Cậu Hôn Tôi Thêm Lần Nữa Đi

Chương 16: Không có gì quan trọng hơn Kỳ Ngôn




Lưu Liễu và Tống Dương đợi trước cửa phòng tắm nửa ngày vẫn chưa thấy Phó Từ ra.

Lưu Liễu nhìn quanh nhà thi đấu một vòng cũng chẳng thấy bóng dáng Kỳ Ngôn, "Kỳ Ngôn đâu nhỉ? Còn anh Phó tắm nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa xong? Lề mề thêm hồi nữa mọi người chắc bắt đầu ăn luôn rồi."

Những thành viên khác của đội bóng rổ đã đến quán ăn gọi món, chỉ còn hai bọn họ ở đây đợi người.

Tống Dương rút điện thoại từ trong túi ra, "Để tôi gọi Phó Từ."

Nhưng cậu chưa kịp mở danh bạ đã nhìn thấy một người từ phòng tắm bước ra, là Kỳ Ngôn người biến mất nãy giờ. Quần áo Kỳ Ngôn lúc này dính chút nước, có hơi lộn xộn, gương mặt nhuộm một tầng đỏ ửng.

Giống như vừa đánh nhau với ai...

Phó Từ ở sau lưng Kỳ Ngôn, đồng phục bóng rổ đã thay bằng áo quần chỉnh tề, đôi mày tràn ngập sự lười biếng cùng vui sướng.

"Anh Phó, hóa ra Kỳ Ngôn đã sớm vào tìm cậu?" Lưu Liễu kinh ngạc nói, tình cảm của hai người này cũng quá tốt rồi.

Tắm rửa một tí cũng không nỡ tách nhau ra.

Nhưng sắc mặt Tống Dương lại có hơi kỳ lạ.

Chắc không phải Kỳ Ngôn thật sự ở cùng Phó Từ trong phòng tắm nửa tiếng đồng hồ đâu ha? Khó trách lúc nãy hắn lờ mờ nghe thấy giọng Kỳ Ngôn.

Phó Từ không trả lời Lưu Liễu mà chuyển chủ đề, cười nói: "Đi thôi! Ăn cơm trước đã."

Lưu Liễu vừa nghe xong đã kéo Tống Dương xông về phía trước, "Nhanh lên, đám nhóc kia không phải không thèm đợi chúng ta mà ăn trước rồi đấy chứ?"

Tống Dương chỉ có thể nén một bụng nghi vấn xuống, theo sau Lưu Liễu, "Cậu là quỷ đói đầu thai à? Đừng chạy có được không?"

Hai người đi trước, Phó Từ và Kỳ Ngôn không nhanh không chậm theo sau.

Kỳ Ngôn đập bàn tay không yên phận luôn muốn nắm tay cậu của Phó Từ, nhỏ giọng nói: "Cậu có thể chú ý hoàn cảnh chút không?"

Lưu Liễu và Tống Dương ở phía trước mải nói chuyện không để ý nhưng không có nghĩ là bọn họ sẽ không quay đầu lại.

Hai người con trai dính sát nhau trên phố thì thôi đi, còn nắm tay nhau là ý gì?

Phó Từ nhìn bàn tay bị đánh đến đỏ, có chút oan ức, "Cậu nói hôm nay nghe lời tôi mà."

Câu nói của hắn khiến Kỳ Ngôn dừng né tránh, Phó Từ nhân cơ hội kéo tay cậu đút vào túi áo khoác của mình, còn như ra vẻ mà khẽ nhéo ngón tay cậu.

Kỳ Ngôn nghiến răng nhưng vẫn nhịn xuống không rút tay ra.

Cậu thật sự đã đồng ý với Phó Từ.

Cậu không có cách nào tắm cùng Phó Từ trong hoàn cảnh đó, nói hết lời chẳng được nên cậu đành phải thỏa hiệp điều không có lợi gì cho mình mới có thể khiến Phó Từ buông tha cho cậu.

Trong đó bao gồm cho hắn ôm ấp nắm tay, nhưng chỉ trong hôm nay.

Cũng may địa điểm không xa, Phó Từ cũng biết điều mà tém lại, biết rằng Kỳ Ngôn không thích nên buông cậu ra trước.

Bốn người đến quán ăn, những người khác trong câu lạc bộ bóng rổ đã gọi xong món, bọn họ đến là có thể ăn ngay.

Phó Từ nghĩ đến Kỳ Ngôn nên không ngồi cùng đám Lưu Liễu, chọn một bàn ít người ngồi xuống.

Kỳ Ngôn ngước mắt nhìn Phó Từ bên cạnh đang tự dọn bát đũa, rõ ràng muốn ngồi cùng cậu, nhắc nhở: "Tôi không sao, cậu chơi đi."

Phần lớn thành viên câu lạc bộ bóng rổ cậu đều quen biết, sẽ không cảm thấy mất tự nhiên.

Ai ngờ Phó Từ vẫn chẳng hề lay động, "Không đi."

Kỳ Ngôn ở đâu thì hắn ở đó.

Hắn nói xong xé khăn ướt lau tay cho Kỳ Ngôn, "Lúc nãy nắm tay ra mồ hôi rồi, lau nào."

Trước khi Kỳ Ngôn kịp rút tay ra, dường như Phó Từ đã dự đoán được từ sớm đưa mắt nhìn cậu một cái, khiến động tác của cậu nhất thời khựng lại, chỉ có thể bất lực để Phó Từ hầu hạ mình.

Phó Từ vừa lau vừa nói: "Lát nữa chắc chắn sẽ có vài người uống rượu, Lục Tử là không thể thiếu rồi đó, còn có cả Tống Dương, bọn họ không biết sẽ uống đến mức nào. Tôi phải tỉnh táo để còn xách hai đứa nó về."

Hắn không nỡ để Kỳ Ngôn vách hai tên say xỉn này về đâu.

Kỳ Ngôn không ngờ còn có việc này, đưa mắt nhìn sang, Lưu Liễu cùng Tống Dương thật sự đang uống rượu, còn rất hưng phấn, xem ra không uống gục thì không nghỉ.

"Sắp thi cuối kỳ rồi, câu lạc bộ bóng rổ cũng sẽ dừng hoạt động, sau đó còn nghỉ đông nên đây có thể là lần cuối cùng mọi người tụ tập trong học kỳ này, không biết sẽ quậy đến mức nào nên tôi cũng phải trông chừng mới được."

Kỳ Ngôn gật đầu, Phó Từ nói có lý.

Phó Từ nhận thấy lực phản kháng của ngón tay người kia nhỏ đi rất nhiều, khóe môi cong lên, "Chúng ta ở đây lặng lẽ ăn đồ ngon nào, quán này không tệ, đặc biệt là tôm luộc, tươi lắm."

Vừa dứt lời, nhân viên phục vụ mang đến một đĩa tôm.

Phó Từ thuần thục gắp vài con vào chén, pha sẵn nước chấm rồi lột tôm cho Kỳ Ngôn.

Có thỏa hiệp lúc trước, Kỳ Ngôn cũng không từ chối, Phó Từ đưa đến trước miệng, cậu liền phối hợp mở miệng ăn.

Phó Từ nhìn Kỳ Ngôn phồng má, cứ như một bé hamster đang được cho ăn, đôi mắt cong lên, đồng tử xinh đẹp ngập ý cười, ngoan ngoãn đến không diễn tả được bằng lời.

Hắn rút khăn giấy lau nước chấm dính bên miệng Kỳ Ngôn, "Ngon không?"

Kỳ Ngôn gật đầu, bàn này cũng không còn ai khác, phần lớn đều đang tụ lại uống rượu, đĩa tôm này hầu như đều vào bụng cậu.

Chỉ là Phó Từ chỉ mải đút cho cậu, bản thân lại chẳng ăn bao nhiêu.

Kỳ Ngôn nhìn đồ ăn đầy ụ trong bát mình, đưa tay đẩy sang trước mặt Phó Từ, "Phó Từ, tôi đi vệ sinh một lát rồi quay lại, cậu ăn mấy cái này đi, để nguội không ngon."

Phó Từ có hơi không yên tâm, "Tôi đi với cậu nhé?"

Nhưng hắn vừa nhấc người đã bị Kỳ Ngôn ấn lại xuống ghế, "Tôi sẽ về nhanh thôi, cậu phụ trách ăn hết mấy món này, lát nữa tôi sẽ kiểm tra."

Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.

*

Sau khi Kỳ Ngôn rời đi, Phó Từ mới nhìn sang mấy món ăn kia, lúc chuẩn bị đưa đũa lên gắp, hắn đột nhiên phát hiện có hơi không đúng.

Mấy món này hình như không phải do hắn chuẩn bị cho Kỳ Ngôn, mà là những món hắn thích ăn.

Sau bát có một còn có một chiếc đĩa đầy thịt tôm trắng ngần, nó được cố ý giấu sau bát nhỏ, cứ như sợ hắn phát hiện.

Phó Từ nhận ra gì đó, khóe môi không khỏi lộ ra một nụ cười vui sướng.

Tại sao Kỳ ngôn lại đáng yêu như vậy?

"Anh Phó, có chuyện gì mà cười vui vậy?" Tống Dương và Lưu Liễu cầm bia loạng choạng bước sang, chợt nhìn thấy đĩa thịt tôm trước mặt Phó Từ khiến hai mắt ngay lập tức sáng lên, cầm đũa định trộm một ít nhưng bị Phó Từ nhanh tay nhanh mắt chặn lại.

"Muốn ăn không biết tự bóc à?" Phó Từ tức giận lườm bọn họ, giữ tôm như giữ vàng, "Đây là Kỳ Ngôn bóc cho tôi, các cậu dám động vào thì tối nay tự mình bò về ký túc xá!"

Lưu Liễu vừa nghe đã phì cười, "Anh Phó à, cậu chỉ biết chém thôi. Tôi không tin Kỳ Ngôn sẽ bóc tôm cho cậu, cậu cũng say rồi à?"

Trước giờ đều là Phó Từ đuổi Kỳ Ngôn chạy, bọn họ chưa thấy Kỳ Ngôn chủ động đối tối với Phó Từ bao giờ.

Phó Từ nghe thấy hắn không tin, lấy đĩa tôm ra cho bọn họ xem, "Tôi bóc có thể hoàn chỉnh đẹp mắt như vậy sao? Cậu nhìn vị trí chỉ tôm, sạch sẽ biết bao nhiêu, còn có độ cong mềm mại này, vừa nhìn là biết do Kỳ Ngôn bóc."

Lưu Liễu nhìn theo hắn, phát hiện Phó Từ tưởng như đang nói bậy kia lại không hề có nửa phần giả, Kỳ Ngôn bóc tôm lại thật sự đẹp hơn người bình thường.

Thậm chí còn xếp lên nhau rất gọn gàng như đang trang trí món ăn.

Lưu Liễu không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, muốn nói gì đó lại thấy Phó Từ cầm đũa lên, đắc chí ăn một con trước mặt hai người, còn cố tình tặng bọn họ một ánh nhìn chán ghét, "Các cậu đi uống rượu đi, đừng cản trở, lát nữa Kỳ Ngôn quay về lại chắn đường cậu ấy."

Biểu cảm đắc ý này chọc Lưu Liễu cáu, hắn đi thẳng đến bàn khác tìm người uống cùng.

Tống Dương ngược lại không để ý, cậu ngồi xuống cạnh Phó Từ, nhìn qua vị trí của Kỳ Ngôn đột nhiên lên tiếng: "Cậu biết chuyện Du Tinh Trạch rời câu lạc bộ không?"

Bọn họ mang máng biết được mục đích Du Tinh Trạch tham gia câu lạc bộ, khoảng thời gian trước Phó Từ còn kiểu chỉ cần không động chạm đến hắn thì hắn không quan tâm, nhưng sau đó lại rất rõ ràng nhắm vào Du Tinh Trạch, còn trực tiếp ép người ta đi.

"Là vì Kỳ Ngôn sao?"

Phó Từ ngừng nhai, không trả lời ngay mà nhìn sang Tống Dương, "Đơn xin rời câu lạc bộ của cậu ta là tôi nộp lên, có vấn đề gì sao?"

Tống Dương vừa nhìn biểu cảm của hắn liền biết Phó Từ đã hiểu lầm, cậu thở dài, "Không phải, tôi không nói ý mà cậu nghĩ, tôi chỉ cảm thấy cậu làm như vậy có hơi rõ ràng, có thể có cách giải quyết ổn thỏa hơn mà."

Hành động của Phó Từ mặc dù hợp tình hợp lý, nhưng người tinh ý nhìn vào biết ngay hắn đang cố ý trả thù, giống như đang trút giận giúp ai.

"Không cần thiết." Phó Từ trả lời rất quả quyết, Du Tinh Trạch đã động vào Kỳ Ngôn thì hắn không lý nào lại khoan dung.

Gì mà cách ổn thỏa hơn, đối với hắn đều là nhảm nhí, hắn không tìm người chặn đường tên đó đã là nhân từ lắm rồi.

Tống Dương hiểu tính cách của Phó Từ, nhìn hắn như vậy liền biết không có tác dụng gì, "Tôi cũng chỉ thuận miệng nói, cậu đừng để ý."

Cậu như tự phạt uống hết một ly bia đầy sắc mặt Phó Từ mới tốt lên chút.

Cậu lại rót cho Phó Từ một ly, "Lần này cậu cố ý không ngồi chung với mọi người, ở đây ăn cùng Kỳ Ngôn là muốn để cho những người mới vào thấy?"

Gần đây câu lạc bộ nhận vào không ít hạt giống mới, lần này cũng là lần đầu tiên bọn họ đi ăn cùng nhau, Phó Từ là chủ lực của câu lạc bộ, theo lý mà nói chắc chắn phải cùng mọi người giao lưu nói vài câu, nhưng hắn cứ mãi kè kè bên Kỳ Ngôn chăm sóc che chở, giống như đang thể hiện thái độ gì đó...

Trong lòng hắn không gì quan trọng hơn Kỳ Ngôn, động vào Kỳ Ngôn chính là động vào hắn.

Tống Dương nhớ lại mấy người lén hỏi cậu sở thích và phương thức liên lạc của Phó Từ, không khỏi cạn lời.

Phó Từ là làm cho những người đó xem sao?

Thế nhưng hiệu quả cũng thật sự rõ rệt, sau khi Phó Từ ân cần bóc tôm cho người ta, mấy người đó cũng lặng lẽ đi mất.

Vốn dĩ cậu muốn qua đây nhắc nhở Phó Từ một tiếng, nhưng nhìn biểu cảm của đối phương, cứ như sớm đã đoán được, thậm chí thứ hắn muốn chính là kết quả này, giống như lần chủ động lên tiếng trên diễn đàn trường vậy.

Thật ra cậu có chút hoài nghi rốt cuộc tình cảm Phó Từ dành cho Kỳ Ngôn là gì, sự bảo vệ và dục vọng chiếm hữu này không thể giống bạn bè bình thường.

Trong đầu Tống Dương nghĩ quá nhiều thứ, vừa ngước mắt đã thấy Phó Từ nhìn mình.

Cậu xoa xoa mặt, "Trên mặt tôi có dính gì sao?"

Phó Từ lắc đầu, đột nhiên hỏi, "Tửu lượng của cậu trông có vẻ không tệ nhỉ?"

Ánh mắt tỉnh táo, nói năng mạch lạc.

Tống Dương nghe được lời này liền có chút nở mũi, những khúc mắt trong lòng bỗng chốc bị cậu vứt ra sau, không nói hai lời lại rót cho bản thân một ly, thẳng thắn, "Đương nhiên rồi, tôi uống thêm mười chai nữa cũng không thể say!"

Phó Từ hài lòng giật đầu, vỗ vỗ vai cậu, "Vậy giao cho cậu mang Lục Tử về ký túc xá, lát nữa tôi và Kỳ Ngôn đi trước nhé."

Ăn uống no say rồi, ném hai bóng đèn này lại thì không phải thành thế giới của hai người là hắn và Kỳ Ngôn rồi sao?

Hắn nói xong không quên chu đáo bổ sung thêm một câu, "Nếu như uống nhiều quá thì cứ thuê một phòng gần đây, tôi và Kỳ Ngôn không đợi cửa hai người nữa."

Phòng ký túc không còn người khác, Kỳ Ngôn càng không còn lý do để từ chối hắn nữa!

- ---------------

Lời của tác giả:

Tống Dương: Nghe tôi nói cảm ơn cậu này...