Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 9: Lúc Này Nội Tâm Cậu Thiếu Niên Lạc Đường Kia Đang Hi Vọng Ông Có Thể Kiên Trì Thêm Chút Nữa




Sau giây phút yên lặng, Thiệu Trạm định giải thích: “Thật ra thì…” Thật ra đúng là như vậy.



Mạnh Quốc Vĩ lại cắt ngang một lần nữa, ông cất giọng: “Thầy đã bảo các em yên tâm rồi! Mạnh Quốc Vĩ thầy là loại giáo viên không tôn trọng ý kiến của học sinh thế sao? Các em nghĩ thầy là loại người gì vậy?”



“…”



“Đã nói không để hai đứa ngồi cùng bàn, thầy chắc chắn sẽ không đổi chỗ ngồi của hai em!”



Mạnh Quốc Vĩ đã sớm không còn giữ được ý chí mạnh mẽ của mấy ngày trước, cái kế hoạch ‘Khu vực 1’ bị hai người Hứa Thịnh và Thiệu Trạm bóp chết từ trong trứng nước, không biết thế nào lại có giáo viên tự nhiên nhớ đến ông còn có cái kế hoạch này trước đây, hỏi: “Dự định ‘Khu vực 1’ lần trước của thầy đó, thế nào rồi?”



Mạnh Quốc Vĩ than thở: “Không ổn, hai đứa chúng nó hình như không bằng lòng.”



Giáo viên lớp bên cạnh: “Vậy sao, ban đầu tôi cứ nghĩ ý tưởng này của thầy rất tốt đó…”



Mạnh Quốc Vĩ lắc đầu, chẳng buồn nghĩ đến chuyện cũ: “Nhất là Hứa Thịnh——–Bảo em ấy đổi bạn cùng bàn mà cứ như đòi mạng vậy, nói cái gì mà không phù hợp, càng nói càng không bình thường, cuối cùng ngay cả dưa cứng cũng lôi ra nói hết, thầy nói xem, tôi giống như bắt ép lắm sao? Tôi chỉ trao đổi bàn bạc với hai đứa nó thôi mà.”



Thầy giáo lớp bên cạnh nghe xong cũng liên tục ngạc nhiên.



Tuy Mạnh Quốc Vĩ thấy tiếc nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại phương hướng. Ông phải hướng dẫn từng bước một, tính việc kỹ lưỡng hơn nữa. Khu vực 1 không giải quyết được vấn đề, vậy hãy để người thầy là ông đây làm ngọn đèn sáng chiếu rọi cho cậu thiếu niên lạc đường kia!



Mặc dù ông không biết, lúc này nội tâm cậu thiếu niên lạc đường kia đang hi vọng ông có thể kiên trì thêm chút nữa, đừng quá tôn trọng ý kiến của học sinh, những lúc nên cứng rắn thì cứ cương quyết một chút.



Mạnh Quốc Vĩ sắp xếp xong tài liệu, ngẩng đầu lên phát hiện hai người vẫn còn đứng bên cạnh bàn làm việc. Hứa Thịnh ngày thường nhởn nhơ cợt nhả không chịu vào khuôn phép lúc này gương mặt lại lạnh như băng, trong lòng ông nghĩ thầm sao hôm nay Hứa Thịnh lại ít lời như vậy, chẳng lẽ tâm trạng không tốt?



Ngược lại trông Thiệu Trạm lại, ừm, trông dễ gần hơn rất nhiều…



Chỉ là quan sát biểu cảm của hai người, dường như đều mang một tia tâm trạng phức tạp giống nhau.



Mạnh Quốc Vĩ đặt bút xuống: “Hai em còn chuyện gì khác sao?”



Thiệu Trạm rất muốn quay đầu bỏ đi.



Nhớ lại bản thân lúc trước “thà chết chứ không chịu khuất phục” ở trong phòng làm việc, Hứa Thịnh cũng không muốn nán lại chút nào.



Tự vả đến cũng nhanh quá.



Lúc ấy mạnh mồm bao nhiêu, bây giờ mặt đau bấy nhiêu.



Nếu như có thể làm lại cuộc đời, cậu muốn quay trở lại ngày hôm đó, lúc Mạnh Quốc Vĩ sắp xếp cậu ngồi cùng bàn với Thiệu Trạm, cậu sẽ nói năm chữ với Mạnh Quốc Vĩ: Thầy ơi, em đồng ý.



Nhưng cho dù mặt có đau hay không, chuyện ngồi cùng bàn trước mắt đương nhiên không thể tránh được.



Thiệu Trạm thấp giọng, nghiêng đầu thì thầm bên tai Hứa Thịnh một câu: “Tự cậu đào hố, tự lấp lại đi.”



Hứa Thịnh nhắc nhở: “Bây giờ cậu là Hứa Thịnh.”



Thiệu Trạm: “…”





Hứa Thịnh còn nói: “Tôi nói cũng được, cậu nghĩ tiếp đi.”



Ý nói chính là đợi một lúc mà cậu không nói, Hứa Thịnh phải lên tiếng với danh nghĩa “Thiệu Trạm”.



Dù Thiệu Trạm đã làm bao nhiêu đề Toán Olympic hóc búa cũng không thấy khó khăn như ngày hôm nay, sau khi cân nhắc xong, Thiệu Trạm nhắm hai mắt, gắng gượng mở miệng: “Thưa thầy, bọn em xin phép được ngồi cùng bàn.”



Mạnh Quốc Vĩ vừa mới bắt đầu đếm vở bài tập theo tên, tiếng ồn ào trong phòng làm việc vang lên không ngừng, Thiệu Trạm nói câu này rất lạnh lùng nhưng vẫn khiến ông quên mất mình đang đếm được bao nhiêu quyển trong phút chốc: “À, ngồi cùng bàn, tốt thôi… Đợi đã, em vừa nói gì?!”



Sau khi phản ứng xong, Mạnh Quốc Vĩ khiếp sợ: “Hai đứa nói muốn ngồi cùng bàn sao?”



Vượt qua được cửa ải kia trong lòng, câu tiếp theo cũng sẽ không quá khó để nói ra khỏi miệng, Thiệu Trạm lặp lại lần nữa: “Hai bọn em muốn đổi chỗ.”



Mạnh Quốc Vĩ chợt ngồi thẳng, nghi ngờ có phải vừa rồi mình nghe nhầm hay không: “Chẳng phải lúc trước em nói không hợp sao?”



Mặt Thiệu Trạm vô cảm: “Hợp.”




“Giữa người với người phải chú trọng đến duyên phận?”



“Duyên phận đến rồi.”



Mạnh Quốc Vĩ: “Dưa cứng ăn không ngọt?”



“Dưa cứng”, mấy lời này nói ngượng mồm quá, Thiệu Trạm ngừng một chút mới nói tiếp, “Dưa cứng không thử sao biết ngọt hay không?”



Mạnh Quốc Vĩ tiếp tục nói: “Gượng ép bạn cùng lớp sẽ dẫn đến cảm tình…”



Thiệu Trạm cắt ngang: “Không gượng ép…”



“…”



Mạnh Quốc Vĩ nhìn học sinh đang đi quanh quẩn trong phòng làm việc, giáo viên lớp bên cạnh đang nói với cán bộ lớp bọn họ “Lần tới nếu đã thúc giục mà mấy đứa vẫn không nộp bài, em cũng đừng lãng phí thời gian, không cần thu bài tập của bọn họ nữa. Để mấy đứa nó cứ đến tìm tôi, đây là thái độ gì đây, để tôi giáo huấn mấy đứa đó thật nghiêm khắc”, lúc này mới cảm thấy chân thực: “Hai đứa nghiêm túc đó hả? Thật sự muốn ngồi cùng bàn sao?”



Không nghiêm túc cũng phải nghiêm túc.



Mới vừa rồi Thiệu Trạm phát huy được mấy câu như vậy đã là cực hạn, cậu rũ mắt xuống, tay vòng qua sau lưng Hứa Thịnh, ở nơi Mạnh Quốc Vĩ không nhìn thấy được, cách một lớp đồng phục cấu một cái.



Trong lòng Hứa Thịnh không có gánh nặng tâm lý, sau khi lúng túng lại cảm thấy cục diện này không hiểu sao có hơi buồn cười, không giống như trước đây, cậu nghe Mạnh Quốc Vĩ và Thiệu Trạm trò một câu thầy một câu, dứt khoát dựa người lên tường đứng nghe.



Lúc này bất thình lình bị cấu mới “Đệt” một tiếng, đứng thẳng người lên: “Thầy ơi, hai bọn em thật sự không phải gượng ép, em cũng nghĩ thông suốt rồi, trên con đường học tập của bạn học Hứa Thịnh đúng là rất cần sự trợ giúp của một bạn cùng bàn ưu tú như em.”



Mạnh Quốc Vĩ vẫn còn sót lại một tia lí trí, nhớ lúc ấy Thiệu Trạm đã nói “Phiền toái”: “Em không thấy phiền phức sao?”



Hứa Thịnh: “Không phiền tí nào hết.”



Hứa Thịnh còn nói: “Sao lại phiền chứ, bạn học cùng lớp với nhau chẳng phải nên bắt tay giúp đỡ lẫn nhau sao?”




Mạnh Quốc Vĩ bị hai người làm rối đến mức hỗn loạn nhưng nhận ra không hiểu sao kế hoạch ‘Khu vực 1’ đang trên đà thất bại lại đột nhiên có hi vọng, ban đầu ông đúng là định để hai đứa ngồi cùng bàn, bây giờ hiển nhiên không có lý gì mà từ chối: “Hai đứa nghĩ kỹ rồi phải không…? Được rồi.”



Ông gỡ sơ đồ chỗ ngồi của lớp 7 ở bên cạnh xuống, cầm bút đánh dấu ký hiệu đổi chỗ ở hàng cuối cùng và hàng thứ hai từ dưới lên cho nhau: “Để Lý Minh Dũng và Cao Chí Bác ngồi cùng nhau.”



Hứa Thịnh lên tiếng xong, lại dựa lên tường, trong lòng thầm nghĩ hóa ra bạn ngồi cùng bàn với Thiệu Trạm tên Cao Chí Bác.



Mạnh Quốc Vĩ đánh dấu xong lại hỏi: “Hai đứa định lúc nào đổi?”



Ý của Mạnh Quốc Vĩ là nếu không gấp thì giờ nghỉ trưa đổi lại, bây giờ phải lên lớp, đổi chỗ ngồi ngay cũng không tiện, nhưng mà hai người trước mặt lại không chờ được mà nói: “Đổi luôn bây giờ.”



Trong nhóm lớp 11-7.



[Bạn học A]: Tin tức siêu to khổng lồ đây.



[Bạn học A]: Điên mất thôi, tôi chỉ đến phòng làm việc nộp bài tập thôi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi nghe thấy giáo bá và học thần xin đổi chỗ ngồi ở phòng làm việc.



Bạn học lớp 7 sau khi chứng kiến vụ cây kẹo que kia đều biết hai người cực kỳ không hợp nhau, đừng nhắc đến chuyện tối hôm qua còn “ẩu đả lẫn nhau” ngã xuống không dậy nổi, mặc dù chuyện này không được thông báo rộng rãi nhưng cũng đã âm thầm lan truyền cả khối rồi.



[Bạn học B]: Dễ hiểu mà, tâm trạng và sự lựa chọn của hai người bọn họ bây giờ tôi vô cùng hiểu, trong tình trạng giữa giáo bá và học thần lúc này, đây là ngại chỉ cách một lối đi quá gần.



[Bạn học C]: Đúng vậy, như nước với lửa, lối đi này đúng là quá nhỏ hẹp.



[Bạn học D]: Có phải bọn họ không muốn đi ngang qua nhau trong lớp không? Một người đầu một người cuối?



[Bạn học A]: Không phải… Bọn họ xin ngồi chung, ngồi chung!!!



[Bạn học B]: ??? Dũng sĩ biết tình hình gì chưa? @Lý Minh Dũng



[Lý Minh Dũng]: …Tôi không biết gì hết.



[Lý Minh Dũng]: Thật không đó, tin tốt lành này là thật sao? Tôi sắp thấy được hi vọng rồi?




Cho dù trong nhóm lớp thảo luận sôi nổi như thế nào đi chăng nữa, hai người trong cuộc vẫn không hề hay biết.



Lúc Hứa Thịnh và Thiệu Trạm vào lớp, trong lớp chỉ còn âm thanh lật sách.



Cao Chí Bác cũng đã biết được tin tức đổi chỗ ngồi, phần xấu hổ mong đợi trong đáy mắt lặng lẽ đổi thành mất mát.



Hứa Thịnh đi qua thu dọn đồ đạc———-Thật ra cũng không có gì phải thu dọn, chỗ ngồi của Thiệu Trạm như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế dọn dẹp, tài liệu giảng dạy các môn và bài thi đã được phân loại đặt trên bàn, trừ lúc sáng sớm Hứa Thịnh phải tìm quyển sổ tay từ vựng tiếng Anh nên lật mở chồng tài liệu giảng dạy kia có hơi lộn xộn, những thứ còn lại cũng trật tự ngăn nắp quá đáng.



Cao Chí Bác không ngờ cậu ta mới ngồi cùng bàn với học thần được vài ngày đã phải tách ra, vật kỷ niệm duy nhất chỉ có tờ giấy ghi bước giải mà buổi sáng học thần đưa cho mình, cậu ta lấy dũng khí gọi Hứa Thịnh lần nữa: “…Học thần.”



Bây giờ Hứa Thịnh cứ nghe thấy Cao Chí Bác gọi hai chữ này là thấy sợ, rất sợ cậu ta lại móc ra quyển đề gì nữa sau khi gọi, thừa dịp đây là cơ hội cuối cùng, lại hỏi thêm một đề mà cậu vốn dĩ đọc cũng chẳng hiểu câu hỏi.



Hứa Thịnh trả sổ tay về chỗ cũ, suy nghĩ một lúc, giơ tay vỗ lên vai Cao Chí Bác một cái: “Thiên hạ này không có bữa tiệc nào mà không tàn. Sau khi tôi đi, cậu phải học tập cho thật giỏi.”




Cao Chí Bác khựng lại, thật ra cậu cũng không biết mình gọi Thiệu Trạm là muốn nói gì, nghe vậy gật đầu một cái.



Hứa Thịnh: “Nhớ tư duy độc lập.”



Tư duy độc lập, đây là phương pháp học tập quan trọng nhất mà cậu đã học được trong năm nay——-Cao Chí Bác lại gật đầu lia lịa lần nữa.



Hứa Thịnh mở cuộc trò chuyện xong lại không muốn dừng lại nữa, trước đây vì ngại thân phận giáo bá, trừ nhóm Trương Phong ra sẽ chẳng có mấy ai dám tìm cậu, lớp 10 còn tạm ổn, sau khi chia lớp thì hoàn toàn không có một ai để nói chuyện.



Cậu gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, đang định tán dóc thêm chút nữa, gáy đột nhiên chợt lạnh.



Thiệu Trạm đứng sau lưng cậu, biểu cảm không tốt, cậu đưa tay nắm cổ áo đồng phục của Hứa Thịnh kéo cả người ra đằng sau, mi mắt không kiên nhẫn: “Đừng nói nhảm.”



Hứa Thịnh nuốt lời còn lại về: “…Hứ.”



Cảnh tượng này rơi vào trong mắt những người khác, thật sự không thể kì quái hơn được nữa.



Nhóm lớp khó khăn lắm mới yên tĩnh được, bây giờ lại nổ tung.



[Bạn học A]: ???!



[Bạn học A]: Tôi nghẹn ngào.



[Bạn học C]: Xin phép chen ngang một câu, có vài lời tôi muốn nói rất lâu rồi, không biết có phải cảm giác của tôi bị nhầm lẫn gì không, hôm nay giáo bá còn đáng sợ hơn so với trước kia…



Hứa Thịnh nói thẳng ra chính là loại “cá biệt”, mà dường như cậu cũng không để ý, lúc lên lớp nửa tỉnh nửa ngủ cào tóc dựa ra đằng sau. Giáo viên lên lớp ở trên viết bảng, giảng đến cái gì hài hước cậu cũng sẽ cười theo mấy tiếng. Nhưng sau khi Thiệu Trạm trở thành “Hứa Thịnh”, càng giống như khắc bốn chữ “Người lạ chớ gần” ở quanh mình nửa mét trong không khí.



So với Cao Chí Bác vẫn lưu luyến như cũ, Lý Minh Dũng thu dọn đồ đạc lanh lẹ hơn nhiều.



Hứa Thịnh còn chưa dọn đồ xong, Lý Minh Dũng đã tay ôm sách tay ôm cặp, ôm sách giáo khoa chờ, giống như đang chạy về phía cuộc sống mới vui vẻ hạnh phúc, chỉ hận không mua được một cái chiêng trống gõ tiếng đầu tiên báo hiệu may mắn đã tới!



Chuông vào học vang lên.



Tiết đầu tiên buổi sáng: Ngữ văn.



Ngoài hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân nhốn nháo, là tiếng học sinh chạy về lớp, sau đó hoàn toàn yên tĩnh trở lại.



Hứa Thịnh ngồi vào chỗ ở bên cạnh vị trí vốn dĩ là của mình, cậu và Thiệu Trạm cứ như vậy trở thành bạn cùng bàn.



Đúng là thấu hiểu bốn chữ thế sự vô thường* một cách sâu sắc.



*thế sự vô thường: việc đời luôn thay đổi



Chuyện này mà quay lại mấy ngày trước, Hứa Thịnh cậu dù có bị đánh chết hay nhảy xuống từ trên nóc của tòa nhà lớp học cũng sẽ không ngồi cùng bàn với cái người họ Thiệu tên Trạm này.



Trong lòng Hứa Thịnh ngổn ngang tâm trạng, thật sự không muốn ngồi quá gần bên cạnh Thiệu Trạm, kéo cái ghế nhích sang bên cạnh một chút mới thoải mái.