Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 90




Khang Khải hoàn toàn không biết lần này bản thân dày công thổi rainbow-fart lại thổi nhầm đối tượng, sau khi bên đầu kia lạnh nhạt đáp lại một câu thì không còn tiếng gì nữa. Cậu lại “Alo” một tiếng, đối phương dứt khoát cắt đứt cuộc gọi.

Lòng bàn tay Thiệu Trạm ấm áp, Hứa Thịnh tưởng rằng cậu ấy muốn giữ mình là để cậu đừng đi, nhưng mà nhanh chóng nhận ra Thiệu Trạm cố gắng dùng sức trên tay không giống với suy nghĩ của cậu. Cậu bị Thiệu Trạm kéo lùi ra khỏi dòng người mấy bước.

Đám người ồn ào đông đúc dần cách xa bọn họ, ánh sáng của pháo hoa hoàn toàn tỏa sáng khắp bầu trời đêm.

Hứa Thịnh vốn đã bị cuộc điện thoại bất ngờ của Khang Khải làm rối loạn suy nghĩ, trong đầu “Ầm” một tiếng tựa như quay trở lại ngày mưa hơn một năm trước đó. Vô số âm thanh cùng với tiếng nổ của pháo hoa dồn lại cùng nhau ập tới, sau đó những âm thanh ấy bỗng nhiên dần biến mất. Bởi vì trong lúc giật mình Hứa Thịnh nghe thấy Thiệu Trạm nói bên tai cậu: “Muốn đi đâu không?”

Vào giây phút Khang Khải nói xong, Hứa Thịnh đã thử nghĩ qua rất nhiều phản ứng. Cậu nghĩ Thiệu Trạm sẽ hỏi cậu đã có chuyện gì xảy ra, có thể sẽ ngạc nhiên, sẽ cảm thấy kỳ lạ…Nhưng mà không nghĩ đến phản ứng này.

Thiệu Trạm cũng thật sự không muốn ép cậu phải đối mặt, cũng không muốn truy hỏi, nếu như bây giờ Hứa Thịnh muốn trốn tránh, cậu sẽ để mặc cho cậu ấy làm vậy.

Khi pháo hoa vừa mới bắt đầu nổ trên bầu trời cũng chính là lúc đông người nhất. Dòng người vọt lên, nhưng hai người đi hướng ngược lại rời sân, Hứa Thịnh bị cậu dắt theo, cuối cùng hai người cùng nhau bỏ chạy.

“Wow——–pháo hoa đó.”

“Mau chụp hình, hai người đừng chắn ống kính của tôi.”

Nữ sinh không thể nào kháng cự được trước những thứ như pháo hoa. Khưu Thu ôm mặt nghiêng đầu muốn tìm bạn cùng lớp 7, nhưng nhận ra vị trí bên cạnh bồn hoa vốn có một người đứng một người ngồi giờ lại trống không. Cô đi vòng xung quanh, không thấy bóng dáng Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đâu: “Trạm ca với Thịnh ca đâu rồi?”

Viên Tự Cường cố gắng giữ tư thế tạo dáng: “Tôi cũng đang muốn biết hai người bọn họ đi đâu đây. Tạo dáng kiểu này mỏi lắm rồi, không thì Thu ca cậu chụp giúp tôi một pô đi.”

Khưu Thu: “…”

Gió mùa đông lạnh thấu xương, khô hanh, nhưng Hứa Thịnh chạy đến cả người toát mồ hôi. Cả hai người đều đang nóng, hoàn toàn cách xa khỏi đám người đông đúc. Một số khu vực trong khu vui chơi đã đóng cửa, cuối cùng hai người dừng lại ở một góc vắng vẻ.

Phía sau là tiệm bán đồ ăn vặt vừa mới đóng cửa, nơi này cách địa điểm xem pháo hoa đến mấy con phố, rất ít người qua lại.

Ghế dài trước tiệm bán đồ ăn vặt không có ai, Hứa Thịnh đạp chân lên ghế, co chân lại ngồi xuống———-tuy nói là ngồi nhưng cái tư thế này còn giống như “rúc” hơn, bởi vì chạy quá nóng nên cậu cởi áo khoác, cổ áo len rộng rãi, cả người thể hiện sự biếng nhác uể oải không hề phù hợp với bề ngoài của “Thiệu Trạm”.

Thời gian trôi qua rất lâu nhưng không ai chủ động mở lời trước.

Ngày hôm qua Hứa Thịnh vẫn còn trả lời tin nhắn của Khang Khải về chuyện này, không ngờ hôm nay đã bại lộ ngay trước mặt Thiệu Trạm. Cậu nhận ra bản thân không phải là không muốn nói, không có cơ hội nói hay không kịp nói, mà là không biết nên làm thế nào để đối mặt với chuyện này.

Mờ mịt, trốn tránh, không biết nên làm cách nào, những tâm trạng này đều có.

Hứa Thịnh chấn chỉnh lại cảm xúc, mới nâng đầu gối lên vùi cả gương mặt vào giữa: “Tôi…”

Cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Thiệu Trạm đứng trước mặt mình, nhìn thấy “bản thân” từ góc độ này khiến Hứa Thịnh có cảm giác không chân thực, hư ảo, giống như thấy được chính mình từ một không gian khác xa xôi tới. Nhưng mà ảo giác này nhanh chóng bị đánh tan, bởi vì Thiệu Trạm giơ tay xoa nhẹ lên đầu cậu một cái: “Không muốn nói có thể không nói.”

Thiệu Trạm đứng dưới tán cây bị bóng tối bao trùm, ánh sáng đường phố ngược sáng sau lưng cậu. Một tay cậu nhét trong túi áo, mò mẫm mãi mới thấy được thanh kẹo còn chưa ăn hết từ buổi sáng. Cậu bóc vỏ kẹo, cúi người.

Hứa Thịnh không kịp phản ứng đã bị cậu nhét viên kẹo vào miệng.

“Ăn đồ ngọt sẽ giúp não tiết ra dopamine”, Thiệu Trạm nói, “Dopamine là một chất dẫn truyền thần kinh, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trạng của con người.”

Hứa Thịnh: “…” Thế mà vẫn còn nhắc đến kiến thức Hóa học được.

Thiệu Trạm: “Ban đầu muốn đổi cách đút.” Thiệu Trạm dừng lại vài giây, “Bây giờ cách đó vẫn là nên bỏ đi.”

Đổi sang cách khác.

Đổi sang cách nào, không cần nói cũng biết.

Hứa Thịnh cắn kẹo, không biết cái gọi là “dopamine” có thật sự có tác dụng không, nhưng vì có Thiệu Trạm ở bên cạnh, hồi lâu cậu mới nói: “Không phải không muốn nói, chỉ là chuyện này nhắc lại có hơi dài.”

Hứa Thịnh nghĩ kỹ, quyết định vẫn là bắt đầu từ chuyện thi cao trung: “Thật ra trước đây tôi muốn thi…”

Thiệu Trạm tiếp lời: “Nhị Trung Lập Dương.”

Câu tiếp theo của Hứa Thịnh khựng lại.

Hứa Thịnh: “Sao cậu biết?”

Thiệu Trạm: “Hai ngày trước mẹ cậu có nhắc đến một lần, tình huống cụ thể không khác lắm, có thể đoán được.”

Hứa Thịnh sửng sốt vài giây.

Đúng vậy, mỗi lần trở về quanh đi quẩn lại vẫn là chủ đề này, Hứa Nhã Bình có nhắc đến cũng không bất ngờ.

Trước khi Khang Khải gọi điện tới, Thiệu Trạm đã đoán được sơ sơ nhưng không rõ hết. Cả câu chuyện chỉ còn thiếu một mảnh ghép cuối cùng hợp lại, vài câu nói của Khang Khải giống như đưa đến mảnh ghép cuối cùng đó, khiến cả câu chuyện được chắp vá hoàn chỉnh.

Nếu Thiệu Trạm đã đoán được hết, không biết tại sao mà Hứa Thịnh thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo nói gì ra khỏi miệng cũng dễ dàng hơn.

Hứa Thịnh cắn vỡ viên kẹo: “Trước đây từng nghe đến Lập Dương chưa?”

Thiệu Trạm: “Trường nào điểm quá thấp tôi sẽ không để ý đến.”

“…”

Hứa Thịnh nhỏ giọng “đệt” một tiếng: “Bạn trai, có thể nói chuyện tử tế không hả?”

Mặc dù điểm chuẩn của Nhị Trung Lập Dương thấp, thế nhưng thành tích Mỹ thuật lại không hề thấp tí nào. Mọi năm, trước khi thi tuyển sinh cấp ba, gần như học sinh của Nhị Trung Lập Dương đều được quan tâm và chú trọng———Thực tế thì trong trường vẫn có một số ít học sinh Mỹ thuật đục nước béo cò, thành tích lớp văn hóa không ổn, nếu đi thi Mỹ thuật thì tỉ lệ đỗ đạt của trường có thể sẽ cao hơn. Vì vậy Nhị Trung Lập Dương không thiếu những bức tranh được vẽ xuất sắc.

Dù sao cũng là một ngôi trường có chủ trương lấy Mỹ thuật làm trọng điểm của thành phố C, tài nguyên giáo dục phong phú, mỗi tuần vẫn sẽ sắp xếp hai tiết học Mỹ thuật.

Thật ra cậu chưa bao giờ nói những chuyện này với người khác, ngay cả Khang Khải cũng chỉ đoán mò, chỉ biết vì chuyện này mà cậu và Hứa Nhã Bình cãi nhau, cũng không biết rõ chi tiết.

Nhưng dù sao đây cũng là chuyện gia đình nhà Hứa Thịnh, Thiệu Trạm không thể nào thay cậu quyết định được.

Chỉ là không hiểu sao tự nhiên Thiệu Trạm nhớ đến từ năm lớp 10 Hứa Thịnh đã bị Cố Diêm vương đẩy lên đài kéo cờ đọc kiểm điểm, cũng nhớ đến trong một tập thể ai ai cũng mặc đồng phục học sinh, chỉ có một cậu trai mỗi lần đứng trên đó hoàn toàn xa lạ và tách biệt.

Chuyện mặc đồng phục kia ồn ào rầm rộ cả một thời gian, tất cả mọi người đều không hiểu tại sao Hứa Thịnh không chịu mặc đồng phục, cuối cùng quy kết thành hành vi của giáo bá, thậm chí có người bày tỏ: “Giáo bá không mặc đồng phục cũng rất bình thường, phản nghịch, phách lối, cá tính rõ ràng khác hẳn với người ta.”

Lại nhớ đến ngày khai giảng năm lớp 11, lần đầu tiên gặp được Hứa Thịnh.

Một mình, đơn độc một vị trí ngồi trong phòng thi.

Chủ nhiệm lớp mới là Mạnh Quốc Vĩ ngồi trên bục giảng nói: “Đừng vì là bài khảo sát đầu năm mà coi thường, lần này kiểm tra vẫn khá hóc búa đấy…”

Quạt gió không ngừng quay trên trần, chỉ có chỗ ngồi bên tay phải không hề có chút động tĩnh nào, thiếu niên không mặc đồng phục không hề nể nang gì cả, gục đầu xuống bàn ngủ cả giờ thi.

Tuổi mười bảy của con trai, không thể hiểu được làm thế nào để thu bớt sự sắc sảo, chính là độ tuổi kiêu ngạo nhất, nhất là khi tính cách của Hứa Thịnh gần như không dễ bị áp chế. Thiệu Trạm rất khó tưởng tượng được cậu phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể cúi đầu xuống nhượng bộ.

Lúc này Thiệu Trạm nhận ra cậu hoàn toàn không hề cảm thấy mất tự nhiên vì thân thể, bởi vì bây giờ cậu thấy được Hứa Thịnh, là một Hứa Thịnh chân chính.

Cũng không phải dốt nát kém cỏi, đến trường lông bông không có lý tưởng, cũng không phải bất cần cái gì cũng không quan trọng.

Càng không phải thật sự muốn thi vào Bắc Đại Thanh Điểu.

Thiệu Trạm: “Rất thích vẽ phải không?”

Hứa Thịnh ngẩn người.

Thiệu Trạm không hiểu lắm liên thi là cái gì, thực tế cho dù cậu có biết Hứa Thịnh thích vẽ cũng không biết rốt cuộc trình độ đối phương vẽ của đối phương đến mức nào, cho nên những lời cậu nói là rất đơn thuần, không liên quan tới bất cứ nhân tố bên ngoài nào cả: “Nếu thích thì đừng từ bỏ.”

Pháo hoa đã bắn đến hồi cuối, từng chùm pháo hoa cuối cùng nở rộ khắp trời đêm————-

Cùng lúc đó, Hứa Nhã Bình đang chờ “con trai” về nhà.

Trước khi Hứa Thịnh ra khỏi nhà, Hứa Nhã Bình có hỏi buổi tối khoảng mấy giờ con về, Thiệu Trạm tiện miệng tính toán thời gian, nhưng không nghĩ sẽ về muộn vì bạn cùng lớp muốn xem pháo hoa lâu như vậy.

Vì vậy Hứa Nhã Bình làm xong cơm, chờ đợi đủ kiểu, không nhịn được gọi điện cho con trai: “Về chưa con? Không phải nói khoảng 7 giờ sẽ về sao? Bây giờ đã hơn 9 giờ rồi.”

Khi Thiệu Trạm nhận được điện thoại, đúng lúc bạn học lớp 7 đang đi trên phố quay lại, từ xa thấy bọn họ, giơ tay lên vẫy: “Tìm các cậu mãi…hóa ra trốn ở đây.”

Thiệu Trạm liếc nhìn Hứa Thịnh, dùng khẩu hình tỏ ý “Mẹ cậu đấy“, sau đó mới nói: “Sắp rồi.”

Thật ra câu nói này không có nội dung ý tứ nào khác, nhưng Hứa Nhã Bình vẫn bị hai chữ này khiến cho ngẩn người, sau đó tim đập thình thịch.

Giác quan thứ sáu của người phụ nữ là thứ rất huyền diệu.

Gần đây “Hứa Thịnh” khiến cho bà cảm giác có gì đó rất không bình thường, hơn nữa sự bất thường này trải qua mấy ngày sống chung còn càng ngày càng rõ rệt.

Hứa Nhã Bình vô thức nắm chặt vạt áo.

Bà cố gắng đè xuống tâm tình kỳ lạ, lại dặn dò mấy câu, sau đó một tay cầm điện thoại di động, một tay khác mở cửa phòng Hứa Thịnh định vào lấy đồ: “Đã muộn thế này rồi, đi đường về nhớ chú ý an toàn, đúng rồi cuộn băng dính trong có ở trong phòng con không? Mẹ mượn dán một chút…” Dán vài cái hộp giấy.

Hứa Nhã Bình vừa nói vừa cúi người tìm băng dính trên bàn học.

Kết quả không tìm thấy băng dính trong, nhưng bà lại vung tay lên, bất ngờ hất tung bài thi kẹp trong sách giáo khoa Toán ra.

Ban đầu Hứa Nhã Bình chỉ vô tình xem bài thi một chút, nhưng ánh mắt vừa lướt qua đã khiến máu trong người bà đông lại trong nháy mắt. Chỉ thấy tờ bài thi trong tay mới chỉ viết được một nửa, nét bút mạnh mẽ, chữ viết rất đẹp———–Nét chữ trên bài thi rõ ràng không phải của Hứa Thịnh!

Đồng thời, bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt, xa lạ khiến người ta rợn tóc gáy. Giọng nói kia giống y hệt Hứa Thịnh nhưng lại hoàn toàn khác hẳn thanh điệu: “Biết rồi.”

Hứa Nhã Bình: “…”

Bà nhìn bài thi trước mặt, cùng với lời nói trong điện thoại, sự nghi ngờ càng ngày càng sâu không thể đè nén xuống được.

Từ ngày đầu tiên “Hứa Thịnh” về nhà, bà đã cảm thấy bất thường. Ban đầu bà kết luận đây là do tâm trạng con cái không tốt, nhưng mấy ngày nay bà cố ý xin nghỉ ở nhà, cảm giác bất thường đó càng ngày càng mãnh liệt.

Con trai của bà, bà hiểu rõ nhất.

Hai ngày trước Hứa Nhã Bình cũng cảm giác “Hứa Thịnh” giống như hoán đổi thành một người khác vậy.

Nhưng dự đoán này cũng khoa trương quá, trên thế giới tại sao lại có thể có chuyện như vậy được…?

Hứa Nhã Bình vừa tự nhủ với bản thân, thầm nghĩ có lẽ là bài thi của bạn cùng lớp, bất ngờ kẹp trong sách mang nhầm về thôi, nhưng mà một khi sự hoài nghi này nổi dậy sẽ bắt đầu hoành hành như vũ bão. Ma xui quỷ khiến thế nào mà bà dò xét một câu: “Tiểu Thịnh, lúc nào con về thì mua cho mẹ một ly sữa lắc xoài mẹ thích nhất được không?”

Thiệu Trạm nghe không kỹ, chỉ là mang về một ly đồ uống, hoàn toàn không nghĩ nhiều, cũng không chú ý hỏi Hứa Thịnh bản gốc ở bên cạnh: “Được.”

Thế giới của Hứa Nhã Bình, nổ tung!

Bà bị dị ứng với xoài, từ trước đến nay không thể ăn bất cứ thứ gì liên quan đến loại quả này, Hứa Thịnh biết điều đó.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?!

Thiệu Trạm làm thế nào cũng không ngờ, giả vờ làm con trai nhà người ta mấy ngày hôm nay lại vì một ly sữa lắc xoài mà bại lộ.