Sáng hôm sau, khoa Công nghệ thông tin có ca học sớm, còn Kỳ Ngôn thì không.
Lúc Lưu Liễu xuống giường không cẩn thận đụng trúng ghế, chân ghế ma sát với mặt sàn phát ra âm thanh hơi chói tai. Lưu Liễu vừa dựng ghế lại chỗ cũ, sau gáy đã bị vỗ một cái.
Phó Từ hạ nhỏ giọng, "Cẩn thận chút, không thấy Kỳ Ngôn còn đang ngủ à?"
Tối qua hắn rất muốn ôm Kỳ Ngôn ngủ, nhưng nhây cả nửa ngày vẫn bị người kia đuổi về, dẫn đến cuối cùng thời gian đã hơi trễ, cũng may sáng nay Kỳ Ngôn không học ca đầu, có thể ngủ thêm chút nữa.
Phó Từ nhìn rèm giường kéo kín của Kỳ Ngôn, hàng lông mày đang nhíu chặt thoát cái giãn ra, nhẹ tay nhẹ chân đi đến bồn rửa mặt đánh răng.
Lưu Liễu ngạc nhiên nhìn Tống Dương, hai người dùng ánh mắt giao tiếp, "Tối qua không phải bọn họ cãi nhau sao?"
Lúc Phó Từ đóng sập cửa ra ngoài, hắn cứ tưởng hai người họ tan rồi. Nói thật lòng, hắn làm bạn cùng phòng với Phó Từ hai năm, chưa từng thấy đối phương tức giận như vậy.
Xung quanh Phó Từ vô cùng đáng sợ, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Kể cả trước kia lúc Phó Từ bị người ta chơi xấu trên sân bóng, trọng tài mù mắt không nhìn thấy khiến hắn chỉ có thể đen mặt bảo mọi người cứ chơi tốt phần của mình, còn bản thân thì dùng thực lực khiến đối phương khâm phục.
Làm gì có như bây giờ, cứ như một quả pháo, chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng có thể kích nổ.
Hơn nữa kíp nổ được Kỳ Ngôn giữ trong tay.
Tối qua sau khi ký túc xá tắt điện, hắn còn mơ hồ nghe thấy tiếng động bên phía giường Kỳ Ngôn, không tự chủ toát cả mồ hôi, thậm chí còn gửi tin nhắn cho Tống Dương, để nếu có gì đó không đúng, bọn họ còn kịp thời qua ngăn cản.
Hắn thật sự sợ hai người đó đánh nhau.
Chẳng qua đợi được một lát thì hắn đã mơ màng ngủ mất, bên kia cũng không có động tĩnh gì khác, mà càng kỳ lạ hơn là sáng nay Phó Từ cứ như không có chuyện gì, ngược lại còn quan tâm Kỳ Ngôn hơn.
Cách thức chung sống của hai người họ không ai có thể hiểu thấu.
Đến khi ba người ra khỏi ký túc xá, Lưu Liễu mới dám hít một hơi sâu, hắn không kìm được nữa, hiếu kỳ hỏi: "Anh Phó, tối qua cậu và Kỳ Ngôn cãi nhau sao?"
Phó Từ đang gửi tin nhắn cho Kỳ Ngôn nhắc cậu nhớ ăn sáng, đến khi gửi thành công cất điện thoại vào túi hắn mới thuận miệng đáp một câu: "Không có."
Sao lại có thể cãi nhau? Chỉ là một cách gia tăng tình cảm giữa những người bạn tốt mà thôi.
Còn không thì là gì nữa, hắn cảm thấy bản thân hôm nay lại càng hiểu Kỳ Ngôn hơn.
Sau gáy Kỳ Ngôn có một vị trí đặc biệt, lúc chạm vào cậu sẽ run nhẹ rồi toàn thân căng cứng, nhưng sau đó lại từ từ thả lỏng dưới tay hắn, còn sẽ vô thức tựa gần hắn hơn.
Cứ như một chú mèo con được hầu hạ thoải mái, ngoan ngoãn khò khè làm nũng với hắn.
Lúc đó chắc rằng bản thân Kỳ Ngôn cũng không biết được mình đáng yêu thế nào.
Tống Dương để ý thấy khóe môi Phó Từ cong đến tận trời, trên mặt tràn ngập sự ngọt ngào, cậu không nhịn được xoa xoa cánh tay nói: "Anh Phó, tém tém lại đi, đã ra khỏi phòng vẫn còn bị bón cơm chó, thật sự quá đủ rồi."
Biểu cảm của Phó Từ cứ như đang tuyên bố với cả thế giới tình cảm của hắn và Kỳ Ngôn vẫn đang tốt lành đây!
Cũng vì vậy mà Lưu Liễu mới yên tâm, vừa ăn bánh bao mới mua vừa lấy điện thoại, thuần thục mò lên diễn đàn trường xem xem có gì mới. Chỉ ngay sau đó, hắn đột nhiên mở to mắt, "Anh Phó, chủ đề về CP của cậu và Kỳ Ngôn lại được lên trang chủ rồi..."
Mặc dù chủ đề CP của Phó Từ và Kỳ Ngôn luôn thu hút nhiều người ở đại học A, nhưng với thuộc tính trai thẳng rõ ràng của Phó Từ, mọi người cũng không dám đẩy thuyền quá lộ liễu, chỉ thỉnh thoảng đăng vài ba tấm hình cho đỡ thèm.
Không biết chuyện đã gì xảy ra, chỉ qua một đêm, chủ đề CP của hai người đột nhiên lên top.
Lưu Liễu vội vàng ngó thử, vẻ mặt hoài nghi không tin. Phó Từ lườm hắn một cái, "Nói."
"Mấy bài viết này đều nói tìm được chứng cứ cậu và Kỳ Ngôn đang yêu nhau, còn có cả ảnh."
Chuyện tối qua Phó Từ mặc áo ngắn quần đùi chạy xuống lầu trong thời tiết mười mấy độ bị rất nhiều người nhìn thấy, thậm chí còn không ít người phát hiện Phó Từ vội vã đến mức mặc ngược áo, chỉ trong chớp mắt đã đứng giữa Kỳ Ngôn và Hồ Dao, đúng kiểu một kẻ đang ghen sợ vợ chạy mất chẳng hề liên quan chút nào đến hai chữ trai thẳng.
Cư dân mạng góp nhặt những chi tiết khác nhau mà bắt đầu ăn đường, cuối cùng ăn đến điên loạn, mất cả kiểm soát.
Lưu Liễu nhìn Phó Từ cúi đầu xem điện thoại, trong lòng thấp thỏm không yên, Phó Từ thẳng như thế nào bọn họ đều biết, lúc trước có thể xem như đùa giỡn không để ý, nhưng bây giờ diễn đàn trường đều chắc chắn hắn với Kỳ Ngôn đang yêu nhau, Phó Từ nhìn thấy đoán chừng đang chán ghét cực độ.
Ai lại muốn bị đồn như thế với người bạn tốt của mình chứ?
Hắn đang muốn mở lời an ủi Phó Từ, lại thấy tay đối phương khẽ động, chầm chậm đăng nhập tài khoản của bản thân.
Lưu Liễu ngay lập tức sững người, gào thét chặn Phó Từ: "Anh Phó, cậu không thể dùng tài khoản của mình để đôi co với bọn họ."
Tài khoản phụ của mỗi người trên diễn đàn đều được quy định, với danh tiếng của Phó Từ, tài khoản của hắn sớm đã bị lộ.
Hắn cho rằng Phó Từ chịu phải đả kích nên muốn thanh minh, còn không tiếc dùng cả tài khoản của mình.
Tống Dương cũng căng thẳng mà khuyên, "Anh Phó, tôi biết cậu cảm thấy không thoải mái, nhưng bây giờ không phải là lúc bốc đồng."
Phó Từ tỏ vẻ khó hiểu, "Ai nói tôi muốn đôi co với họ?"
Chỉ là giúp đẩy bài viết lên thôi mà.
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.
*
Lúc Kỳ Ngôn biết được chuyện này đã là buổi chiều. Giờ nghỉ, cậu đang bổ sung ghi chép của tiết học trước thì Phong Tử Du bên cạnh đột nhiên huých cậu một cái, thần bí hỏi: "Kỳ Ngôn, Phó Từ thật sự là trai thẳng à?"
Kỳ Ngôn dừng bút, quay sang: "Sao lại hỏi vậy?"
Thuộc tính trai thẳng của Phó Từ còn chưa đủ rõ?
"Cậu không biết hả?" Phong Tử Du giật mình, nhưng lại chợt nhớ, "Quên mất cậu không thích lướt diễn đàn trường, chủ đề CP của cậu và Phó Từ hôm nay phải gọi là náo nhiệt."
Cậu nói xong đưa điện thoại cho Kỳ Ngôn, ý bảo Kỳ Ngôn tự xem.
Kỳ Ngôn vừa liếc nhìn, biểu cảm ngay lập tức trở nên nghiêm trọng.
Cậu đang yêu đương cùng Phó Từ?
Kỳ Ngôn cẩn thận xem thêm, nguyên nhân hình như là do chuyện hôm qua bị người trong trường nhìn thấy, còn nói Phó Từ vì ghen mà chạy đến sân vận động phát tiết cảm xúc, nói năng có đầu có đuôi vô cùng logic, đội thẳng cho họ chiếc mũ tình nhân.
[Ô ô, tôi nhìn thấy bức ảnh tối qua rồi, Phó Từ vội đến nỗi mặc ngược cả áo, sợ Kỳ Ngôn bị người khác giành mất, "tình bạn" thần tiên này tôi xin kính trước!]
[Nghe nói con gái nhà người ta chỉ đặt tranh, như vậy mà Phó Từ cũng ghen, còn đến sân vận động chạy cả sáu vòng, đến lúc ký túc xá sắp tắt đèn mới quay lại với bóng lưng phải nói là hiu quạnh.]
[Hai người này không phải đang lén lút yêu nhau chứ? Phó Từ nói bản thân là trai thẳng sắt thép chỉ là vỏ bọc à?]
Những lời bình luận như vậy đều ở vị trí cao, nhưng không biết tại sao, xu hướng bên dưới đột nhiên thay đổi, toàn bộ đều là tiếng hét.
[Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!]
Cách một màn hình Kỳ Ngôn cũng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của cư dân mạng.
Phong Tử Du thấy cậu nhíu chặt mày, chu đáo lướt màn hình chỉ vào một trong những bài viết đang hot, "Nhìn đây này."
[Acc phụ của Phó Từ:. ]
Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm ID kia một hồi mới nhận ra đây là tài khoản của Phó Từ, cũng vì dấu chấm đó mà bài viết mới xuất hiện nhiều tiếng hét như vậy.
*Bản gốc là bd - 帮顶 kiểu đi ngang qua cmt "bd" để bài viết không bị trôi hoặc để quay lại hóng sau, bên mình thì hay dùng dấu chấm nên mình thay thành "bd" thành "." để phù hợp với bản dịch hơn.
Phong Tử Du tặc lưỡi một cái, "Chính chủ đã ra mặt, còn gián tiếp thừa nhận bài viết này, tôi thật sự không biết rốt cuộc cậu ta muốn làm gì."
Trai thẳng thật sự không phải nên tránh như tránh tà những lời bàn tán như vậy sao? Làm gì có ai như Phó Từ ra mặt bình luận giúp, đây hoàn toàn là thêm dầu vào lửa.
Kỳ Ngôn mím môi, "Tôi gọi điện cho cậu ấy."
Nhưng cậu vẫn chưa kịp lấy điện thoại ra, vị trí bên trái đột nhiên đã thêm một người, hắn khoác lấy vai cậu, "Tìm tôi?"
Không biết tại sao Phó Từ lại bỗng dưng xuất hiện ở đây, còn thân mật ôm lấy vai cậu như vậy. Tầm mắt của hắn lướt qua đỉnh đầu Kỳ Ngôn nhìn Phong Tử Du bên cạnh, nụ cười trên mặt không đổi nhưng ánh mắt lại có phần lạnh lẽo.
Lúc nãy, cậu ta quá gần Kỳ Ngôn.
Phong Tử Du nhận ra ánh mắt không mấy thân thiện của hắn, cũng không hề tức nhật, chỉ cảm thấy buồn cười.
Rốt cuộc người này ghét đồng tính luyến ái hay là ghét cậu?
Không chỉ ghen với con gái, còn ghen với cả con trai? Kể cả cậu đã có người yêu thì phần địch ý này cũng chẳng giảm đi chút nào.
Đây là "trai thẳng" của môn phái nào vậy?
Phong Tử Du nhàm chán bĩu môi, chạy sang bên cạnh tìm Trình Lương nói chuyện.
Kỳ Ngôn cau mày hỏi hắn, "Sao cậu lại qua đây?"
Nếu như cậu nhớ không nhầm, Phó Từ có ca học nguyên buổi chiều, "Không phải cậu cúp tiết đấy chứ?"
Phó Từ thu lại sự lạnh nhạt nơi đáy mắt, cười xoa đầu Kỳ Ngôn, "Sao tôi có thể làm chuyện đó? Chỉ là phòng học tiết trước vừa hay ở bên này nên tôi đến dặn cậu trước, tan học nhớ đợi tôi về chung."
Hắn từ trong túi lấy ra một nắm kẹo chanh đẩy sang bàn Kỳ Ngôn, "Tôi còn mang đồ cho cậu này."
Kẹo ở ký túc xá đã hết, hắn tranh thủ giờ nghỉ đến siêu thị bên cạnh mua xong liền chạy đến đây đưa cho Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn không để ý những viên kẹo vàng ươm trên bàn mà nhìn chằm chằm Phó Từ, "Cậu không định giải thích cho tôi chuyện trên diễn đàn trường sao?"
Phó Từ không trả lời ngược lại nắm lấy bàn tay lạnh đến trắng bệch kia, cau mày hỏi: "Sao tay lại lạnh nữa thế này?"
Hắn cầm một tay Kỳ Ngôn bỏ vào túi sưởi ấm một hồi, không quên lấy tay còn lại nhét vào trong áo khoác, "Như vậy có đỡ hơn không?"
Phó Từ mặc áo len bên trong, bàn tay đặt lên trên vừa mềm mại vừa ấm áp, xúc cảm này khiến Kỳ Ngôn vô thức gật đầu, "Đỡ hơn nhiều rồi."
Chẳng qua ngay giây sau cậu đã hoàn hồn, đá chân Phó Từ một cái, "Đừng có chuyển chủ đề."
Phó Từ hơi bất lực, "Giải thích gì? Đó thật sự là tài khoản của tôi, hơn nữa bên trên nói cũng không sai. Tôi ghen nên mới xuống ngăn cản cậu với Hồ Dao..."
Hắn vẫn chưa nói xong, Kỳ Ngôn đã chưa tay bịt chặt miệng Phó Từ, "Đừng nói nữa!"
Người này còn mặt mũi nói những lời như vậy? Cậu đã nhìn thấy Phong Tử Du đang ở bên cạnh cười trộm bọn họ rồi đây.
Kỳ Ngôn lườm hắn một cái cảnh cáo, bỏ tay đang chặn trên miệng hắn xuống, "Cậu nói chuyện đàng hoàng đi!"
"Tôi thật sự nghĩ vậy mà." Phó Từ một mặt chân chính, "Nếu không tôi cũng sẽ không giúp bọn họ đẩy bài."
Thái dương Kỳ Ngôn giật giật: "...Cậu không nhìn thấy bọn họ nói chúng ta đang yêu đương?"
Trai thẳng kỳ thị đồng tính như Phó Từ làm sao có thể chấp nhận được những lời bàn luận như vậy?
"Ừa, tôi thấy mà." Phó Từ đưa tay vuốt đôi mày đang cau chặt của Kỳ ngôn, tỏ vẻ không quan tâm, "Có liên quan gì đâu? Trước giờ tôi đều không để tâm ý kiến của người khác."
Kỳ Ngôn vỗ cánh tay trên mặt mình xuống, cũng không biết trước kia ai dùng lời lẽ đanh thép nói không cho phép đẩy thuyền hắn với người khác, thấy một cái hack một cái, bây giờ tiếp nhận tốt như vậy?
Mạch não của trai thẳng quả là khác người.
Phó Từ thấy Kỳ Ngôn đã cáu, hắn bóc một viên kẹo đưa đến trước miệng Kỳ Ngôn dỗ dành, "Đừng nghĩ đến mấy thứ này nữa, tan học đợi tôi cùng ăn cơm, căn tin vừa mở một quầy mỳ qua cầu*, tôi dẫn cậu đi nếm thử."
*Mì qua cầu (过桥米线) là một món ăn rất nổi tiếng và là đại diện của ẩm thực Vân Nam (ảnh bên dưới).
Kỳ Ngôn không để ý đến hắn, đuổi thẳng người đi.
Ra khỏi phòng học, Phó Từ bỏ viên kẹo Kỳ Ngôn từ chối vào miệng, không biết có phải do còn vương mùi vị của Kỳ Ngôn hay không, hắn cảm thấy viên kẹo này vô cùng ngọt ngào.
Thật ra có một nguyên nhân hắn chưa nói, hắn cố ý ràng buộc Kỳ Ngôn với mình, dù cho có bị hiểu nhầm là đang yêu đương cũng chẳng sao, như vậy càng tốt, sẽ không có ai giành người với hắn.
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.
*
Tối đó, Phó Từ thề bảo đảm với Kỳ Ngôn sẽ không đăng những thứ giống thật mà là giả lên diễn đàn trường nữa, để chủ đề về hai người tự hạ nhiệt, như vậy Kỳ Ngôn mới miễn cưỡng tha thứ cho hắn.
Cậu và Phó Từ, không cần những lời bàn luận mập mờ đó.
Cậu cố gắng bình tĩnh lại, nhưng vừa mở ảnh của Hồ Dao ra chuẩn bị vẽ thì bị Phó Từ cưỡng chế kéo đến sân vận động, hắn nói muốn để cậu hạ hỏa thuận tiện rèn luyện thân thể.
"Cậu khỏi bệnh rồi, chuyện tập luyện không thể lơ là nữa." Phó Từ vừa nói vừa dạy cậu khởi động, trông dáng vẻ không hề mang theo chút tâm tư riêng nào.
Kỳ Ngôn ngờ vực nhìn hắn một cái, không nhúc nhích.
Cậu không thích chạy bộ chút nào, ra cả thân mồ hôi, vừa nhớp nháp vừa mệt người.
"Lúc trước bị cảm chỉ là ngoài ý muốn, chuyện rèn luyện để sau đi, dạo này tôi bận lắm."
Cậu nói xong định tìm cớ chuồn, nhưng lại bị người kia ôm lấy cổ kéo vào lòng.
"Đừng hòng chạy." Giọng nói của Phó Từ vang lên bên tai, còn tiện tay bẹo má cậu, "Tôi biết gần đây cậu có một cuộc thi, nhưng có phải vẫn chưa có linh cảm? Ra ngoài dạo vài vòng có khi lại nghĩ ra."
Lúc đầu Kỳ Ngôn không vẽ tranh cho Hồ Dao mà ngồi ngốc trước tờ giấy rất lâu, sau khi đặt bút xuống vẽ thì liên tục xóa xóa tẩy tẩy, sau cùng thật sự không vẽ được gì mới chuyển sang vẽ cho Hồ Dao.
Lời này của Phó Từ khiến Kỳ Ngôn có hơi sầu não, cậu tựa đầu vào vai Phó Từ, nhìn lên bầu trời, rầu rĩ nói: "Đến cậu cũng nhìn ra?"
Chủ đề [Vườn trường] này cậu thật sự không có ý tưởng gì. Đối với cậu, vườn trường chỉ có học tập và vẽ vời, cuộc sống của cậu cũng chỉ là ba điểm thẳng hàng, căn tin, phòng học, ký túc xá.
Quy luật lại rập khuôn, cậu không nghĩ ra được phải vẽ gì.
Phó Từ nghiêng người để Kỳ Ngôn tựa thoải mái hơn, "Đương nhiên tôi biết."
Tầm mắt của hắn lúc ở ký túc xá chưa từng rời khỏi Kỳ Ngôn.
"Cậu đừng ép bản thân quá." Phó Từ xoa đầu Kỳ Ngôn, muốn nắm tay cậu nhưng lại bị tránh mất, chỉ có thể bất lực cười, "Được được được, không nắm tay, đi dạo cùng tôi chứ?"
"Lâu lắm rồi không cùng cậu tản bộ."
Gió đêm thổi qua khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, tóc mái của Phó Từ bị gió thổi lên có chút loạn nhưng lại không hề làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của hắn, ngược lại giống như thêm chút phóng khoáng. Nhưng khi hắn thu lại tất cả góc cạnh của bản thân, ánh mắt tràn ngập sự mong đợi khiến Kỳ Ngôn bất giác suýt nữa gật đầu.
Một Phó Từ như vậy cực kỳ khó để từ chối.
Nhưng rất nhanh, Kỳ Ngôn đã hối hận.
Cậu bị người kia dắt chạy tròn ba vòng thở không nên hơi, mỗi lần cậu muốn dừng lại, Phó Từ sẽ kéo tay cậu lao về phía trước. Đến khi cậu không chịu được nữa, chân mềm nhũn suýt ngã xuống, Phó Từ mới đỡ lấy eo cậu, để cậu nghỉ một chút, "Mệt vậy sao?"
Mới có ba vòng, thể chất của Kỳ Ngôn tệ thật đấy.
Kỳ Ngôn đang thở hổn hển, nghe vậy đấm mạnh vào hắn, nhưng vì không có sức nên người kia dễ dàng chặn được, còn bị nắm lấy tay.
Cậu vùng ra không được, chỉ có thể cắn răng nói: "Đồ lừa đảo."
Nói tản bộ, vừa đi được vài bước đã kéo cậu chạy.
Cậu không nên bị vẻ bề ngoài của Phó Từ mê hoặc, người này chắc chắn ngay từ đầu đã không có ý tốt!
Phó Từ ôm Kỳ Ngôn không còn chút sức vào lòng, đối phương hình như thật sự rất mệt, bình thường ở bên ngoài cậu còn không cho nắm tay huống chi là ôm, bây giờ hắn phải ôm cho đủ. Kỳ Ngôn toàn thân mềm mại dán vào người hắn, cậu khẽ thở dốc, hơi thở phảng phất quanh tai mang đến cho hắn một cảm giác thân mật khác lạ.
"Thật muốn dắt cậu chạy thêm ba vòng nữa." Phó Từ thầm thì.
Như vậy có phải hắn có thể bế Kỳ Ngôn về ký túc xá? Hoặc còn có thể tắm cho Kỳ Ngôn đã không còn sức lực?
Nhưng chưa để hắn kịp mơ mộng xong, eo đã bị véo mạnh một cái, "Phó Từ, cậu còn kéo tôi chạy thêm một bước nữa xem!"
Kỳ Ngôn luồn thẳng tay vào trong áo mà véo, cơn đau vừa rõ ràng vừa trực tiếp.
"A..." Phó Từ ngay lập tức xin tha, "Tôi sai rồi, nhẹ chút, nhẹ chút."
Nói thì nói vậy nhưng Phó Từ lại càng dùng sức ôm Kỳ Ngôn vào lòng chặt hơn, thậm chí còn mượn cớ đau siết lấy eo Kỳ Ngôn, khiến cơ thể hai người lập tức dán vào nhau.
Hai cơ thể vừa vận động xong mang theo nhiệt độ hừng hực dần dần quấn vào nhau, Phó Từ càng không khách sáo vùi đầu vào cổ cậu hít một ngụm, tay phải vô thức vuốt ve sau gáy cậu, giọng nói vô cùng thỏa mãn, "Kỳ Ngôn, hình như sau khi chạy xong cậu còn thơm hơn, là mùi kem dưỡng da tay sao?"
Kỳ Ngôn lạnh mặt đẩy Phó Từ, kéo quả đầu xù xù kia ra, "Tôi thoa kem dưỡng tay lên cổ à?"
Chiếm tiện nghi của người ta cũng không tìm cái cớ nào hợp lý tí.
Phó Từ nghe vậy cười toe toét, "Vậy tôi ngửi thử tay nhé?"
Nói xong hắn làm bộ đưa tay Kỳ Ngôn lên mũi, nhưng vẫn chưa kịp cảm nhận được gì đã bị Kỳ Ngôn đá một cái, mắng: "Sao cậu lại biến thái vậy hả?"
Cứ như cún mà ngửi cậu mãi.
Bây giờ ở sân vận động không phải chỉ có hai bọn họ, rất nhiều người cũng đang chạy bộ, dù cho trời có tối thì họ cũng không thể trắng trợn mà thân mật như vậy.
Trai thẳng thật là một chút kiêng dè cũng chẳng có.
Kỳ Ngôn tự mình đứng dậy, cậu nhìn Phó Từ vừa bị đẩy ra đang định dán lại tiếp cảnh cáo: "Đừng ôm tôi nữa, đây là bên ngoài, cậu có thể chú ý chút không?"
Phó Từ khựng lại, nhưng ngay sau đó vô cùng vui sướng, "Vậy về ký túc xá là tôi có thể ôm sao?"
Kỳ Ngôn: "......"
"Tôi khát rồi, cậu đi mua nước cho tôi đi." Kỳ Ngôn không nhìn nổi nụ cười ngang ngược của hắn, sai bảo: "Muốn uống lạnh."
"Không được, thời tiết thế này uống nước lạnh dạ dày của cậu sẽ không chịu nổi." Phó Từ bác bỏ không cần suy nghĩ, "Uống nước nóng sẽ tốt hơn."
Kỳ Ngôn ngay lập tức phát cáu, nhấn mạnh: "Tôi muốn uống lạnh."
Phó Từ do dự hồi lâu, "Hay là mỗi người nhường một bước, mua nhiệt độ thường."
Hắn nói xong chưa kịp để Kỳ Ngôn trả lời đã xoay người chạy mất. Chạy được vài bước dường như nhớ ra gì đó, Phó Từ quay lại nhét vào tay Kỳ Ngôn một vật, "Tôi quay lại ngay."
Sau khi người đã đi, Kỳ Ngôn mở lòng bàn tay ra, chiếc kẹo chanh sáng lấp lánh dưới ánh đèn vẫn còn lưu lại nhiệt độ của chủ nhân.
Âm ấm.
Kỳ Ngôn nhắm mắt, khóe miệng không tự chủ cong lên...
Phó Từ, thật phiền mà.