Cậu Là Ánh Sáng Của Cuộc Đời Tôi

Chương 7: Cảm giác nuối tiếc




Vài ngày sau - Tại trung tâm thành phố

Ngu Thần - Dạ Hàn đang đứng tại một chỗ ven đường với phong cách cool khiến cho các bạn nữ đi xung quanh để ý nhìn không ngớt. ( Đó là một chiếc áo mỏng dài tay màu trắng ở trong , bên ngoài khoác chiếc áo phao đen cao cổ dài tay cùng chiếc quần âu sang trọng , đeo khẩu trang đen mái tóc xanh rũ xuống mắt )

Từ xa có một hình bóng đang chạy về phía cậu gọi lớn " Nè ,Ngu Thần cậu đợi lâu không . Xin lỗi tôi đến hơi muộn " - Tiêu Dao ( với chiếc quần ống rộng màu xám cùng một chiếc áo quanh ngực hở rốn và khoác 1 chiếc áo lông có tai con thỏ ở phần mũ )

Ngu Thần vui vẻ hớn hở nhìn Tiêu Dao nói " Đến rồi " .

Và cô ấy dần chạy về phía cậu càng gần hơn nữa , khuôn mặt chạy ửng đỏ như do thời tiết khá lạnh khiến cô càng xinh đẹp đến nhường nào.

Lần đầu tiên trong đời cậu có cảm giác tim mình đập rất nhanh *thình thịch × 10" . Tiêu Dao đứng đối diện cười một cách rạng rỡ " Hi .. Cậu đợi tôi có lâu ko ? "

Dạ nghĩ thầm " Dễ thương quá ", mặt bừng đỏ bất giác chạm ánh mắt Tiêu Dao * giật mình , quay đi * tai bừng đỏ .

Tiêu Dao " Hừm.. Cậu bị sao vậy, ốm sao mà mặt đỏ zậy " , cô đứng sát lại đưa 2 tay lên ốp vào má Dạ Hàn để xoay khuôn mặt cậu ấy nhìn về phía mình .

Ánh mắt Dạ Hàn có chút tránh lé khiến Tiêu Dao tưởng cậu ấy giận mình " Cậu giận tôi hả ? " , Dạ Hàn chỉ biết lặng thinh tránh né ánh mắt của cô vì nếu nhìn cô thì cậu có cảm giác gì đó lạ lắm ..

Cô phũng phịu quay đi * hic hic * .

Dạ hồi thần với khuôn mặt lúng túng tưởng Tiêu Dao khóc cậu vội vàng " Xin lỗi , tôi không có í đó " , lời nói vô cùng ngượng ngùng .

Tiêu Dao vẫn không phản ứng Dạ có chút lo sợ đến phía đối diện Dao Dao kéo tay áo nũng nịu như chú cún " Đừng giận mà , tôi xin lỗi , tôi không phải .."

" Chỉ là thấy cậu dễ thương nên ...."

" .. " Tiêu Dao cười ngọt ngào hhahah , nói :

" Hưm.. được nha , chưa gì đã biết thả thính rùi " , nhìn biểu cảm lo sợ trên gương mặt của cậu ấy Tiêu Dao vươn tay đến xoa đầu " Thiệc là sao mà cậu yếu đuối vậy không biết " .

Dạ Hàn nhẹ nhẹ ửng đỏ " Tôi sợ cậu không thích chơi với tôi nữa " .

" Được rồi nề , hôm nay đi chơi xong, rồi ghé quán game nhé "

"Um"

..........Sau khi đi dạo phố .........

Tiêu Dao nghiêng đầu phì cười nắm tay Dạ Hàn "Được rồi nè bây giờ chúng mình đi ra net nhé " , Dạ Hàn vui vẻ " Ùm " .

Tại quán net Xxx * mở cửa *

Ông chủ quán net thấy Tiêu Dao liền nói " Ồ , cô bé lại đến rồi à . Hửm dẫn cả bạn trai luôn à "

Tiêu Dao hơi đỏ mặt phủ nhận " Không phải đâu mà ,cậu ấy là bạn cháu ", nghĩ ngợi " Sao ai gặp cũng nhầm tưởng cậu ấy là bạn trai mình ấy nhỉ ? Kỳ lạ gheee "' .

Ông chủ quán net phụt cười nói " Thì ra là vậy à. Vậy vào chỗ đi nhé ! " rồi lại ngẩn nghĩ " Ánh mắt của thằng nhóc đó làm sao mà người từng chải ta đây không nhận ra được chứ ?! "', Hazz..

Vì gương mặt xinh xắn mà những đứa con trai ở xung quanh trong quán net cứ nhìn chằm chằm Tiêu Dao mà đỏ mặt .

Mặc dù Tiêu Dao không phát giác nhưng Dạ Hàn lại cảm thấy khó chịu lầm bầm " Chết tiệt muốn móc mắc bọn chúng ra cho đỡ nhìn cô ấy..Hừm .." .

" Hửm . Cậu nói gì vậy " .

Dạ đáp " Không có gì , chỉ là tôi có chút không quen ở nơi đông người thôi " .



Tiêu Dao nói " Vậy tìm hai chỗ trống cách xa mọi người một tí nhé " .

"Ừm ", Dạ vui vẻ cười nhếch mép và nổi ra luồn không khí đen khiến người xung quanh ớn lạnh .

Sau đó cả một buổi sáng Tiêu Dao tận tâm dạy Ngu Thần chơi game . Và đương nhiên, lúc Dạ cố tính chơi sai cách , không đúng thao tác nhiều lần nhưng Tiêu Dao không khó chịu mà sát lại đặt tay mình lên tay cậu ấy hướng dẫn chơi. Khiến Dạ ngại ngùng đỏ mặt nghĩ " Vậy thì quá phạm quy rồi " .

Tiêu Dao quay sang nói " Sao zậy , trò chơi không đến nỗi tệ chứ " .

Dạ trầm chậm đáp " Không có , rất vui " ..

Tiêu Dao lại cười nhẹ hỏi " Mặt cậu đỏ vậy chắc nóng lắm hả ? Sao cậu không tháo khẩu trang ra . Thật sự tôi muốn nhìn mặt cậu lắm ak "

Dạ Hàn nói nhẹ và có vẻ hơi bồn chồn " Tôi không quen được , bình thường bỏ khẩu trang ra là tôi sẽ bị bệnh ..Hưm "

" Xin lỗi, là tôi không biết " .

Dạ nhẹ nói " Không sao đâu..Tôi thấy cũng bình thường " .

Rồi có người đến định bắt chuyện xin weachat của Tiêu Dao nhưng vì ánh mắt đáng sợ của Dạ Hàn ở đằng sau của Tiêu Dao , sợ quá nên chuồn lẹ khẻo đến kiếp nạn .

Và thế cứ ngày qua ngày Tiêu Dao và Dạ Hàn hết đi chơi , rồi đi xem phim , tham gia các mùa lễ tại kì nghỉ đông ... Họ cũng dần thân thiết hơn và Dạ Hàn cũng dần trở thành ông hoàng trong làng giả nai cứ bám Tiêu Dao suốt luôn yếu đuối trước mặt cô ấy nhưng đối với những người khác lại tỏ ra lạnh lùng ghét bỏ .

1 tuần sau - Tối Valentine

Trong mùa đông giá rét những cặp đôi đang đi xung quanh tại khu phố với những ánh đèn mập mờ ..Tiêu Dao và Ngu Thần - Dạ Hàn đang đi dạo với nhau .

" Phù..phù trời lạnh quá luôn " Tiêu Dao nói .

Dạ Hàn thấy vậy cởi khăn quấn cổ màu đen rồi quấn lên cổ Tiêu Dao " Không để bị lạnh được. Cậu ốm tôi rất lo lắng đấy " .

Tiêu Dao cười tươi " Hì hì ..Cảm ơn Thần Thần nha . Mà cậu đeo nhiều khẩu trang vào á tránh gặp gió lạnh rồi ốm tôi cũng lo lắng lắm đấy ".

Dạ đáp " Thì bình thường tôi vẫn đeo mà lên không có chuyện làm cho Dao Dao lo lắng đâu . Hì .."

Suy nghĩ một hồi Tiêu Dao mở lời nói " Đi dạo vậy thích thật đó. Hôm nay hình như tôi thấy hơi đông hơn mọi ngày " .

" Thì hôm nay là ngày Valentine " Dạ đáp. Tiêu Dao vui vẻ nói thở cả ra khói " Tôi có nghe qua nè . Ngày của các cặp đôi đúng không ? " .

" Ừm "

" Có vẻ yêu đương cũng vui quá ha .."

Dạ Hàn nhìn chằm chằm Tiêu Dao ngại ngùng nói " Vậy cậu có muốn thử không "

" Hả ?..Với ai ? "

Dạ Hàn đỏ mặt quay sang chỗ khác " Tôi "

Tiêu Dao ngạc nhiên phụt cười " Cậu đừng có đùa tôi nhé ! Chúng ta là bạn bè mà " .

Dạ bỗng khựng lại " Không thích đâu " rồi nghĩ " Thì ra cô ấy chỉ coi mối quan hệ này chỉ là bạn bè " , vẻ mặt Dạ hơi âu sầu..

Tiêu Dao vui vẻ nói " Không phải giờ chúng ta đang rất vui rồi sao ? "

Dạ tối sầm mặt nói " Không muốn , không thích " .

Vì bức bối nên cậu quyết định ra tuyệt chiêu.. Dạ Hàn sụt sùi rơi nước mắt lã chã " Cậu không thích tôi đúng không ? Cậu hức...Thấy tôi phiền đúng không ? " huhuhu.



Tiêu Dao thấy vậy liền lúng túng không biết giải thích ra sao nói chập trừng " Không có...Không có tôi cũng thích Ngu Thần và tôi thấy cậu không phiền chút nào hết . Cậu là người bạn mà tôi vô cùng quý trọng " , Tiêu Dao vừa nói vừa đặt hai tay lên má Dạ Hàn rồi lau nước mắt cậu ấy " Cậu đừng khóc nữa được không ? "

" Vậy tôi muốn nghe câu trả lời của cậu ? "

Tiêu Dao im lặng không nói thành lời ..

Dạ Hàn nghĩ " Mình đúng là ngốc rồi ! Mình nói cái gì vậy " rồi nói với giọng nghẹn ngào không thành lời , sau đó cười tít mắt " Dao Dao không phải suy nghĩ đâu tôi chỉ đùa thôi mà " , rồi Dạ Hàn quay đi khẽ nói:

" Hôm nay hơi mệt , tôi về trước đây " .

Vì nhận ra đã làm tổn thương đến Ngu Thần , Tiêu Dao túm lấy tay Ngu Tầm nói với khuôn mặt hơi ửng đỏ " Khoan đã , mình sẽ suy nghĩ lại nên , nên cậu đừng buồn được không ? " , với ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Dạ Hàn .

Dạ Hàn quay lại phụt cười to * haha * , nhào đến ôm Tiêu Dao " Thật sao ?

Nhưng mà tôi đùa thật đó . Cậu tin thật sao, đúng là ngốc ghê.. " * Hahah *

Tiêu Dao phụng phịu đỏ mặt " Cậu được lắm , coi như anh em chí cốt mà đùa giỡn như vậy ha.."

Dạ Hàn nghĩ " Đúng là không lên hành động lỗ mãng , mình không muốn cô ấy khó xử " nói nhẹ với Tiêu Dao " Được được lần sau tôi không giỡn nữa "

" Ngu Thần ... Lúc cậu khóc tôi cũng cảm thấy sợ lắm "

Dạ xoa đầu Tiêu Dao nói " Haha .. Được rồi cậu chính là nhóc con yếu đuối " rồi vụt chạy , Tiêu Dao mặt bừng đỏ " Ngu Thần tên đầu xỏ nhà cậu nhá , tôi bắt được cậu đánh cho nhừ tử " .

" Được rồi , vậy đố cậu bắt được tôi , nhóc lùn haha " Dạ Hàn vừa chạy vừa nói

Dao Dao tức giận đuổi theo , rồi thế là người cứ rượt

bắt hết chỗ này đến chỗ khác khi mệt rồi thì Dạ Hàn đích thân đề nghị cõng cô về nhà vì cũng lỗi cậu khiến cô rượt đuổi thở hổn hển .. Hai người tạm biệt nhau nhưng vẫn khịa nhẹ .

Tiêu Dao nói " Hee mong tên Thần Thần nhà cậu mơ thấy ác mộng "

Dạ đáp " Được mơ chung cùng cậu thấy ác mộng cũng không sao haha "

" Zè ..." - Tiêu Dao nói

Khi về đến Trụ Sở Z® , tâm trạng của Dạ trở nên bức bối nghĩ " Có phải mình đã hành động quá sớm đúng không ? Chết tiệt nhưng mình không muốn cô ấy với người khác...."

*mở cửa * /đóng mạnh uỳnh / , Dạ vào phòng ..

Mặc dù nói đó là lời nói đùa nhưng thực chất vì không muốn mối quan hệ trở lên ngượng ngùng nên cậu cũng đành khép chuyện tình cảm dành cho cô ấy lại..

Lục Thành từ phòng mình hé mặt ra nói " Ngày nào cậu ấy cũng ra ngoài đến tối mới về nhưng với khuôn mặt hớn hở . Hôm nay lại có khuôn mặt cau có như dẫm phải sh*t thì đúng là kì lạ nha"

Kỷ Phong hé cùng " Hình như có chuyện mờ ám gì ở đây nè ".

Bạc nhàn nhạt nói " Ha.. Hôm nay là valentine chắc là biến lớn rồi ! Đúng là đáng đời , không ngờ lại có ngày boy lạnh lùng thảm bại như vậy "

Kỷ nói " Ngày Valentine ...Ủa không lẽ Lão Đại ?? "

Bạc hờ hững nói " Vài ngày trước , tôi chỉ đang đi dạo thôi . Ha thấy cậu ta như một con cừu non ăn bám một cô gái trông cũng không tệ nhìn có vẻ rất thân thiết . À cậu ta còn chủ động nắm tay cô gái đó, chuyện hiếm có ... "

Kỷ Phong nói " Vãi trưởng , tin hot độc lạ bình dương. Không ngờ Lão Đại nhà chúng ta biết yêu rồi "

Lục Thành nói " Thảo nào dạo gần đây hay hớn ha hớn hở thì ra là đi ra ngoài gặp crush đồ nha...Thật sự muốn biết cô gái may mắn lọt vào mắt xanh của Dạ ghê "