Âm thanh sột soạt vang lên trong căn phòng vắng lặng tựa như tiếng mèo cào cửa, ngứa ngáy đến cốt tủy, muốn gãi lại không tới.
Kiều Úy Nhiên khẽ trở mình, cậu vươn tay vào trong chăn muốn gãi chỗ ngứa nhưng không thể với đến, cái miệng chẹp chẹp, một mực gọi tên Đàm Xung.
Âm thanh rất nhẹ, âm tiết kéo dài, mềm nhũn, nũng nịu.
Họ Vương nín thở đứng nhìn, mặt gã bắt đầu nóng lên, mãi cho đến khi gã có cảm giác hít thở không thông mới dè dặt phả ra từng ngụm khí nhỏ.
Gã không thích Kiều Úy Nhiên, trong lòng gã tự an ủi bản thân như vậy, chỉ là gã không khống chế được dục vọng. Gã muốn vấy bẩn cậu, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt mơ màng chưa tỉnh ngủ của Kiều Úy Nhiên, đặc biệt là khi Kiều Úy Nhiên hậm hực trèo lên giường sau khi đôi co với La Nghị, đặc biệt là khi Kiều Úy Nhiên toàn thân bốc hơi nước bước ra khỏi nhà tắm,…
Chẳng qua chỉ là dục vọng mà thôi, dục vọng sao có thể đánh đồng với tình cảm.
Vương Kỳ hít sâu một hơi, mùi rượu cay nồng kích thích tuyến thượng thận của gã, trong người một trận khô nóng bốc lên, giống như người uống say là gã chứ không phải Kiều Úy Nhiên.
Gã đứng bên cạnh giường Kiều Úy Nhiên, cởi đai lưng và khóa quần, thò tay tự tuốt lộng, vừa thủ dâm vừa nghe Kiều Úy Nhiên nói mê.
Nếu Kiều Úy Nhiên gọi tên gã, nếu Kiều Úy Nhiên lên giường cùng gã, nếu…
Cửa phòng kẹt một tiếng, Vương Kỳ còn chưa kịp phản ứng đã bị một luồng gió mãnh liệt áp tới, trước mắt gã tối sầm, hơi thở cực áp bức buộc gã phải ngửa đầu nhìn lên, còn chưa thấy rõ mặt mũi người kia gã đi bị lôi xềnh xệch ra ngoài ban công. Tiếp theo là một cú đấm không nương tay nện thẳng giữa mặt, Vương Kỳ lảo đảo ngã ngồi xuống đất, quần áo không chỉnh tề, ngẩng đầu nhìn thấy Đàm Xung ngùn ngụt lửa giận đang đứng từ trên nhìn xuống
Hắn ta… không phải đã đi rồi sao?
Hộp sữa trong tay Đàm Xung đã bị anh bóp vỡ trong lúc phát lực, sữa trắng tung tóe trên mặt đất, vừa vặn che giấu được thứ mùi bệnh hoạn khiến người ta buồn nôn.
“Mày làm đéo gì?” Đàm Xung nén xuống cơn thịnh nộ, giọng nói của anh còn âm lãnh hơn cả ngày thường, nắm đấm siết chặt bên người, cánh tay nổi lên gân xanh, các đốt ngón tay và khớp xương kêu răng rắc.
Biến cố xảy ra bất thình lình khiến cho tên Vương Kỳ bị dọa đến ngu người, gã ta không biết nên mặc quần trước hay nên giải thích trước.
Cảm giác sợ hãi dâng trào, lồng ngực gã phập phồng kịch liệt, trong lúc hoảng loạn phía dưới của gã đã xìu xuống từ bao giờ.
Đàm Xung vươn vai, anh dường như biến thành mãnh thú hung ác, bất cứ lúc nào cũng có thể vọt lên nghiền nát tên biến thái dưới đất.
“Tao…” Vương Kỳ nuốt nước bọt, đồng tử nở lớn, ánh mắt mờ mịt: “Thực xin lỗi… tao…”
Động tĩnh quá lớn khiến cho Kiều Úy Nhiên giật mình bừng tỉnh, cậu ngồi trên giường ngó ra ban công: “A?”
Đàm Xung nhanh chóng sập cửa ban công lại, anh không muốn để Kiều Úy Nhiên nhìn thấy cảnh tượng bẩn thỉu này. Anh bước từng bước hướng về phía Vương Kỳ, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống.
“Mày làm gì em ấy rồi?”
“Không có!!!” Vương Kỳ liều mạng lắc đầu: “Thật sự không có gì!”
Hơi thở của Đàm Xung rất nặng nề, mỗi lần anh hít thở hai cánh mũi cũng phập phồng theo: “Mày chụp lén em ấy có phải không?”
Vương Kỳ rét run toàn thân, gã cắn chặt răng, rít lên một tiếng rất khẽ trong cổ họng.
“Đưa cho tao!” Đàm Xung gầm lên: “Đưa di động của mày đây!”
Vương Kỳ luống cuống tay chân móc điện thoại ra, cái đầu và hai vai của gã run lập cập, hèn hạ dâng lên chiếc điện thoại.
Album ảnh của gã chỉ có vài thứ, một ít A/V và một bức ảnh chụp trộm Kiều Úy Nhiên từ góc nghiêng, không tính là ảnh tư mật nhưng Đàm Xung vẫn không quá thoải mái, bạn trai của anh không thể là đối tượng ý dâm của người khác được.
Đàm Xung xóa bức ảnh vĩnh viễn, sau đó dùng di động của mình chụp lại cảnh Vương Kỳ lê lết thảm hại trên mặt đất.
Gã ta sợ đến mức mất tỉnh táo, nói lắp ba lắp bắp: “Mày… Mày muốn làm gì…”
“Bị người khác chụp trộm, cảm giác dễ chịu không?” Đàm Xung rất ít khi nổi nóng như vậy, anh không tưởng tượng nổi trên thế giới này lại có loại người bệnh hoạn đến thế: “Một bên cô lập em ấy, một bên làm ra hành vi biến thái này, mày đúng là thứ ghê tởm đéo phải người!”
“Đàm Xung…” Kiều Úy Nhiên mơ mơ màng màng bò xuống giường, cậu loáng thoáng nghe thấy giọng nói Đàm Xung, nhưng không nghe anh đáp lời. Kiều Úy Nhiên trèo xuống kéo mở cửa ban công, bóng dáng cao lớn của Đàm Xung chắn trước mặt cậu: “Đàm…”
Kiều Úy Nhiên còn chưa nói xong, Đàm Xung đã xoay người cậu đẩy ngược vào phòng, cậu hoang mang: “Sữa của em đâu?”
“Chưa mua được.” Anh vẫn chắn trước tầm mắt Kiều Úy Nhiên: “Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta về nhà ngoài kia ở.”
Kiều Úy Nhiên cong môi, lười biếng tựa lên lồng ngực Đàm Xung, uống rượu vào khiến cho cậu mạnh miệng: “Đi luôn sao… Đi vội thế làm gì, làm tình à?”
“Ừm.”
Kiều Úy Nhiên nghe vậy thì hưng phấn không thôi: “Kaka… Em mang cái gì bây giờ nhỉ.”
Đàm Xung muốn Kiều Úy Nhiên thu thập hết đồ đạc rồi cuốn gói đi khỏi đây luôn, nhưng hiện tại đã muộn, việc chuyển phòng có lẽ phải dời lại: “Mang theo sạc điện thoại, tôi lấy quần áo mới cho em.”
Đàm Xung chọn mấy bộ quần áo sạch từ trong tủ đồ của Kiều Úy Nhiên, đưa điện thoại và các thiết bị điện tử cho cậu cầm.
Bọn họ rời đi, Kiều Úy Nhiên vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ trên người, vừa ra khỏi cửa liền chạm mặt đám người La Nghị.
Vốn bọn họ cũng không có gì để trao đổi, Kiều Úy Nhiên và Đàm Xung còn chưa đi xa thì nghe tiếng hét thất thanh của La Nghị ở phía sau: “Vương Kỳ, mặt mày làm sao đấy…”
Vẻ mặt Kiều Úy Nhiên có chút nghi hoặc, cậu muốn quay đầu hóng lại bị Đàm Xung kéo đi nhanh hơn.
Về tới nhà, Đàm Xung đặt hết đồ đạc xuống đất sau đó kéo Kiều Úy Nhiên vào phòng tắm.
Kiều Úy Nhiên cái tên ngốc xít còn bày ra vẻ mặt trêu tức: “Anh gấp thế à?”
Đàm Xung mở vòi hoa sen, cởi hết đồ trên người Kiều Úy Nhiên, thấy trong mắt cậu là sự khờ dại thiện lương thì có chút tức tối.
Kiều Úy Nhiên vẫn chẳng hay biết gì, toàn thân trơn bóng ôm cổ Kiều Úy Nhiên đứng dưới vòi nước, thuận theo dòng nước xối xả mà cọ xát lung tung lên người Đàm Xung.
Đàm Xung giúp cậu tắm rửa, thời điểm kỳ cọ anh có chút dùng lực, Kiều Úy Nhiên vốn da mỏng thịt mềm chỉ biết rên hừ hừ oán trách: “Anh nhẹ chút đi…”
Cậu làm nũng, nhón chân muốn hôn môi Đàm Xung, lại bị Đàm Xung đang nuốt một bụng lửa trong lòng quay đầu né tránh, Kiều Úy Nhiên nức nở thút thít: “Anh không hôn em à…”
Nhìn em người yêu tủi thân như vậy làm cho người ta vừa yêu vừa hận, Đàm Xung đành cúi đầu hôn cậu một cái, lại giúp cậu đánh răng rửa mặt sạch sẽ từ trên xuống dưới, dùng khăn lau khô sau đó lấy một chiếc áo phông của mình mặc lên người cậu.
Anh bế cậu đặt nằm lên giường, chính mình thì quay lại phòng tắm, gom toàn bộ quần áo vừa thay ra của Kiều Úy Nhiên ném vào thùng rác.
Khi Đàm Xung đã thu thập ổn thỏa bước vào phòng ngủ, Kiều Úy Nhiên đã nằm quay đầu hướng ra cửa, cuộn tròn hai chân thiu thiu ngủ.
Anh đến bên giường ngồi xổm xuống, cúi đầu dịu dàng hôn lên mắt lên mũi người yêu: “Kiều Úy Nhiên.”
Từ khi bên nhau, anh rất ít khi gọi tên đầy đủ của cậu.
Kiều Úy Nhiên chậm rãi mở mắt, mất vài giây định thần lại sau đó mới vươn tay ôm cổ anh: “Đàm Xung…”
Anh dùng ngón tay đè lại cái trán Kiều Úy Nhiên, giao hẹn: “Trước kia dặn em không được thay váy trong ký túc, hiện giờ bổ sung thêm hai điều.”
Kiều Úy Nhiên đã sớm bị rượu hun đến tê liệt thần kinh, nghe Đàm Xung nói chỉ biết mê mang tròn mắt, không làm ra phản ứng gì.
“Lúc không có mặt tôi, em không được phép uống rượu. Thứ hai, chúng ta dọn ra ngoài sống.”
Kiều Úy Nhiên vẫn trợn mắt nhìn lên, trong cổ họng phát ra tiếng rầm rì càu nhàu gì đó.
“Nghe không?” Đàm Xung hỏi lại một lần.
“Vâng…” Không rõ Đàm Xung đang nói gì, chỉ là đáp ứng theo bản năng mà thôi.
Giảng đạo lý giờ này khẳng định là công cốc, bởi vì trong đầu Kiều Úy Nhiên hiện giờ chỉ nhớ mỗi hai chữ “làm tình”, tuy cậu đã hơi mệt nhưng nửa dưới cơ thể càng ngày càng có tinh thần. Cậu vén vạt áo phông lên: “Em muốn…”
Đàm Xung bị đánh bại bởi bộ dạng t*ng trùng thượng não này của Kiều Úy Nhiên, chính mình đi tức giận với một con ma men chỉ thêm vô dụng.
Bởi vậy anh leo lên giường, đè trên người Kiều Úy Nhiên sau đó cuồng nhiệt hôn mỗi, lúc này Kiều Úy Nhiên còn chủ động hơn cả ngày thường.
Đầu lưỡi mềm nhỏ của cậu luồn vào khoang miệng Đàm Xung, liếm mút lung tung bên trong, đầu gối thì cong lên cọ xát dương v*t cứng rắn của anh.
Bàn tay to lớn của Đàm Xung du tẩu khắp nơi trên cơ thể Kiều Úy Nhiên, khi xoa nắn đến bờ mông căng tròn, anh không kiềm được mà phát mông cậu một cái, Kiều Úy Nhiên rên rỉ vì bị ăn đau nhưng âm thanh của cậu toàn bộ đều bị Đàm Xung nuốt hết.
Cậu đột nhiên bật khóc, nước mắt lưng tròng nhìn lên người vừa đánh mình.
Đàm Xung không thèm để ý bộ dạng giả đáng thương của cậu, từ tủ đầu giường lấy ra lọ gel, bắt đầu khuếch trương cho Kiều Úy Nhiên.
Kiều Úy Nhiên giả bộ đáng thương không thành, lá gan lớn thêm một vòng, thò tay sờ soạng dương v*t nóng bỏng của Đàm Xung, lúc này nó đã ngạo nghễ dựng đứng, thoạt nhìn có chút đáng sợ, gân xanh dữ tợn chằng chịt phủ bên ngoài.
Sợ thì sợ nhưng Kiều Úy Nhiên vẫn nhớ tới khoái cảm mà nó từng mang lại cho mình, cậu không khỏi hồi tưởng lại mỗi khi Đàm Xung đỉnh vào, tràng ruột của cậu căng trướng đến đê mê. Càng nghĩ càng khó nhịn, Kiều Úy Nhiên dùng đầu ngón tay gãi nhẹ lên quy đầu vật cứng nóng hổi trong tay, hỏi một câu quái gở: “Đàm Xung… Trước kia anh có hay tự an ủi không…”
Cảm thấy đã mở rộng đủ, Đàm Xung tách hai chân Kiều Úy Nhiên ra, khóa chặt cổ tay cậu lên đỉnh đầu, không nói một lời thúc thẳng vào phía trong miệng huyệt.
Làm tình lúc tỉnh táo, Kiều Úy Nhiên còn có vài phần rụt rè e thẹn. Làm tình lúc say rượu, Kiều Úy Nhiên hoàn toàn bộc lộ bản năng, phóng túng rên rỉ.
“Đàm Xung ca ca… Chậm… Chậm lại một chút… A…” Cảm giác bị lấp đầy thật tuyệt, Kiều Úy Nhiên thỏa mãn liếm môi.
Đàm Xung đè hai vai cậu bắt đầu phát lực hông: “Gọi lại một lần nữa.”
“Đàm Xung ca ca…” Đôi mắt Kiều Úy Nhiên phiếm nước lấp lánh, hai chân vòng lên quấn lấy eo Đàm Xung: “Hôm nay anh không vui à?”
Cậu có thể ngây ngô trong những chuyện khác, thế nhưng luôn mẫn cảm với tâm tình của Đàm Xung.
Đàm Xung lúc này mới lộ ra một nụ cười: “Không có, gọi thêm lần nữa.”
“Đàm Xung ca ca…” Kiều Úy Nhiên nhắm mắt gọi giường, thò tay xuống tự tuốt lộng dương v*t của chính mình.
Đàm Xung gạt tay cậu ra, khóa chặt cổ tay sang hai bên, cúi người liếm mút lỗ tai Kiều Úy Nhiên như một con cún bự: “Cục cưng…”
Suốt cả đêm Kiều Úy Nhiên như biến thành một vắt mì, bị Đàm Xung lật lên úp xuống, xoa nắn bóp niết, thiếu chút nữa tróc một tầng da.
Ngày hôm sau cậu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lớp trưởng lớp cậu gọi tới: “Úy Nhiên, sao cậu không đi học? Đang điểm danh này!”
Kiều Úy Nhiên nhìn lồng ngực Đàm Xung trước mặt mình, anh người yêu bám dính thế này, đi học kiểu gì đây.
“Tớ bị cảm rồi, cậu xin phép thầy trước giúp tớ. Lát nữa tớ sẽ xin giấy nghỉ ốm nộp lên sau. Cảm ơn lớp trưởng nha nha nha.” Được lớp trưởng chiếu cố, Kiều Úy Nhiên cảm thấy mỹ mãn thò tay xoa đầu Đàm Xung.
Trí nhớ đêm qua của cậu rất mơ hồ và vụn nát, cậu chỉ nhớ rằng mình rõ ràng đang ở ký túc xá, rốt cuộc vì sao lại trở về đây.
Eo mỏi mông đau, uống rượu làm tình thật là phê.
Kiều Úy Nhiên động tay động chân một lúc, Đàm Xung đã tỉnh lại. Anh vẫn đè lên nửa người Kiều Úy Nhiên chợp mắt thêm một chút, Kiều Úy Nhiên dùng ngữ khí động viên khích lệ: “Cục cưng, anh tỉnh rồi à, tối hôm qua vất vả cho anh rồi.”
Ai không biết còn tưởng tối hôm qua cậu thượng Đàm Xung, Đàm Xung chỉ cười khẽ một tiếng, sau khi tỉnh hẳn mới bắt đầu tính sổ: “Ngày hôm qua em hứa với tôi những gì, còn nhớ rõ không?”
Kiều Úy Nhiên sửng sốt, cậu đã nói gì sao? Hơn nữa, lời nói trên giường của đàn ông có thể tin được sao?
Đàm Xung vặn mình, nhắc nhở: “Tôi nói sau này khi tôi không có mặt, em không được phép uống rượu…”
Haizzz… thật nhỏ mọn! Nhìn bộ dạng ghen tuông mù quáng này của Đàm Xung, không thỏa mãn được tính chiếm hữu của anh, thật giống như Kiều Úy Nhiên là cậu bạn trai quá hời hợt.
Chưa đợi cậu mở miệng, Đàm Xung lại nói thêm một câu: “Em cũng đồng ý dọn ra ngoài ở cùng tôi.”
Kiều Úy Nhiên há miệng thở dốc: “Dọn ra ngoài? Sống chung sao?”
“Em không muốn?” Phản ứng của Kiều Úy Nhiên không hề có sự mừng rỡ.
“Không phải không muốn.” Kiều Úy Nhiên không ngại bỏ tiền thuê nhà, chỉ là cậu không nỡ để phí số tiền ký túc đã đóng cho học kỳ này.
Thì ra là vấn đề kinh tế, Đàm Xung thầm nghĩ, có phải gia cảnh Kiều Úy Nhiên khốn khó lắm hay không, đi siêu thị cũng chỉ dám ăn thử mà không dám mua.
“Tôi không bắt em đóng tiền thuê nhà.”
Kiều Úy Nhiên nghiêng đầu: “Vì sao không bắt?” Bạn trai cũng phải sòng phẳng, cho dù đây là nhà riêng của Đàm Xung nhưng cậu vẫn nên đóng tiền thuê.
“Em đã đáp ứng tôi rồi.”
Kiều Úy Nhiên bĩu môi: “Anh lợi dụng lúc người khác khó khăn, em uống say lại bắt em hứa hẹn.”
“Em không muốn sống chung với tôi sao? Tôi muốn sống cùng em.”
Chẹp chẹp, Kiều Úy Nhiên nào có không muốn, bạn trai đã ngỏ lời nhiệt tình như vậy, chuyện tiền ký túc cũng không đáng nhắc tới nữa.
Cậu ôm cổ Đàm Xung: “Vậy được rồi, nhưng em vẫn sẽ nộp tiền phòng cho anh.”
“Tôi không cần.”
Kiều Úy Nhiên tỏ ra sợ hãi: “Anh sẽ không bắt em lấy thân đền đáp chứ… Đồ tư bản xấu xa, anh muốn bọn mình chơi trò tổng tài bá đạo cưỡng ép con gái nhà lành đúng không?”
Đàm Xung: “…”
“Cũng được, em dùng thân thể này gán nợ nhé.” Kiều Úy Nhiên cọ lên đầu Đàm Xung: “Em chính là hoàng yến nhỏ tội nghiệp bị nhốt trong lồng son.”
Ngay ngày hôm đó, Đàm Xung và Kiều Úy Nhiên nộp đơn xin dọn ra khỏi ký túc xá. Có sự giúp sức của nhóm người Tống Tuân, bọn họ rất nhanh đã chuyển hết đồ đạc của Kiều Úy Nhiên về căn nhà kia.
Đàm Xung âm thầm vứt đi một số thứ, ví dụ như là rèm giường, một ít vật dụng hàng ngày không cần thiết…
Thời điểm bọn họ rời khỏi ký túc xá, trong phòng không có ai. Không ai hoan nghênh Kiều Úy Nhiên đến, cũng không ai tiễn Kiều Úy Nhiên đi, nhưng hiện tại đã có Đàm Xung che chở, Kiều Úy Nhiên không cần phải sống trong khổ sở bị cô lập, cũng không cần rụt rè làm gì cũng phải nhìn sắc mặt người khác nữa.