Cậu Kiềm Chế Một Chút

Chương 44: Hình thức tình cảm trong ngày lễ




Tuy rằng đã quyết định thẳng thắn với Quý Viên, nhưng việc này cũng phải đợi thời cơ thiên thời địa lợi nhân hòa.

Mắt thấy kỳ thi ở trường của Đoàn Chấp ngày càng đến gần, Quý Thư Ngôn cũng không muốn nói chuyện ở gần thời điểm quan trọng này. Ở trong lòng tất cả các bậc cha mẹ kỳ thi của con cái luôn là điều quan trọng số một.

Quý Thư Ngôn cũng không ngoại lệ. Cho nên anh trái lo phải nghĩ quyết định chờ đến nghỉ đông, còn có thể thuận tiện giúp đỡ Đoàn Chấp chuyển nhà, rất hoàn mỹ.

Đối với việc này Đoàn Chấp cũng không có ý kiến.

"Anh vui vẻ là tốt rồi."

.?

Nhưng không phải chỉ có cháu trai anh mới cần phải thi, còn có cả bạn trai nhỏ của anh nữa. Tuy rằng nhìn Đoàn Chấp như một học sinh kém chuyên đánh nhau lại hay trốn học, nhưng trên thực tế lại là một học bá danh xứng với thực, không chỉ có điểm số xuất sắc mà còn rất giỏi văn học, nghệ thuật, thể thao, giải thưởng nhận đầy tay. Năm ngoái điểm tổng kết của Đoàn Chấp còn đứng đầu khoa.

Năm nay bởi vì Đoàn Chấp đi thực tập nên thời gian phân chia cho việc ôn tập cũng thay đổi nhiều, việc học tập cũng không cần phải luôn duy trì vị trí số một, nhưng cho dù có như vậy hắn cũng sẽ không buông lỏng bản thân.

Gần đây, mỗi ngày Đoàn Chấp và Quý Viên đều vùi mình trong thư viện, khi về ký túc xá cũng tự mình ôn tập, bầu không khí hiếu học sôi nổi chưa từng có.

Hiếm có khi Quý Thư Ngôn cảm nhận được sự thanh tịnh bên tai. Bình thường không phải Quý Viên gọi điện thoại phàn nàn với anh về thức ăn ở nhà ăn khó ăn, chương trình học quá nhiều thì chính là Đoàn Chấp nửa đêm quấy rầy, nói trong ký túc xá cô quạnh không ngủ được, nhớ anh.

Hiện giờ, anh khó có được một ngày cuối tuần thong thả, ngồi trên sô pha nhà mình, nhưng trước mặt chỉ có tiếng TV sàn sạt, anh còn có chút không quen.

Thật ra hôm nay Đoàn Chấp có gọi điện thoại tới hỏi anh có muốn đi ăn cùng nhau không, kỳ thật anh có rảnh, nhưng lại suy xét đến việc gần đây bạn trai nhỏ đều luôn bận mải ôn tập, sợ Đoàn Chấp hẹn hò xong khi trở về còn phải thức đêm đọc sách, cuối cùng anh vẫn từ chối.

"Vẫn nên để khi khác, không phải em có lịch thi rồi sao, sáng mai nhất định phải phát huy tốt đấy." Quý Thư Ngôn mềm giọng nói: "Hôm nay không được, chờ em thi xong rồi nói sau."

Đoàn Chấp dừng một chút, giống như vẫn chưa cam tâm, "Nhưng hôm nay là......"

Nhưng hắn chần chờ vài giây, lại vẫn thỏa hiệp, "Được."

Vì vậy hiện tại Quý Thư Ngôn ngồi một mình ở phòng khách. Anh ăn dưa hấu trái mùa vừa mới mua, rõ ràng anh muốn Đoàn Chấp chăm chỉ học hành thế nhưng hiện tại lại cảm thấy rất tịch mịch. Vừa nghĩ tới đây, di động của anh đột nhiên vang lên, anh cầm lên xem lại phát hiện là Trịnh Văn Bân gọi, rủ anh đến câu lạc bộ.

"Không đi." Quý Thư Ngôn đen mặt, trả lời rất dứt khoát.

Nhưng sau khi từ chối lời mời của Trịnh Văn Bân, thật ra anh cũng không còn việc gì khác, một mình ăn hết nửa quả dưa hấu, lại bắt đầu xem chương trình tạp kỹ trên TV.

Trịnh Văn Bân vẫn không chịu từ bỏ, gọi tiếp một cuộc điện thoại nữa.

"Cậu trốn ở nhà làm gì, tới đây cùng nhau chơi đi, cũng không phải người lạ chỉ toàn là người chúng ta quen." Trịnh Văn Bân hét lên, "Đừng có giống ông già như thế, cũng không phải rôi kéo cậu đi hẹn hò, chỉ có mất người bạn chúng ta gặp mặt thôi."

Quý Thư Ngôn vẫn không dao động.

Trịnh Văn Bân tiếp tục nói, "Cùng lắm thì buổi tối cậu lại trở về, cậu cứ luôn không chịu ra ngoài, sớm muộn gì cũng tách biệt khỏi xã hội, mới 30 tuổi mà giống như 60 vậy."

Câu nói cuối cùng này khiến đuôi lông mày của Quý Thư Ngôn khẽ nhúc nhích. Anh cúi đầu nhìn di động trên tay, màn hình phản quang mơ hồ chiếu ra một khuôn mặt đẹp đẽ, không giống 33 ngược lại chỉ như là 25-26 tuổi.

"Tôi cảm thấy tôi còn khá trẻ......" Anh thong thả ung dung nói.

Trịnh Văn Bân vui vẻ, "Không sai, bề ngoài cậu chỉ mới 20, thế nhưng nội tâm 60 là ít, Thiên Sơn Đồng Mỗ."

"Cút." Quý Thư Ngôn cười mắng một câu.

Nhưng Trịnh Văn Bân đã chân thành mời như vậy, anh cũng không quyết ý giữ mình nữa.

"Được rồi, cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi lập tức qua đó."

Lần này Trịnh Văn Bân không rủ anh đến quán bar nữa mà tìm một quán rượu yên tĩnh, những người ở đây đều đã trên dưới 30 rồi, rất nhiều lúc muốn tìm cơ hội tụ họp nói chuyện nhân sinh hay tâm sự chuyện công việc và gia đình.

Nhiều năm qua, Quý Thư Ngôn vẫn không nói tới chuyện yêu đương với ai, tuy công việc có áp lực mệt mỏi nhưng cũng đã quen, thật sự không có khó khăn gì, vẫn bình lặng như hồ nước mùa thu.

Nhưng lần này không giống.

Bạn bè của bọn họ có một người tên Lư Sóng, mới vừa yêu đương, nhưng lại với một nữ sinh kém hắn đến tận tám tuổi, là thực tập sinh mới vào làm việc cùng công ty với bọn họ, đối phương theo đuổi hắn trước.

Một đám người nghe xong liền ồ lên một tiếng.

"Cậu thật đúng là cầm thú." Trịnh Văn Bân tấm tắc trêu chọc, "Cậu nhìn xem nếp nhăn của mình này, sao lại không biết xấu hổ xuống tay với một cô gái nhỏ thế kia chứ, thật là quá đáng sợ."

Quý Thư Ngôn sâu kín liếc mắt nhìn Trịnh Văn Bân một cái.

"Đúng vậy, đúng vậy." Một người bạn khác nói tiếp, "Tám tuổi, cậu đều đã 30 rồi còn người ta mới chỉ 22, cô bé này vừa nhìn là biết chưa trải sự đời, còn quá ngây ngô nên mới bị cậu lừa mất."

Quý Thư Ngôn lại sâu kín trừng mắt liếc người này một cái.

Tám tuổi thì đã làm sao, người yêu anh còn kém anh tận mười ba tuổi anh đã nói gì đâu?

Quý Thư Ngôn khó có khi lên tiếng nói chuyện thay Lư Sóng, liếc mắt qua đám người đang xem náo nhiệt, lạnh lẽo nói, "Kém tám tuổi thì làm sao, bạn gái hắn thích, các cậu quản được sao."

Một đám người lại càng ồn ào hơn.

"Cũng đúng, gu thẩm mỹ của các bạn nhỏ ngày nay khác với chúng ta."

Đương nhiên bọn họ cũng chỉ nói giỡn với nhau, bạn bè có người yêu, đó là chuyện tốt, tuy rằng không bằng được Quý Thư Ngôn đã độc thân lâu như vậy, nhưng 4 - 5 năm nay Lư Sóng cũng không yêu ai, hiện giờ bạn bè ồn ào trêu chọc, tuy giả bộ không kiên nhẫn nhưng khoé mắt với đuôi lông mày rõ ràng mang theo sự vui sướng ngọt ngào.

Quý Thư Ngôn nhìn hắn, cũng cười cười.

Anh nghĩ, lúc anh đối mặt với Đoàn Chấp, phỏng chừng cũng chính là dáng vẻ này.

Mọi người trêu chọc Lư Sóng đủ rồi, lại nhốn nháo muốn xem ảnh bạn gái hắn, Lư Sóng cũng không che giấu cho mọi người nhìn thoáng qua, nhưng cũng chỉ được liếc mắt một cái, không hơn không kém.

Quý Thư Ngôn tò mò, cũng nâng mắt nhìn, xác thật là một cô gái nhỏ mi thanh mục tú, tuy rằng tên tuổi của Lư Sóng không nổi bật nhưng cũng là một soái ca tuấn tú, đứng chung với cô gái này ở một chỗ trông rất xứng đôi.

"Vậy sao hôm nay không đi cùng bạn gái thế?" Có người hỏi, "Hôm nay không phải lễ Giáng Sinh sao."

Khi nhắc đến chuyện này Lư Sóng có chút bất đắc dĩ: "Em ấy phải đi làm, công ty của bọn tôi ngay cả thực tập sinh cũng không bỏ qua, bằng không ai lại tới đây nháo với một đám độc thân các cậu chứ."

Lời này lập tức khiến nhiều người tức giận, sôi nổi lấy đồ vật ném hắn, ai là đồ độc thân! Có bạn gái liền ghê gớm a!

Nhưng Quý Thư Ngôn lại dừng ở trọng điểm khác.

"Hôm nay là lễ Giáng Sinh?"

Anh cầm lấy di động nhìn thoáng qua, xác thật, lịch ngày hiển thị ba chữ, bên cạnh còn có cây thông Noel nho nhỏ.

"Đúng vậy, bằng không cậu cho rằng vì sao vài người không tới đây chứ, đều là đang ở bên cạnh người yêu đó." Một người bạn học cũ ngồi bên trái nói, "Chỉ còn mấy người chúng ta ở đây nương tựa với nhau thôi."

Quý Thư Ngôn im lặng nhìn về phía Trịnh Văn Bân.

Trịnh Văn Bân uống một ngụm rượu, "Đừng nhìn tôi, người yêu tôi cũng đi công tác. Bằng không tôi cũng đi hẹn hò rồi."

Bạn học cũ ngồi bên cạnh cười phá lên, khoác tay lên bả vai Quý Thư Ngôn, "Thư Ngôn, vừa nhìn là biết cậu với tôi giống nhau, đều là cẩu độc thân, ngay cả hôm nay là ngày lễ Giáng Sinh cũng không biết."

Quý Thư Ngôn lạnh lùng lấy tay hắn xuống, "Cậu mới là cẩu độc thân."

Mọi người đang nói chuyện, cũng không ai đặc biệt để ý đến những lời này của anh, rốt cuộc mỗi năm Quý Thư Ngôn có biết bao nhiêu người theo đuổi nhiều đến không đếm hết, so với giá thị trường của bọn họ hoàn toàn khác nhau.

Nhưng Quý Thư Ngôn lại nhìn chằm chằm ly nước trái cây, trầm mặc một lúc lâu. Ai đại khái đã rõ vì sao hôm nay Đoàn Chấp hỏi anh có muốn hẹn hò hay không, bởi vì hôm nay là lễ Giáng Sinh, kiểu người trưởng thành không thú vị như anh chắc chắn sẽ không để ý, nhưng ở trong lòng các thanh thiếu niên có độ tuổi sinh viên như Đoàn Chấp, ngày này cũng quan trọng đại khái chỉ xếp sau Lễ Tình Nhân.

Nhưng hôm nay anh lại không hiểu phong tình mà từ chối hắn.

Còn bảo Đoàn Chấp học tập cho tốt.

Quý Thư Ngôn khẽ vuốt cái ly pha lê, đột nhiên có chút đứng ngồi không yên. Nhưng lại cũng chưa hẳn là sai, anh biện giải ở trong lòng, về sau lễ Giáng Sinh còn rất nhiều, lần này anh cũng chưa kịp chuẩn bị gì cả, muốn tặng quà cho Đoàn Chấp cũng không kịp.

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ xong, đã nghe thấy nửa lời khoe khoang của Lư Sóng, vừa ngọt ngào lại buồn rầu kể khổ cùng người khác, "...... Các bạn nhỏ thường thích thể hiện tình cảm hơn, còn nói tôi không hiểu tình thú, không đủ lãng mạn, đúng là khiến người ta thực sự thấy khó chịu. Nhưng mà hôm nay tôi đã gửi chuyển phát nhanh cho em ấy một món quà, chờ lát nữa em ấy họp xong, chúng tôi còn muốn gọi video."

Không hiểu tình thú.

Không đủ lãng mạn.

Quý Thư Ngôn cảm thấy bản thân mình như bị chọc thủng một lỗ. Anh uống sạch ly nước trái cây, ngồi đó nghe bạn bè khoe khoang nửa giờ, cuối cùng vẫn cầm áo khoác đứng lên.

"Các cậu chậm rãi nói chuyện đi," Anh chào hỏi mọi người, "Tôi còn có chút việc, xin phép đi trước."

Mọi người đều hiểu tính tình anh, cũng không giữ lại, sôi nổi nói tạm biệt.

Chỉ có Trịnh Văn Bân ngẩng đầu, "Cậu đi đâu vậy, đã trễ thế này còn có chuyện gì hả?"

Quý Thư Ngôn cài lại cúc áo khoác, vải len cashmere màu đen mềm mại làm nổi bật gương mặt trắng như tuyết, lãnh đạm lại cao quý, không dính chút bụi trần. Nhưng anh chỉ sửa lại cổ tay áo, cầm lấy chìa khóa xe, môi mỏng bật ra hai chữ, "Hẹn hò."

Anh nói xong liền đi, không thèm liếc nhìn lại.

Một đám người phía sau lưng hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu mới phát ra tiếng, "Hả?"

Hẹn hò?

Quý Thư Ngôn?

Sau đó Trịnh Văn Bân mới bất giác nhớ tới, "A đúng rồi...... Hình như mấy tháng trước, Quý Thư Ngôn có nói với tôi cậu ta có đối tượng tìm hiểu rồi. Vậy là, thành đôi rồi?!"

_

Quý Thư Ngôn hoàn toàn không quan tâm đến đám bạn bè của mình đang cùng nhau tự bổ não, cầm lấy chìa khoá xe trực tiếp lái đến trường học của Đoàn Chấp. Cũng may anh không uống rượu, ngồi ở đó hơn một tiếng nhưng chỉ uống nước trái cây.

Vào đêm Giáng Sinh đường xá có phần tắc nghẽn, chờ đến khi anh dừng lại bên ngoài trường học của Đoàn Chấp là đã hơn một tiếng sau. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, mười giờ hai mươi phút, không sớm quá cũng không muộn quá, cách thời gian ký túc xá của Đoàn Chấp đóng cửa còn một chút, nhưng còn lâu hơn thời gian bình thường cho một buổi hẹn hò.

Quý Thư Ngôn có chút quẫn bách.

Vừa rồi anh nhất thời xúc động lái xe qua đây, nghĩ đến việc có thể Đoàn Chấp vẫn đang trông mong chờ anh, anh liền không đành lòng, nhưng khi thật sự tới nơi này rồi, anh lại lo trước lo sau. Anh nhìn chằm chằm vào đồng hồ suy nghĩ, có lẽ Đoàn Chấp cũng không để ý ngày, hiện tại chỉ cách hai tiếng nữa là đến 12 giờ, khả năng Đoàn Chấp mới vừa ôn tập xong đang chuẩn bị đi ngủ, anh vội vàng gọi điện cho Đoàn Chấp giờ này có khi còn quấy rầy sự yên tĩnh của Đoàn Chấp.

Hơn nữa...... Đoàn Chấp cũng không phải là bạn gái nhỏ của Lư Sóng, tuy rằng tuổi còn nhỏ hơn một chút, nhưng từ trước đến nay Đoàn Chấp luôn tỏ ra chính chắn ổn trọng, dù trong tình yêu có cuồng nhiệt tương đối dính người bao nhiêu, cũng không đến mức thật sự so đo với anh về hình thức tình cảm trong ngày lễ này.

Nói không chừng khi Đoàn Chấp bình tĩnh lại, lại cảm thấy việc học càng quan trọng hơn. Trái tim còn đang đập loạn xạ của Quý Thư Ngôn cuối cùng cũng dịu xuống, anh dựa vào vô lăng, thậm chí còn có chút muốn về nhà.

Nhưng vừa mới nghĩ như vậy, di động anh đặt bên cạnh lại vang lên.

Quý Thư Ngôn cúi đầu nhìn lướt qua.

Lần này không phải ai khác mà là Đoàn Chấp.