Kỳ Ngôn không để ý đến lời nói vô vị của Phó Từ, chỉ uể oải đá hắn một cái, "Bỏ ra."
Mắt cá chân thì có gì mà đẹp, gần đây Phó Từ càng ngày thích động chạm cậu, lý do còn vô cùng kỳ quái.
Phó Từ không buông, chẳng qua không còn càn rỡ nữa mà chuyển sang chỗ khác tiếp tục xoa chân cho người kia, "Thoải mái không?"
Hắn nói xong lặng lẽ vòng tay qua eo Kỳ Ngôn, kéo người vào lòng.
Kỳ Ngôn nheo mắt, kỹ thuật của Phó Từ quả thật không tệ, có thể là do thường ngày vận động nhiều, có kinh nghiệm, lúc mát xa hắn tìm đúng huyệt vị, dù chân không còn tê nữa nhưng cậu vẫn tình nguyện để hắn tiếp tục.
Phó Từ thu biểu cảm hài lòng của Kỳ Ngôn vào đáy mắt, khóe miệng cong lên, động tác dưới tay càng ân cần hơn, khẽ ôm người kia vào lòng giả vờ giống như làm vậy để tiện mát xa hơn.
Đến khi Kỳ Ngôn nhận ra thì cả người cậu đã nửa ngồi trên đùi Phó Từ, cảm giác cứng ngắt của bậc thềm đã được thay bằng đôi chân ấm áp khỏe khoắn, tay Phó Từ đang đặt ở eo cậu, giúp cậu giữ thăng bằng để không ngã.
"Phó Từ!" Kỳ Ngôn đột nhiên tỉnh cả ngủ, giãy giụa muốn xuống.
Phó Từ không buông, cũng không giả vờ xoa chân giúp cậu nữa, ngược lại một tay vòng qua eo cậu, tay còn lại giữ sau gáy, kéo người ấn lên vai, "Đừng động lung tung, nghỉ ngơi chút."
Kỳ Ngôn đẩy hắn ra nhưng không được, "Cậu đừng quậy, lỡ như có ai thấy thì phải làm thế nào?"
Mặc dù ở đây vắng vẻ, phía sau còn có một cây long não lớn, bóng tối cũng hoàn toàn bao phủ hình bóng hai người, bình thường sẽ không có ai đến đây nhưng không có nghĩa là sẽ không có người đến.
"Có thì cũng liên quan gì đâu?" Giọng điệu Phó Từ tràn ngập vẻ không quan tâm, hắn còn véo véo cổ cậu dỗ dành, "Không sao đâu, lúc nãy không phải chạy mệt rồi sao, nghỉ một chút tôi đưa cậu về ký túc xá."
Nói xong Phó Từ thuần thục vùi đầu vào cổ Kỳ Ngôn, cứ như một chú chó lớn cọ tới cọ lui.
Phần da ở cổ vốn dĩ đã nhạy cảm lúc này có chút ngứa vì bị mái tóc mềm lướt qua, Kỳ Ngôn không nhịn được lùi ra sau tránh, nhưng bàn tay đặt sau gáy cậu của Phó Từ khẽ dùng sức khiến cậu không thể trốn nổi, chỉ có thể tiếp nhận sự thân mật khó nói này.
"Phó Từ." Kỳ Ngôn gọi hắn một tiếng, cố gắng điều chỉnh giọng nói của bản thân cho giống thường ngày, "Chân tôi hết đau rồi, chúng ta về thôi! Ra ngoài lâu như vậy Lưu Liễu và Tống Dương sẽ tò mò."
Nhưng Phó Từ vẫn bất động như cũ, "Bọn họ chắc chắn đang chơi game rồi! Không thèm quan tâm chúng ta đi đâu đâu."
"Cậu cứ muốn chạy, bây giờ khó khăn lắm mới chỉ có hai chúng ta, để tôi ôm nào."
Kỳ Ngôn bất lực, "Hôm nay còn chưa ôm đủ?"
Ở trên sân nhân cơ hội cậu chạy mệt ôm một hồi lâu, bây giờ rõ ràng đã không còn mệt nữa cũng đòi ôm, còn với tư thế xấu hổ này nữa...
Kỳ Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy không được, hơi dùng sức vùng vẫy, nhưng sau gáy đột nhiên tuyền đến một cảm giác hơi đau, mang theo hơi thở ẩm ướt nóng hổi, khiến động tác của cậu ngay lập tức khựng lại.
Phó Từ, cắn cậu một cái...
Phó Từ cũng nhận ra cả người Kỳ Ngôn cứng lại, tưởng rằng hắn cắn đau, có hơi chột dạ, "Ai bảo cậu cứ muốn chạy, còn nữa sao tôi có thể ôm đủ được?"
Trong đầu Kỳ Ngôn hiện tại là một mảng hỗn độn, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở từ nơi cổ truyền đến, phả vào làn da trần trụi của cậu, đặc biệt là nơi bị cắn, vô cùng rõ ràng, khiến cậu không nói được đây là cảm giác gì.
Vừa ngứa vừa tê...
Phó Từ thấy Kỳ Ngôn vẫn không lên tiếng, ngược lại tựa vào vai hắn quay đầu đi, giống như không muốn thấy hắn nữa.
Phó Từ dỗ dành nói: "Đừng giận mà, cho tôi ôm thêm năm phút nữa được không?"
Kỳ Ngôn biết dù cậu có phản đối Phó Từ cũng không nghe, không bằng ngoan ngoãn nhịn cho qua năm phút này, "Năm phút sau cậu phải thả tôi xuống."
"Còn có..." Kỳ Ngôn nhắm mắt lại, giống như muốn xua đuổi cảm giác nào đó, "Sau này đừng cắn tôi nữa."
Phó Từ ngẩng người, vô thức nhìn về phía gáy Kỳ Ngôn, mượn ánh đèn hơi lờ mờ, hắn có thể nhìn thấy dấu răng rất nhạt, đo đỏ, dấu vết không sâu nhưng lại vô cùng rõ ràng trên làn da trắng nõn của Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn có phải bị hắn cắn đau rồi?
Phó Từ đau lòng, ma xui quỷ khiến cúi đầu, chạm môi vào dấu răng dỗ dành, "Ngoan, không đau nữa."
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.
*
Hậu quả của hành động này là Phó Từ mất luôn năm phút ôm ấp, dỗ dành suốt mấy ngày cũng không có tác dụng, buổi tối trèo sang giường Kỳ Ngôn đều bị cậu đạp xuống.
Trong nhà thi đấu đại học A, Lưu Liễu nhìn Phó Từ vẫn luôn rầu rĩ đập bóng, có hơi buồn cười, "Anh Phó, cậu vẫn chưa làm lành với Kỳ Ngôn sao? Đã mấy ngày rồi? Mạnh mẽ lên nào!"
Mấy hôm nay toàn là Phó Từ đuổi Kỳ Ngôn chạy, lúc Kỳ Ngôn vẽ tranh trong phòng Phó Từ cứ như một cô vợ nhỏ ngồi bên cạnh, đối phương dừng tay lập tức ân cần đưa nước lau tay, thậm chí lúc Kỳ Ngôn đi tắm cũng phải đứng giữ trước cửa đưa khăn cho người ta. Chỉ tiếc là Kỳ Ngôn không chút quan tâm, dường như thật sự bị chọc giận.
Tống Dương cũng sán lại gần, "Anh Phó, cậu có được không vậy? Hôm nay Kỳ Ngôn không phải vì cậu mà không đến xem chúng ta thi đấu đấy chứ?"
Hôm nay có một trận thi đấu nhỏ trong phạm vi câu lạc bộ của họ, thành viên cũ và thành viên mới trộn lẫn cùng đấu một trận để mọi người làm quen.
Ba người cùng phòng bọn họ đều tham gia, lúc trước có nói với Kỳ Ngôn để cậu đến cổ vũ cho mọi người, bây giờ Phó Từ cãi nhau với người ta, cũng không biết Kỳ Ngôn có đến hay không.
Vừa dứt lời, Phó Từ lại càng sầu hơn, "Các cậu có thể đừng sát muối vào nỗi đau nữa không? Nghĩ cách giúp tôi đi."
Lúc trước hắn có gửi địa điểm và thời gian cho Kỳ Ngôn, nhưng Kỳ Ngôn vẫn không thèm để ý hắn.
Không đúng, mấy ngày nay Kỳ Ngôn vẫn luôn phớt lờ hắn, trừ khi cần thiết, nếu không sẽ không chủ động nói chuyện với hắn.
Rõ ràng cái dấu kia ngày hôm sau đã mất rồi...
Phó Từ không khỏi có chút tủi thân, hắn cũng bảo Kỳ Ngôn cắn lại nhưng đối phương lại đá hắn một cái, bảo hắn lăn.
Tống Dương nhìn Phó Từ thật sự suy sụp, có hơi hoang mang, "Anh Phó, Kỳ Ngôn cũng không phải kiểu khó nói chuyện, cậu xin lỗi người ta đàng hoàng là được mà, sao lại kéo dài lâu như vậy?"
Lưu Liễu phụ họa gật gật đầu, "Rốt cuộc cậu làm gì người ta rồi?"
Vừa dứt lời, Phó Từ nghĩ đến gì đó, không cẩn thận làm bóng trượt khỏi ta, hắn nhặt bóng lên, có hơi sững sờ.
Hắn cũng muốn xin lỗi đàng hoàng, nhưng lúc Kỳ Ngôn cảnh cáo hắn sau này không được làm những chuyện như vậy nữa, hắn lại...
Không nỡ đáp ứng.
Phản ứng lúc đó của Kỳ Ngôn thật sự rất đáng yêu...
Cơ thể khẽ khựng lại, một tiếng hừ nhẹ phát ra từ đầu mũi, làn da trên cổ chuyển thành màu hồng rất rõ rệt, cả người vô thức rúc vào trong lòng hắn, cơ thể hai người trong nháy mắt dán chặt vào nhau, gần đến nỗi hắn có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập của Kỳ Ngôn.
Gần gũi với cậu như thế cứ như giữa hai người có sự cộng hưởng.
Kỳ Ngôn như vậy mang đến cho hắn một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, hắn yêu Kỳ Ngôn vì cậu lộ ra những biểu cảm không giống thường ngày. Cởi bỏ lớp áo ngoài lạnh nhạt, lộ ra dáng vẻ thành thật nhất bên trong của bản thân.
Khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Nhưng Kỳ Ngôn nhìn ra được ý đồ nhỏ của hắn, khoảng thời gian này mới lạnh lùng với hắn không để hắn đạt được ý xấu.
Phó Từ phiền não nắm lấy đầu tóc, vứt bóng sang một bên nói với Lưu Liễu và Tống Dương, "Tôi ra trước cổng xem xem, các cậu chơi đi."
Hắn nói xong xoay người chạy về phía cửa ra của nhà thi đấu, bỏ lại hai người đang ngơ ngác.
Lưu Liễu lờ mờ hỏi, "Vậy nên rốt cuộc Phó Từ làm gì người ta vậy?"
Lúc nãy hắn tưởng Phó Từ trầm mặc một lúc lâu là đang sắp xếp từ ngữ, đợi cả nửa ngày kết quả người này lại chạy mất rồi?
Tống Dương nhìn theo bóng lưng rời đi của Phó Từ, vỗ vỗ vai Lưu Liễu, "Lục Tử, tôi thì chắc là hiểu rồi đấy. Đây là chút tình thú của bọn họ, giống như lần cãi nhau trước đó, chúng ta không cần lo lắng nhiều làm gì."
Dù gì cũng không tan nỗi.
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.
*
Ở một bên khác, Kỳ Ngôn đã sớm đến nơi, nhưng lại bị một người chặn bên ngoài nhà thi đấu.
Cậu nhìn người quen trước mặt, không khỏi có chút kinh ngạc, đây là Du Tinh Trạch sao?
Gương mặt tiều tụy, quầng thâm mắt rõ ràng, tóc tai cũng có hơi loạn, sắc mặt cậu ta tái nhợt, đến cúc áo cũng cài sai vị trí, so với Du Tinh Trạch gọn gàng, đẹp đẽ tối hôm đó hoàn toàn là hai người khác nhau.
Du Tinh Trạch nhìn thấy Kỳ Ngôn như nhìn thấy cứu tinh, "Xin anh đấy, anh bảo Phó Từ tha cho tôi..."
Cậu ta nói xong thấp thỏm nhìn về phía nhà thi đấu, cứ như sợ bị ai thấy được.
"Kỳ Ngôn, hôm đó tôi căn bản không làm gì anh, anh bảo Phó Từ đừng nhắm vào tôi nữa, tôi thật sự không chịu nỗi."
Cậu ta tìm tới rất nhiều mối quan hệ, còn nhét cả tiền, khó khăn lắm mới vào được câu lạc bộ bóng rổ, mấy ngày trước còn nhàn rỗi nhưng kể từ đêm hôm đó, câu lạc bộ bắt đầu giao việc cho cậu ta, nào là chuyển thiết bị thể thao, dọn dẹp sạch sẽ sân bóng, đi rất xa để đưa tài liệu...
Mà quan trọng là những việc này đều hợp tình hợp lý, cũng không phải chỉ có mình cậu ta làm, những người khác đều vui mừng hớn hở, nghĩ rằng bản thân đã được nhìn trúng, chuẩn bị thể hiện bản thân thật tốt.
Như vậy làm Du Tinh Trạch càng khó nói, cậu ta cũng không phải đến câu lạc bộ bóng rổ chịu tội.
Có lần cậu ta lười biếng, lề mề đến tận tối muộn mới miễn cưỡng dọn vệ sinh xong, không để ý thời gian, nhà thi đấu tắt điện, cậu ta suýt nữa bị nhốt cả đêm.
Cuối cùng may còn có người trong câu lạc bộ cứu cậu ta ra.
Lúc đó cậu ta thật sự bị dọa đến khóc.
Du Tinh Trạch nhớ đến tối hôm đó, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Không chỉ như vậy, bọn họ thậm chí còn nói tôi là hạt giống tốt của đội bóng rổ, ngày nào cũng bắt tôi vào luyện tập, nếu không hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện sẽ không được về!"
Cậu ta nói xong không nhịn được kéo áo cho Kỳ Ngôn xem cánh tay của mình, "Tôi sắp có chuột rồi đây này!"
Kỳ Ngôn liếc nhìn một cái, cơ bắp vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng quả thật có nổi lên một chút.
Cậu lại nhìn vóc người mảnh khảnh của Du Tinh Trạch, quả thật lạc quẻ với hai từ cơ bắp này, thậm chí còn có chút buồn cười.
Du Tinh Trạch nhìn khéo môi Kỳ Ngôn cong lên, tức đến xanh mặt, cậu ta lấy đơn xin rời câu lạc bộ ra, dứt khoát nhét vào lòng Kỳ Ngôn, "Tên trai thẳng này tôi không tán nữa, để cho anh đấy!"
Cách làm của Phó Từ thật sự tuyệt, bây giờ cậu ta nhìn thấy bóng rổ đã muốn nôn chứ đừng nói đến có ý đồ với Phó Từ, sớm đã bị tan sạch rồi.
Sau khi vứt đơn cho Kỳ Ngôn Dư Tinh Trạch lập tức chạy mất, chỉ để lại Kỳ Ngôn và tờ đơn trong tay, nhất thời cậu có hơi cạn lời.
Lý do rời câu lạc bộ rất dài, vừa nhìn đã biết là vắt óc suy nghĩ mà viết, trong đơn không có bất kỳ câu nói xấu câu lạc bộ bóng rổ nào, giống như sợ sẽ bị trả đơn lại.
Phó Từ nghĩ đâu ra mấy trò này vậy? Ác thật.
Cậu vừa định cất tờ đơn thì có một bàn tay nhanh hơn rút nó đi, "Đang xem gì vậy?"
Phó Từ đứng sau lưng cậu, sau khi nhìn rõ tên người trên tờ giấy, ánh mắt đột nhiên khựng lại, "Cậu ta còn dám tìm cậu?"
Hắn nói xong nhìn về hướng Du Tinh Trạch chạy đi, định đuổi theo, dáng vẻ như muốn trực tiếp dạy dỗ người kia một trận.
Kỳ Ngôn kịp thời kéo vạt áo hắn, "Chỉ tình chờ gặp thôi, nhờ tôi gửi đơn này cho cậu."
Phó Từ nhìn Kỳ Ngôn, biểu cảm bất giác hòa hoãn trở lại, nhưng hắn vẫn không yên tâm mà hỏi lại Kỳ Ngôn lần nữa, "Cậu chắc chắn không có gì khác nữa?"
Hắn sợ Kỳ Ngôn bị bắt nạt mà không nói cho hắn.
Kỳ Ngôn nhớ lại biển cảm sợ hãi của Du Tinh Trạch, thở dài, "Thật sự không có, cậu ta cũng xin rời câu lạc bộ rồi."
Phó Từ nghe vậy hừ lạnh một tiếng, tùy tiện gấp tờ đơn lại, "Xem như cậu ta biết điều, nếu không..."
Hắn không nói tiếp nữa.
Thật ra trận bóng rổ hôm nay, hắn đặc biệt sắp xếp Du Tinh Trạch ở đội đối thủ, không ngờ tên này lại chạy mất.
"Tôi đưa cậu đến nhà thi đấu trước, ở đây lạnh." Phó Từ nói xong chuẩn bị dắt tay Kỳ Ngôn, nhưng lại bị người kia trừng một cái.
"An phận chút đi."
Phó Từ bĩu môi, "Không nắm thì không nắm..."
Tay hắn thì an phận rồi nhưng vẫn không bỏ cuộc mà tiến lại gần Kỳ Ngôn thêm chút, vai sánh vai, "Trận đấu hôm nay tôi sẽ biểu hiện thật tốt. Nếu tôi thắng rồi có thể yêu cầu một phần thưởng không?"
Kỳ Ngôn nhạy bén phát hiện tầm mắt Phó Từ dừng lại ở cổ mình một chút, ý đồ vừa thẳng thắn vừa khẩn thiết.
Nghiện thật rồi đúng không?
Phó Từ thấy cậu không để ý hắn, tiếp tục tung chiêu, "Kỳ Ngôn, cơ bụng tám múi của tôi bắt đầu thành hình rồi, muốn nghiệm thu chút không?"
Hắn dán đến gần tai Kỳ Ngôn, thì thầm dỗ ngọt: "Sau khi vận động sờ sướng lắm, thử nhé?"