Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 97




Môi Hứa Thịnh bị cắn đến phát đau nhưng cậu không hề né tránh chút nào, thậm chí còn giơ tay lên nắm cổ áo Thiệu Trạm, kéo cậu ấy về phía mình. Hai người ở hàng cuối lớp học, không hề kiêng kị gì cả hôn nhau.

Nhưng buổi tối vẫn sẽ có giáo viên đi trực kiểm tra các phòng học———–

Chẳng bao lâu, từ cửa cầu thang truyền đến những tiếng bước chân từ xa đến gần.

Hứa Thịnh dần dần thành thạo, cho dù đứng trên bàn học thì chân vẫn dài như bình thường, hai đầu gối khuỵu xuống, dáng người tiêu chuẩn, thậm chí cậu còn chủ động sấn lên, ngay lúc Thiệu Trạm định tách ra còn thử thăm dò liếm môi Thiệu Trạm một chút: “Vẫn chưa hôn đủ.”

Hai người ở hàng cuối lớp học, Thiệu Trạm giơ tay lên là có thể mò tới công tắc bật đèn ở gần tấm bảng đen, “tách” một tiếng, đèn trong phòng học tắt ngúm.

“…”

Hứa Thịnh tưởng rằng cậu ấy sẽ kéo cậu ra ngoài trốn giáo viên, nhưng Thiệu Trạm không làm như vậy, bọn họ còn tiếp tục hôn nhau trong bóng tối.

Sau khi tắt đèn, phòng học và bóng đêm bên ngoài như hòa thành một nơi, trước mắt không nhìn thấy gì cả, hơn nữa không biết lúc nào giáo viên đi tuần tra sẽ đi từ cửa cầu thang thoáng qua cửa lớp 7. Ngoài xúc cảm trên môi ra, Hứa Thịnh còn nghe được cả tiếng tim mình đập.

Mãi cho đến khi Thiệu Trạm nhéo cằm cậu hỏi: “Đủ chưa?”

Làm chuyện này trong phòng học, đúng là rất kích thích.

Hứa Thịnh nheo mắt lại, nhìn đường nét của Thiệu Trạm ẩn trong bóng tối: “Vẫn không đủ thì sao? Về phòng tiếp tục nhé?”

Thiệu Trạm kéo mũ áo sau lưng cậu, phủ lên đầu cậu: “Đừng khóc lóc hô dừng là được.”

Rõ ràng Thiệu Trạm đang nói đến chuyện khác, cái từ “khóc lóc” này cũng không phải khóc nghĩa trên mặt chữ. Đôi mắt Hứa Thịnh đỏ ửng, còn chửi thô tục mấy câu, sau đó cứ rầm rì bản thân thoải mái quá là không còn quan tâm đến cậu nữa.

Lấy tay hoặc dùng chân “hỗ trợ”…thật sự rất mệt mỏi.

Hứa Thịnh “chậc” một tiếng, không thừa nhận bản thân sợ như thế, cậu chống một tay lên bàn học nhảy xuống về phòng, đúng lúc giáo viên kiểm tra đi lướt qua cửa lớp 7.

——-

Trong lòng Khưu Thu không yên tâm về vụ trang trí bảng, ngày hôm sau ngay cả ăn sáng cũng không buồn ăn, đến lớp từ sáng sớm. Cùng đến lớp học từ sớm với cô còn có hai thành viên khác trong nhóm những người nhận trách nhiệm trang trí bảng.

Viên Tự Cường: “Chị Thu à, đừng tự trách bản thân, là do tôi kém cỏi.”

Đàm Khải ngoài miệng thì nói tự tin, sau khi vẽ xong mọi sự tự tin đều biến mất: “Chị Thu, thật sự xin lỗi, bảng đen lớp chúng ta bị trang trí thành như vậy đều là lỗi của tôi, là do tôi quá tự tin với khả năng vẽ của mình, là tôi…”

Mấy người vừa nói vừa đẩy cửa lớp ra, Đàm Khải sửng sốt, nửa câu sau bất ngờ bẻ lái: “Đi nhầm lớp rồi.”

“Nghĩ gì đấy, biển ghi lớp 11-7 còn gì nữa, đi cả một năm rồi sao mà đi nhầm được?” Viên Tự Cường đẩy Đàm Khải ra, đi vào lớp, vừa mới dứt lời, cậu ta cũng chợt lùi ra ngoài: “Con bà nó chứ, đi nhầm lớp thật rồi. Đây không phải lớp chúng ta!”

Lớp bọn họ làm gì có cái bảng đen nào được vẽ đẹp như thế!

Phản ứng đầu tiên của Khưu Thu cũng là: Đây không phải lớp 7.

Ngay sau đó trong đầu chầm chậm nhớ lại ngày hôm qua có một chàng trai đã tiện tay viết tên mình lên giấy đăng ký, còn cả giọng nói đầy sự tự tin thoải mái kia nữa: “Để tôi làm.”

Cô gái ngơ ngẩn ở cửa lớp, bầu trời đầy sao mang nhiều sắc màu cùng với những bóng người xếp chồng lên nhau trên tấm bảng đen đánh mạnh vào thị giác——-Những gì bọn Đàm Khải cùng vẽ với nhau so với bức tranh này đúng chỉ là kỹ năng của một đứa trẻ lên ba, không chỉ Đàm Khải, ngay cả tấm bảng xuất sắc nhất của lớp 6 bên cạnh hay lớp 3 với những nét vẽ kiêu ngạo bằng phấn kia ngày hôm qua cũng có thể qua đây mà nhìn thử, sau khi so sánh với bây giờ, bọn họ đã hoàn toàn trở nên mờ nhạt.

Một lúc lâu sau, Khưu Thu nói: “Đây là…Thịnh ca vẽ.”

Đàm Khải: “Tôi biết không?”

Viên Tự Cường: “Ai cơ?! Lớp chúng ta còn Thịnh ca nào khác à?”

Khưu Thu: “…”

Còn chưa bình chọn, chuyện tấm bảng đen của lớp 7 bỗng nhiên lội ngược dòng trở nên đẹp xuất sắc lan truyền trong khối.

Phần đánh giá bình chọn lại không hồi hộp chút nào.

Hạng nhất bình chọn trang trí bảng đen: Lớp 11-7.

Cả khối hoàn toàn khiếp sợ trước chuyện này, nhất là những bạn học lớp 6 vẫn còn đi ngang qua lớp 7 cười nhạo bảng lớp người ta dở tệ ngày hôm qua.

“Mẹ kiếp, tối hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?”

“Lớp 7 ăn gian à?”

“Hôm qua lớp 6 vẫn còn chắc ăn giành chiến thắng…”

Người trong cuộc Hứa Thịnh hoàn toàn không quan tâm đến thành tích cuối cùng, bởi vì hôm qua cậu vẽ đến muộn, lại vì thi cử mà thiếu ngủ liền mấy buổi tối, ngủ nguyên cả một giờ tự học sáng sớm. Trước khi cậu nằm xuống còn thấy bạn học ngồi hàng trên không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm. Lúc này Hứa Thịnh đang vô cùng mệt mỏi, tính khí cũng không tốt: “Có chuyện gì không? Có chuyện thì chờ tôi ngủ dậy rồi nói sau.”

Bạn học hàng trên im lặng quay người về, thầm nghĩ: Lớp 7 bọn họ đúng là gian lận rồi, cái máy gian lận này gọi là giáo bá.

Đến khi Hứa Thịnh tỉnh ngủ, tiết Hóa học đầu tiên đã trôi qua một nửa, giờ đánh giá bình chọn trang trí bảng đen cũng đã kết thúc từ lâu.

Thiệu Trạm chép bài lại để lát cậu chép được, tiện thể thông báo: “Lớp chúng ta hạng nhất.”

Hứa Thịnh “Ờm” một tiếng, không có phản ứng gì: “Thật bình thường, phát huy bình thường.”

Thiệu Trạm tiếp tục thông báo, không có cảm xúc gì nói: “Khưu Thu nói cảm ơn cậu, còn cả lớp phó văn nghệ lớp bên cạnh khóc.”

Hứa Thịnh sờ mũi, việc cậu làm lớp phó văn nghệ lớp người ta khóc vào những lần thi trang trí bảng đen cũng không phải mới xảy ra một lần: “…Tôi nói rồi mà, tham gia hoạt động này rất phiền toái, nếu không phải chị Thu bị chỉ trích tôi chắc chắn sẽ không làm. Lớp phó văn nghệ lớp bên cạnh là nam hay nữ thế? Nam thì thôi, nếu là nữ, hay là tôi đưa cô ấy viên kẹo nhé?”

Thiệu Trạm bị cái tính ồn ào “chị em bạn dì” của Hứa Thịnh làm cho nhức đầu: “Cậu đưa kẹo xong thì định nói gì?”

Hứa Thịnh suy nghĩ một lúc, nghĩ đến một câu duy nhất: “Lần sau nhường cậu một ít nhé?”

Thiệu Trạm: “…”

Kỹ năng dỗ người khác của giáo bá họ Hứa đúng là hạng nhất, nếu cậu thật sự chặn người ta lại ở cửa sau rồi đưa kẹo, để lại thêm một câu “Lần sau nhường cậu một ít nhé?“, có khi lớp phó văn nghệ lớp bên cạnh bị shock đến tận khi tốt nghiệp luôn.

Hứa Thịnh nói xong, đang định mở vở Thiệu Trạm chép bài, người bên cạnh đưa tay sang lấy vở lại.

“…Này”, Hứa Thịnh cầm bút, gõ bút xuống mặt bàn một cái, “Có ý gì?”

Thiệu Trạm không lên tiếng.

Hứa Thịnh: “Anh ơi?”

Thiệu Trạm lạnh giọng nói, “Gọi anh cũng vô dụng, nội dung vẫn còn ở trên bảng kia kìa, tự ngẩng đầu lên chép đi.”

Hứa Thịnh đặt bút xuống, không có biện pháp khác, khen ngợi: “Chữ trên bảng không có đẹp bằng chữ anh.”

“Con mẹ nó, không đưa nữa”, Hứa Thịnh nói xong thì nhanh chóng nhận ra, cậu kéo vạt áo Thiệu Trạm, “Không đưa nữa có được không? Vừa rồi em chỉ nói chơi thôi mà.”

Ban đầu chuyện Hứa Thịnh trang trí bảng đen chỉ lan truyền trên Tieba của trường, cuối cùng không biết là ai đăng lên Internet, tạo nên một làn sóng khen ngợi lớn, còn ghi một tag thật lớn: Trang trí bảng đen lớp nhà người ta.

Chuyện lớp phó văn nghệ của lớp 6 khóc ầm ĩ đến mức ngay cả Mạnh Quốc Vĩ cũng biết, không chỉ cả khối khiếp sợ trước thực lực của lớp 7 bọn họ, ngay cả bản thân Mạnh Quốc Vĩ cũng ngạc nhiên: “Hứa Thịnh lớp chúng ta cũng có thực lực kinh người này sao? Sao tôi lại không biết nhỉ?”

Mạnh Quốc Vĩ: “Tôi còn nắm chắc hạng nhất đếm ngược của bảng đen lớp tôi rồi cơ.”

Tài nghệ hạng ba cuộc thi tô màu do nhà trẻ tổ chức của Đàm Khải đúng là khiến người ta tuyệt vọng, ban đầu Mạnh Quốc Vĩ ngắm qua bảng đen của lớp 7 cũng nghĩ đến lần này lớp mình sẽ đạt được thành tích gì rồi, chỉ nghía qua một cái thôi mà ông đã mất hết ý chí: Thôi bỏ đi, vẫn là lấy học tập làm việc quan trọng nhất, mấy chuyện trang trí bảng đen này cũng chỉ là mây trôi.

Mạnh Quốc Vĩ đang ngạc nhiên, chưa đầy hai tuần sau thì nhận được điện thoại mẹ Hứa Thịnh gọi đến.

Dựa vào trực giác nhạy bén của mình, lần này giọng người phụ nữ gọi đến không hề giống với trước đây, lúc nhắc đến Hứa Thịnh, ngay cả trọng điểm cũng thay đổi, không còn giống như lần trước hỏi Hứa Thịnh có làm những việc gì không liên quan đến học tập ở trường không nữa.

Hứa Nhã Bình: “Chào thầy.”

Hứa Nhã Bình được dì Khang bổ sung những kiến thức liên quan đến thi nghệ thuật xong, cũng biết nếu tài năng của Hứa Thịnh được bồi dưỡng đàng hoàng thì học trường nào cũng không thành vấn đề, đây là chuyện mà bà hoàn toàn không nghĩ tới.

Ban đầu bà chỉ suy nghĩ qua lời của “Hứa Trạm” nói, để mặc cho Hứa Thịnh làm những chuyện mà cậu thích làm, chưa từng nghĩ nhiều đến vậy, cũng không kỳ vọng cậu lại có thành tích tốt đến thế.

Sau khi được khai thông, Hứa Nhã Bình mới nhận ra số phận tặng cho bà một món quà, lại sợ hãi nếu hồi xưa mình không cứng nhắc cố chấp như thế, Hứa Thịnh cũng đã không để vụt mất bao nhiêu cơ hội.

Hứa Nhã Bình nói rõ mục đích: “Là thế này, Hứa Thịnh định tham gia thi nghệ thuật…”

Mạnh Quốc Vĩ: “?” Thi nghệ thuật cái gì cơ?

Hứa Nhã Bình: “Chẳng phải sắp lên lớp 12 rồi sao? Nghĩ trước rồi nên nói trước với thầy một tiếng, năm lớp 12 nó còn phải tham gia tập huấn phòng vẽ, không thể đến trường học được, tình huống tương đối đặc thù…”

Trước khi liên thi Mỹ thuật một tháng được gọi là “kỳ tập huấn”. Thí sinh cần giảm bớt thời gian học lớp văn hóa để tham gia tập huấn chuẩn bị thi của phòng vẽ, lịch luyện tập dày đặc, nâng cao cảm xúc và năng lực trình độ để có thể phát huy khả năng cao nhất có thể, vượt qua liên thi.

Mạnh Quốc Vĩ đã từng nghe qua kỳ tập huấn này, bởi vì Nhị Trung Lập Dương ở bên cạnh đã làm như vậy, chương trình liên thi Mỹ thuật ông đã từng nghe nói qua ít nhiều, nhưng từ trước đến nay Lâm Giang bọn họ chưa từng có học sinh Mỹ thuật nào hết!

Đừng nói là mấy năm gần đây, cho dù có quay lại trước đây, kể từ thời thành lập trường cũng không tìm được bất kỳ một ai!

Sau giây phút kinh hoàng ngắn ngủi, Mạnh Quốc Vĩ nhanh chóng tìm được năng lực diễn đạt, nói: “Tôi biết, chuyện này, đúng là tình huống này rất đặc thù.”

Quá đặc thù.

Đặc thù đến mức ông cũng không biết phải báo cáo thế nào với chủ nhiệm Cố.

Hứa Nhã Bình trình bày tình huống xong, trước khi cúp điện thoại lại hỏi mấy câu: “Trạng thái tinh thần gần đây của Hứa Thịnh có ổn không?”

“Không có hành động nào quá bất thường chứ? Ví dụ như đột nhiên giống như biến thành một người khác vậy.”

“Hoặc là đột nhiên nói năng khó hiểu?”

“…”

Mạnh Quốc Vĩ vừa mới tiêu hóa được chuyện Lâm Giang bọn họ sắp xuất hiện một học sinh đầu tiên thi Mỹ thuật thì nghe được mấy câu này.

Cách nói chuyện nghe cứ như Hứa Thịnh mắc bệnh tâm thần vậy.

Hứa Thịnh rất bình thường mà.

Bây giờ mẹ quan tâm tới con trai đã đến mức này rồi sao? Mạnh Quốc Vĩ ngây người suy nghĩ.

Sau sự kiện trang trí bảng đen, chuyện Hứa Thịnh muốn tham gia liên thi Mỹ thuật nhanh chóng lan truyền khắp phòng làm việc: Lâm Giang bọn họ sắp chào đón một học sinh đầu tiên thi Mỹ thuật kể từ khi thành lập trường đến nay.

Bàn tán thì nhiều, trong sự bàn tán cũng xuất hiện không ít những sự nghi ngờ chất vấn.

“Cô Dương”, trong một gian phòng làm việc khác, có giáo viên hỏi giáo viên dạy thay môn Hóa của lớp 7 rằng, “Hứa Thịnh của lớp cô dạy thay phải không? Nghe nói em ấy thi Mỹ thuật, chuyện này đúng là thần kỳ quá, trường ta chưa bao giờ có học sinh nào thi Mỹ thuật cả.”

Cô Dương vốn đã không thích Hứa Thịnh, cho dù thái độ học tập của Hứa Thịnh đã tiến bộ trong học kỳ này, điểm này vẫn không hề thay đổi.

Cô ta càng có thành kiến trong lòng với chuyện Hứa Thịnh đi thi “Mỹ thuật”, cười khẽ một tiếng: “Muốn đi đường tắt thì có. Với điểm số này của em ấy, mặc dù bây giờ đã tiến bộ, nhưng mà quang minh chính đại vào được một ngôi trường tốt gần như là bất khả thi.”

Trừ giáo viên thảo luận với nhau ra, trên hành lang tòa nhà lớp học cũng có người bàn tán.

Bây giờ là thời gian ra sân, những người khác đều đã xuống sân, chỉ còn mấy học sinh đi trễ của lớp 6 tụ tập một chỗ, vừa nói vừa ra cửa cầu thang. Một người trong số đó không phục, nói: “Học sinh Mỹ thuật yêu cầu điểm văn hóa thấp, dựa vào cách tính, trường nào mà chả như nhau. Cho dù điểm văn hóa có thấp nhiều hơn so với chúng ta vẫn có thể vào được…”

“Con bà nó, thoải mái như vậy hả?”

“Chúng ta vất vả học hành, bọn họ vẽ một tí đã hạ được điểm rồi?”

Học sinh lớp 6 vốn đã nắm chắc cục diện chiến thắng, đột nhiên bị lớp 7 chen ngang, cho dù Hứa Thịnh là giáo bá cũng không ngăn được bọn họ khua môi múa mép sau lưng: “Tôi cảm thấy Hứa Thịnh này, nếu điểm số như thế vẫn chưa đủ, có khi mua được điểm của trường nào luôn ý——–”

Bọn họ đang nói đến đây thì dừng lại.

Trước mặt bọn họ là một chàng trai cả người lạnh lùng, đúng lúc đó vừa đi xuống cầu thang, trong tay cậu đang cầm sách bài tập rất mỏng, do lúc giải đề nên cậu xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay gầy gò.

Vị đại ca này mang trên người một danh hiệu, cho dù ai thấy cậu cũng đều phải tâm phục khẩu phục gọi một tiếng: Học thần.

Thiệu Trạm được thầy gọi đích danh lên sửa đề một mình, lúc đi qua mấy người của lớp 6 cũng không đi ngang qua thẳng mà dừng lại trước mặt một người trong số bọn họ.

“Vừa rồi nói gì?”

Giọng điệu không hề thiện cảm.

Rét lạnh.

Cho dù Thiệu Trạm trong mắt bọn họ luôn mang hào quang của học thần, giờ phút này cái gọi là hào quang của học thần cũng không che giấu được đôi mắt lạnh lùng của chàng trai. Cậu đứng trước mặt khiến bọn họ có cảm giác bí bách không thở được. Rất lâu mà không có ai trả lời, dường như cậu không chịu được: “Nghe không hiểu tiếng người phải không? Vừa rồi nói gì, lặp lại lần nữa.”Lời editor: Lúc mình đọc lướt QT trước khi edit có thấy mấy câu tiêu cực về Hứa Thịnh, cũng nghĩ rằng chắc chỉ là lời của học sinh bàn tán thôi. Không ngờ còn có cả phần của cô Dương nữa, cảm giác thất vọng kinh khủng:< Nhưng thật ra cũng không có gì quá bất ngờ, nhân vật này từ trước đã như vậy rồi.