũng không có gì lạ, thi xong cậu nhập viện là chuyện thường, nhưng từ lúc có Diêm Hàn, cậu dù có học nhiều nhưng ăn ngủ đúng giờ đúng giấc, vốn không nên thấy mệt mới đúng.

Lần thi cuối kỳ trước cậu còn không cảm thấy gì, có thể đi trượt tuyết bảy ngày kia mà.

Reng

Chuông báo hết giờ vang lên, Lam Từ đặt bút xuống là nằm bẹp trên bàn luôn.

Cậu thấy đầu thì choáng mắt thì hoa lên, cả người nôn nao khó chịu.

" Lam Từ, cậu sao vậy?"

Ngô Thiên thấy cậu như vậy thì lay lay hỏi.

Nhung Lam Từ lại đẩy tay hắn ra, ôm mặt nằm trên bàn.

Ngô Thiên cùng đám bạn nhìn nhau.

" Gọi cho Diêm Hàn!"

La Mộng quả quyết nói.

Ngô Thiên gật đầu, lấy điện thoại ra gọi đi.

Chưa được một phút Diêm Hàn đã như cơn gió lao vào phòng học, mém chút là đụng phải thầy giáo trên hành lang.

" Lam Từ, em sao vậy?"

Diêm Hàn ngồi xổm xuống nâng mặt cậu lên nhìn xem, mặt có chút đỏ, đưa tay lên trán thì thấy nóng nóng.

" Hàn Hàn..."

Lam Từ thấy anh thì hai tay ôm cổ anh, ngả ở trên vai anh, điệu bộ mệt mỏi không thôi.

Anh cầm điện thoại lên nhắn tin cho Diêm Phong, sau đó cõng cậu lên lưng.

" Chúng tôi đi trước."

Diêm Hàn gật đầu với đám người rồi cõng cậu đi.

Họ thấy Lam Từ vẫn còn ý thức mà ôm cổ nam nhân thì cũng yên tâm nhưng Ngô Thiên vẫn chạy theo sau cho chắc, lỡ may cậu ta có rớt ra cũng còn có người đỡ.

Ba người đi xuyên qua đám học sinh vừa túa ra từ các phòng học.

Nhiều người thấy vậy thì né ra cho họ đi, cứ tưởng có người vì thi cử mà ngất xỉu thôi, có người còn lo không biết Lam Từ có thi nổi ngày cuối không.

Diêm Hàn đưa cậu về phòng mình, Ngô Thiên thấy đến nơi rồi, cũng không tiện vào trong nên đã về phòng mình luôn, chỉ nói có chuyện cần thì gọi hắn.

Diêm Hàn muốn thả cậu xuống giường nhưng đối phương không chịu xuống, cứ ôm chặt cổ anh không buông.

" Lam Từ, thả ra nào."

Anh nhẹ giọng dỗ dành.

" Không chịu..."

Người trên lưng rầm rì nói.

Diêm Hàn bất đắc dĩ, lăn lộn một hồi mới đưa cậu từ trên lưng chuyển vào trong lòng mình, Lam Từ cũng không hề nới lỏng tay cái này, lúc này lại càng thêm rút vào lòng anh, thiếu điều treo lên đó luôn.

Anh không biết làm sao, đành phải để cậu ôm, yêu thương muôn phần mà móm nước cho cậu, mặt Lam Từ vẫn còn đỏ ửng lên, toàn thân đều mang hơi thở dính người.

Diêm Phong đã đi đón bác sĩ của Đế gia, chắc còn lâu mới tới, anh ôm cậu nằm lên giường.

Lam Từ rút vào lòng anh, hít sâu vào cái đầy thoả mãn, một lúc sau thì ngủ mất.

Diêm Hàn đau lòng mà ôm lấy cậu, anh đã chăm cậu rất kỹ mà sao vẫn bị bệnh vậy.