Trong sân trường của học viện Đế Lantic nổi tiếng đế quốc Ian xuất hiện một tình huống rất chi là quái dị.
Một Alpha cao to đẹp trai môi mỏng nhếch lên xấu xa, mũi cao thẳng, đôi mắt hoa đào phong lưu, tròng mắt lại có màu lưu ly cực nhạt, sâu bên trong giống như có thêm một đồng tử ẩn giấu, thân cao 1m85 lúc này đang chống tay ép sát một nam sinh lên thân cây to trên sân trường.
Nam sinh bị đùa giỡn lưu manh cũng không phải một Omega mềm mại gì cho cam mà là một alpha soái cũng chẳng kém, thân cũng cao 1m8 có hơn, đôi mắt phượng sắc bén trừng trừng nhìn cái tên Alpha thiếu đánh nào đó, môi mỏng bởi vì bặm chặt mà có chút hồng hồng kiều diễm nổi lên, nắm tay siết chặt buông bên người chỉ trực chờ cho hắn một cú đấm sấm sét mà trở về với mẹ.
" Cậu là O?"
Lam Từ gằn giọng nhìn hắn.
" Không, tôi là A."
Một câu trần thuật rất chi là nhẹ nhàng đầy chất lưu manh, Diêm Hàn cười tà từng chút ép sát lại gần Lam Từ, biểu tình giống như muốn hôn người đối diện.
Lam Từ tức giận đã đến đỉnh điểm, dùng hết sức lực đẩy mạnh Diêm Hàn ra, dùng dằng bỏ đi.
Diêm Hàn nhìn bóng lưng cao thẳng chẳng cong chút nào của Lam Từ cũng không tức giận mà lại có chút tiếc nuối đưa tay sờ sờ nơi ngực bị cậu dùng lực đẩy ra, toàn bộ sức lực của Lam Từ chỉ đẩy được Diêm Hàn ra một khoảng bằng cánh tay, mà hiệu quả Lam Từ muốn là đẩy cho anh lảo đảo, cái vung tay trong lúc tức giận vốn có thể đánh gẫy hai ba cái xương ngực của một alpha cấp cao hơn cậu lúc này lại chẳng khác chi là gãi ngứa với Diêm Hàn, nhưng lúc này Lam Từ đã chẳng muốn quay lại xem thảm trạng nên có của tên lưu manh kia nữa, đùng đùng bỏ đi, đầu cũng chẳng ngoảnh lại một lần.
Nếu Lam Từ chịu quay lại, có khi đã phát hiện cái tên Alpha nhìn như ẻo lã kia đối với sức lực của Alpha cấp A lại có đẳng cấp đai đen thất đẳng một chút hề hấn cũng không có, đảm bảo sau này Lam Từ thấy một lần tránh xa một vạn chứ không đến mức lần nào cũng muốn cứng chọi cứng với người ta, để rồi kết cục mỗi lần đều như một.
Lam Từ đã đi xa, sắp khuất khỏi tầm mắt mà Diêm Hàn vẫn nhìn theo không buông, từ đôi chân dài thẳng tắp đến bờ mông cong mẩy tròn trịa, vòng eo thon thả tinh tế hữu lực cùng sống lưng mượt mà tuyệt đẹp, quan trọng nhất là... Xương bả vai cân xứng cùng cái gáy ẩn hiện sau cổ áo lại càng thêm lệnh người muốn tiến lại cắn một cái, nhăm nhi nhấm nháp từng chút một rót vào càng nhiều tin tức tố của bản thân, Diêm Hàn có chút nhịn không được liếm liếm đôi môi mỏng của mình, yết hầu nhúc nhích lên xuống vài lần, tin tức tố hương Romantic có xu hướng muốn bùng nổ lại bị anh hít sâu vài lần đè ép xuống.
Lam Từ, em chạy không thoát, Alpha thì sao, tôi vẫn có thể biến em thành của mình.
...
Một tháng trước, Diêm Hàn bởi vì lý do cá nhân mà nhập học muộn, sau đó lại vì thu xếp vào ký túc xá của học viện làm bỏ lỡ thời gian lâu như vậy nhìn thấy Lam Từ.
Lần đầu anh nhìn thấy Lam Từ là khi cậu đi ngang qua lớp học của anh, dù chỉ là một bên sườn mặt, một cái bóng lưng lạnh lùng nhưng khắc sâu dấu ấn với anh về cậu.
Anh chỉ biết, từ khoảng khắc nhìn thấy cậu, bản năng chiếm hữu của giống loài trong anh đã nổi dậy, điên cuồng gào thét muốn chiếm đoạt người kia.
Sau đó anh bắt đầu điều tra về cậu, Lam Từ là học bá của khu trung học học viện Đế Lantic, so với anh giữa chừng nhảy thẳng vào lớp 11 thì Lam Từ là dùng điểm số 900 tròn trịa đoạt lấy chức thủ khoa mà bước vào ngôi học viện danh tiếng này.
Lam Từ gia cảnh bình thường, có một lão cha là alpha mở một tiệm tiện lợi nhỏ mưu sinh qua ngày, cậu từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiếu học, chỉ vì muốn cha đỡ vất vã mà năm nào cũng lấy học bổng toàn phần để trang trải học phí cho mình, nhiều năm học bá khiến khí chất trên người Lam Từ càng thêm lạnh lùng, khó gần, chẳng ngại vẻ ngoài đẹp trai được nhiều Omega lẫn Beta hay Alpha yêu thích cũng không thể đánh động trái tim băng giá của Lam Từ.
Nhưng đối với Diêm Hàn, vẽ ngoài lạnh lùng kia một chút cũng che giấu không được sự mềm mại bên trong, cậu càng giấu đi anh càng muốn lôi nó ra, chiếm lấy.
Sau khi hiểu rõ Lam Từ, Diêm Hàn bắt đầu tiếp cận cậu.
Đầu tiên là chạy đến lớp của cậu đưa thư tình, đúng vậy, chính là thư tình, cái loại mà các Omega dùng để tỏ tình với Alpha ấy đó.
Anh nhớ rõ ngày hôm đó, Lam Từ nhíu chặt mày nhìn anh, dùng đôi tay sạch sẽ không tỳ vết cầm lấy lá thư tình màu hường phấn của anh, lạnh băng nói tiếng cảm ơn rồi đi vào lớp học, bóng lưng kia có chút cảm xúc muốn biến mất khỏi thế gian khiến anh muốn cười, càng muốn trêu chọc cậu.
Sau đó... Những trò tán tỉnh quái lạ của Diêm Hàn ngày một nhiều.
Trà sữa vị dâu hồng đến không thể hồng hơn.
Phần cơm tình yêu rõ ràng không phải mua trong căn tin học viện.
Vầy cũng chưa là gì...
Mỗi ngày chỉ cần chuông reo là Diêm Hàn sẽ chặn cửa lớp Lam Từ, muốn ăn cơm cùng cậu, muốn ra về cùng cậu dù bọn họ đều ở ký túc xá cách đây hai dãy nhà.
Đồ ăn vặt của Omega lúc nào cũng không thiếu, nước ép vị đào ngọt ngào muốn chết đi sống lại, socola tình yêu nồng cháy...
Lam Từ cảm thấy bản thân đã chịu hết nổi, không thể chịu đựng thêm nữa, cậu quyết định nghe lời cậu bạn thân đi tìm Diêm Hàn nói cho rõ ràng.
Sau đó... Không có sau đó!!!
Lam Từ vừa đi vừa nghĩ bản thân bị cái gì lại chủ động đi tìm cái tên dỡ hơi kia cơ chứ, chắc chắn là não cậu bị đống loạn thất bát tao kia đầu độc rồi.
Diêm Hàn, cái tên này chắc chắn là bị úng não.
Bản thân là một A cao to không đi tìm O mềm mại lại chạy tới đây giở trò trêu chọc cậu.
A cái đầu cậu chứ A, còn nghĩa đúng ngôn từ mà nói mình là A, có A nào như cậu sao, khốn nạn.
Lam Từ ngồi vào bàn học rồi cũng tức muốn xì khói, khuôn mặt đẹp trai ngày thường lạnh lùng cũng có chút giữ không được.
" Lam Từ, tớ nói này."
Ngô Thiên từ bàn trên quay lại ý vị thâm trường nhìn Lam Từ.
Lam Từ lạnh lùng nhìn hắn, cảm thấy không muốn nghe lời nào từ tên bạn học chó má này hết.
" A với A không phải là không thể đến được với... A!!"
Quả nhiên, miệng chó không mọc được ngà voi, Lam Từ giơ chưởng lên đập cho hắn một cú trời giáng, ngắt luôn cả chữ nhau sắp toát ra từ miệng chó của hắn.
" Lam Từ!! Cậu là thất đẳng đai đen đó, ra tay có chừng có mực chút được không, lỡ tớ bị cậu đánh hổng đầu thì ai chịu trách nhiệm?"
Ngô Thiên ôm đầu nhảy dựng lên, chỉ vào Lam Từ a a mắng.
Lam Từ bĩu môi quay ra ngoài cửa sổ, nếu còn nhìn hắn nữa có khi cậu lại ngứa tay cho thêm một cú, giờ nhớ lại thì cũng là tên này xúi cậu đi gặp Diêm Hàn.
Hay là...
Cậu quắc mắt quay sang nhìn tên bạn thân có thể xem là thân nhất của cậu ở học viện, hai bàn tay nắm chặt vào nhau kêu răng rắc.
" Này này, cậu làm gì nhìn tớ như vậy, cùng lắm tớ không nói nữa là được chứ gì?"
Ngô Thiên né xa khỏi bàn Lam Từ, cảnh giác nhìn cậu.
Rõ ràng trước khi xuất hiện một Diêm Hàn, hắn cảm thấy Lam Từ men lỳ lắm cơ, sao Diêm Hàn xuất hiện một cái tự nhiên hắn thấy Lam Từ thụ vậy cà.
Nhìn kỹ lại thì, Lam Từ nếu không làm mặt lạnh thì khuôn mặt kia có nét nhu hoà như ánh nắng mặt trời vậy, rất có năng khiếu làm thụ...
Bộp bộp bộp!!
" A... Lam Từ, cậu đánh tớ, tớ sẽ méc chú Lam cậu ỷ thế hiếp người quá đáng."
Ngô Thiên vừa đưa tay bảo vệ mấy chỗ hiểm yếu của bản thân, hú hét doạ nạt Lam Từ để cậu dừng lại, tiếng kêu thấu phòng học khiến ai cũng ghé mắt nhìn qua.